thứ 7 bố về luôn thì sao. Buổi sáng đi học Long không thể nào tập chung được, tâm trí cả ngày chỉ nghĩ đến mẹ, nghĩ làm sao để gần gũi mẹ hơn nữa.

thứ 7 bố về luôn thì sao. Buổi sáng đi học Long không thể nào tập chung được, tâm trí cả ngày chỉ nghĩ đến mẹ, nghĩ làm sao để gần gũi mẹ hơn nữa. Buổi tối, Cẩm Vân về hơi muộn, Long ở dưới Sofa đang xem TV, mẹ đã thay một bộ đồ thể thao, ôm chặt lấy cơ thể, mặt sáng bóng, tóc ươn ướt dính vào khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, mồ hôi chảy xuống cả cái cổ trắng ngần, chắc mẹ có 1 hồi vật lộn với cầu lông khá năng nổ nên mới như vậy. Long phát hiện ra có một phong cách của mẹ cũng quyến rũ không kém, đó là khi mẹ vận động nhiều đổ mồ hôi, lúc đó nó cảm thấy mẹ rất tràn đầy năng lượng, khoẻ khoắn, có một nét quyến rũ riêng nào đó rất khó diễn tả. Giờ ăn cơm, như mọi khi hai mẹ con rất kiệm lời, ăn xong ai lại về phòng nấy. Gần 10:30 tối Long bắt đầu sốt ruột, như ngồi trên đống lửa, nốt hôm nay nữa thôi nếu không có gì là coi như hết luôn. Long đứng dậy, ra đến cửa nhìn sang phòng mẹ đã đóng chặt, thôi xong, hết hi vọng rồi. Long cứ đứng đó ngắm nhìn cánh cửa phòng mẹ, không biết để làm gì, nó cứ nhìn vu vơ vào đó, tưởng tượng mẹ sẽ đi ra và cười với nó, nhưng không, đời không đẹp như nó nghĩ, thời gian càng trôi đi, cánh cửa vẫn đóng chặt. “tách” đèn phòng ngủ của mẹ vụt tắt, hết rồi, hết thật rồi, mẹ đã tắt điện đi ngủ, Long đang hối hận tại sao lại không đến gõ cửa sớm hơn lúc mẹ chưa ngủ, giờ mẹ đi ngủ rồi sao gõ cửa được nữa, Long cứ thầm mắng mình nhút nhát, ngu ngốc, Long thở dài tuyệt vọng, chán nản. Nhưng có một sự tò mò nhẹ bây giờ có thực sự mẹ đang ngủ hay không hay là vẫn đang “Xem phim”, mẹ đã xoá những bộ phim đó chưa, mẹ có làm hành động gì không, ví dụ như sờ tay vào ngực hay đâu đó. Bỗng cả người Long nóng lên, bên dưới đội quần khi nghĩ đến những cảnh trong phim và liên tưởng đến mẹ. Long nhẹ nhàng tiến đến áp má vào cánh cửa phòng mẹ nghe ngóng tình hình. Đáp lại sự kì vọng của Long là sự im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng thút thít văng vẳng đâu đó, chứ trong phòng mẹ không nghe thấy một tiếng gì cả. Người Long vô cùng ngứa ngáy khó chịu, hôm nay mà không được ngủ cùng mẹ chắc nó thao thức cả đêm mất, Long lại thở một hơi dài, mắt vô thức nhìn xuống tay gạt cửa, mắt Long hơi sáng lên, Long đang có hai suy nghĩ, một là nó sẽ tiếp tục gõ cửa phòng mẹ mặc kệ mẹ đã ngủ hay chưa, thứ hai là Long sẽ lén đẩy cửa bước vào và chỉ sờ một chút thôi, không làm gì cả chỉ sờ một chút rồi ngửi mùi hương của mẹ cho dễ ngủ rồi quay về phòng. Hai suy nghĩ cứ đá qua đá lại với nhau, tay long đưa lên làm tư thế để gõ cửa, nhưng không đủ dũng cảm, mắt lại nhìn xuống tay gạt cửa, hay là lén vào đó một chút thôi, nhưng giờ mà đi vào có vẻ hơi sớm. Mà khoan, Long chưa biết là cửa phòng mẹ đã khoá hay là chưa. Bây giờ nếu phòng mẹ đã khoá thì coi như hết hi vọng, phải gõ cửa sớm không mẹ lại ngủ mất, lúc đó lại bể luôn cả hai, thất bại ê chề luôn. Nhưng tay Long vẫn dơ lên như vậy, không đủ dũng cảm để gõ cửa, Long dơ tay ra trước ngực rồi vung về phía trước, đến gần cửa lại khựng lại, tim Long đập mạnh, suýt nữa là gõ vào cửa rồi. Long lại đổi ý, có lẽ lần này sẽ do số mệnh quyết định, Long sẽ đẩy cửa vào, nhưng phải đợi mẹ ngủ say đã, nhưng mẹ ngủ say là đến khi nào thì Long cũng không thể nào biết được. Long đứng đó thêm một lúc nữa, Long chợt nghĩ, bây giờ đợi đến mẹ đi ngủ thì bao giờ mẹ mới ngủ, để không mất quá nhiều thời gian hiện tại Long cần xác nhận