CHƯƠNG 04 (tiếp)
CHƯƠNG 04
Đi qua một quán ăn đêm ông Liêm vội đi vào quán, mua thêm vài của trứng vịt lộn với một số đồ ăn nữa. Về đến nhà, có 1 đồng chí C.A đợi để xác nhận tình trạng của Long, thấy Long không có vấn đề gì lớn lắm, đồng chí ấy cũng ra về. Vào trong bếp, thức ăn đã nguội, hâm nóng lại với những đồ ăn mới mua thêm, cả nhà ăn sạch sẽ vì đói. Long vì đói quá cũng quên mất là mình đang giận mẹ nó, ăn no xong nó bắt đầu thấy hơi có chút gượng gạo. Nhà 2 tầng nên có 2 phòng tắm, Long ở dưới tắm rửa, bố mẹ thì ở tầng trên. Tắm rửa xong, Long ngồi thẫn thờ ở dưới, nó vừa có một màn bỏ nhà ra đi khá vất vả, đói lả, khát nước, nó không dám nghĩ đến nữa, nghĩ đến là sợ, bóng đêm bao trùm lấy nó, nó co do một góc lấy cái vỏ bao xi măng đắp lên người, nó mơ màng ngủ, trong giấc mơ nó thấy rất nhiều người vây quanh nó. Nghĩ lại đã thấy rùng mình. Ban đêm, trong giấc ngủ, nó luôn mơ màng, nghĩ đến những cảnh đói khát, rồi cả người nó như bị đè chặt, nó cố gắng vùng vẫy, nhưng không được, bóng đen đó cứ đè chặt lấy nó, cả thân người không vận động được, không phát ra được tiếng, như người bị câm vậy, chỉ có thể thở và “ư ư ư ….” Lên đằng mũi, nó cố vùng vẫy trong tuyệt vọng “Ư ư ư …” tiếng ư nơi cuống họng. Rồi nó cũng thoát khỏi bóng đen đó, nó rất sợ, hét to: “Ahhhhhhhhhh…...Khônggggg…..”
Tiếng bước chân, tiếng mở đèn điện, rồi bố mẹ chạy sang phòng nó, “tách” đèn bật mở, trên mặt và thân người Long mồ hôi chảy ra ướt đẫm, Long mở miệng hơi thở gấp gáp, như có một cuộc vật lộn rất mạnh vừa xảy ra vậy, nhưng chỉ có mình Long ở trong phòng. Cẩm Vân hoảng loạn: “Long, con sao thế”
Long vẫn đang thở gấp, miệng mím chặt, không nói nên lời, nó vẫn còn đang rất sợ. Bố Long bình tĩnh hơn chút: “Sao thế con”
Long vẫn im lặng, sợ sệt, đây là lần đầu tiên trong đời nó bị bóng đè, vô cùng đáng sợ. Long chưa bị bao giờ và cũng chưa tìm hiểu nên không biết mình đang bị gì. Cẩm Vân mắt ngấn lệ ôm lấy Long: “Con… đừng làm mẹ sợ”
Sau một hồi lâu trấn tĩnh lại: “Con bị ai đó đè lên, con không làm gì được, không kêu lên được…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, mặt khá căng thẳng. Được một lúc Long dần ổn định lại: “Bố mẹ về phòng nghỉ đi, con không sao”
Hai vợ chồng đành quay trở lại phòng, chợt nhớ ra điều gì đó, Cẩm Vân quay lại bật đèn phòng Long: “Mẹ để đèn cho đỡ sợ nhé”
“Vâng”
Cả đêm Cẩm Vân không tài nào chợp mắt nổi nữa, cửa hai phòng nàng để hé mở để có gì xảy ra ở phòng Long hai vợ chồng còn nghe thấy rồi chạy sang, đang trong cơn mơ màng:
“Ư ư ư ư….”
Cẩm Vân bật dậy, chạy ngay sang phòng Long, lúc này cả thân người Long đang cứng đờ, cổ họng phát ra giọng mũi “Ư ư ư ư….” Cả người hơi động đậy, chắc đang vật lộn muốn thoát ra khỏi đó. “Longggggg, mẹ đây, mẹ đây…” Cẩm Vân tiến đến nắm chặt lấy tay con rồi lay lay con dậy. Long cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở mắt: “Mẹ ơi… con sợ quá….”
“Không sao, không sao, có mẹ đây rồi”
Ông Liêm cũng đến ngay sau Cẩm Vân, hai người lại nhìn nhau. Long bật dậy: “Con không ngủ nữa đâu mẹ ơi, con sợ lắm”
“Ừm, được rồi, thế xuống dưới bếp, mẹ nấu gì cho con ăn nhé”
Bây giờ cũng đã tầm 5h sáng rồi. Cả nhà 3 người xuống dưới bếp. Long thì ngồi thẫn thờ ở bàn ăn cơm, hai vợ chồng đang phụ nhau nấu bữa sáng, cả hai đều ngáp ngắn ngáp dài vì đêm không ngủ đủ giấc, mắt thâm quầng. “Em nghĩ nên đưa nó đi khám tâm lý thử xem, chứ thế này không được”
“Vậy
thứ 2 nhé, để anh xin nghỉ 1 buổi, hôm nay chủ nhật chắc họ không làm”
“Vâng, em cũng xin nghỉ buổi sáng