một việc, rằng cửa phòng mẹ có khoá không? Tay Long tiến đến, định đẩy thử cánh cửa xem nó có khoá không. Nhưng Long dừng lại, phải test thử với cánh cửa phòng mình đã, Long quay trở lại phòng, đóng cửa mình lại để test. Quả thực khi ấn vào tay gạt cửa sẽ phát ra tiếng, bình thường không sao nhưng đêm rồi sẽ gây ra tiếng ồn đủ để làm mẹ thức giấc, Long thử đẩy chặt cửa vào rồi ấn, quả nhiên tiếng động phát ra sẽ ít hơn. Sung sướng với kết quả test mĩ mãn, Long lại mở cửa, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, tiến đến phòng mẹ, Long lại áp má vào phòng xem có âm thanh gì không, bên trong vẫn vô cùng im lặng. Long thở dài một hơi, đôi mắt ánh lên một sự quyết tâm, chân Long đẩy cửa cho thật chặt, tay đè lên tay gạt cửa, nhẹ nhàng đẩy xuống, như siết cò một khẩu súng AK47 vậy, nín thở, nhẹ nhàng ấn xuống, không biết khi nào thì “Đoàng” viên đạn được bắn ra. Tay gạt được đẩy xuống, “khực” cửa đã bị khoá, mắt Long như sắp khóc đến nơi, vậy là xong, cửa đã bị khoá chặt, Long thả nhanh tay và chân ra, khiến nó phát ra tiếng động, Long giật mình chạy vội về phòng, khép hờ cửa lại cho nó kín hết mức, không dám khoá cửa vì nó sẽ phát ra âm thanh lớn. Rồi lao nhanh lên giường, đắp chăn, thở hổn hển. (Long đâu biết rằng, bên kia cánh cửa, có một người cũng đứng ở đó rất lâu, thậm chí lúc Long áp má vào cánh cửa cũng là lúc bên kia người đó cũng làm điều tương tự, hai người đang nghe lén lẫn nhau… Lúc Long đẩy chốt cửa cái “khực” bên đó cũng rụng tim luôn rồi) Vậy là xong, hôm nay khỏi đi ngủ luôn, bên dưới Long đang rất khó chịu, còn đầu Long thì luyến tiếc không thôi. Nhưng mắt Long lại sáng lên, giờ vẫn còn một cách nữa, ông trời quả không tiệt đường sống của ai bao giờ. Đó là: Gõ cửa trực tiếp, nhưng khi trở về phòng rồi Long lại cảm giác trở nên trùn bước, không dám đi ra ngoài đó nữa. Long lăn qua lộn lại luyến tiếc không thôi, người rạo rực khó chịu như này thì làm sao mà ngủ, Long lại lôi ra điện thoại thở một hơi dài rồi chơi game, giờ chỉ có game mới làm nó quên đi mọi thứ. “Tách” “Cạch” tiếng mở chốt khoá cửa và tiếng mở cửa làm Long giật mình nhìn ra cửa, cửa phòng nó còn chưa khoá, âm thanh đó không phải từ phòng nó, mà là từ phòng nào đó, phòng vệ sinh, phòng ngủ số 3 hoặc… mắt Long sáng lên: Từ phòng mẹ. Long tắt màn điện thoại ngay lập tức rồi, nghiêng người, nhắm mắt giả vờ ngủ. Tai Long đang hoạt động hết công suất để thu vào những âm thanh “có giá trị” nhưng mấy con côn trùng thi nhau phát ra tiếng làm nhiễu âm thanh mà Long nghe, không thể nghe thấy tiếng bước chân hay gì cả. Long hồi hộp, cố gắng lắng nghe, Long thầm nghĩ, mình nên ra “đón” mẹ không, giờ là thời cơ tốt, chả phải Long mong muốn gặp mẹ sao, giờ mẹ ra ngoài rồi sao hiện tại Long không đủ dũng cảm để đi ra cửa. Có lẽ sự dũng cảm vừa nãy Long đã sử dụng hết để mở cánh cửa bị khoá rồi, giờ nó đang cạn sạch “Chưa kịp sạc lại” giờ nó như một kẻ nhát chết vậy. Tiếng xả nước bồn cầu vang lên rất nhẹ, vì bồn cầu cũng khá “xịn” nên họ thiết kế để nó không phát ra âm thanh quá to, ở Thuỵ Sĩ sẽ là một hành động bất hợp pháp nếu bạn xả bồn cầu quá 10h đêm, tôi cũng thấy cái này hợp lý đấy chứ, tiếng xả bồn cầu thông thường nó quá ồn đi mà. Tiếng xả bồn cầu chấm dứt, cả không gian lại trở nên tĩnh lặng lạ thường, Long lại vểnh tai lên để nghe ngóng nhưng chả nghe được gì cả. Long bật dậy, tiến đến bước tường, áp tai vào nghe tiếng phòng bên cạnh là phòng tắm + Vệ sinh, lần này có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Có lẽ mẹ đang tắm rửa hay làm gì đó.