Chương 187: Tam Yêu Hiên Viên Mộ
Chương 187: Tam Yêu Hiên Viên Mộ
Chu Cương Liệt một đường ẩn thân đi sâu vào hoàng cung, Thủ Thư Lầu là một toà lầu các cổ kính được xây phía sau hậu cung, nơi này có chấp pháp đội tuần tra nghiêm ngặt không kém gì trong cung. Một tên Tán Tiên trung kì ăn mặc như đạo sĩ ngồi yên như tượng đá trước cửa lầu, đây là đệ tử của Úc Thái được cử đến đây thủ vệ. Dù sao Thủ Thư Lầu có phong ấn cấp độ vượt qua Địa Tiên, phàm gian không có ai đủ khả năng lẻn vào. Chu Cương Liệt đứng quan sát một hồi, bên ngoài toà lầu năm tầng này là một vòng quang tráo bao bọc, phía trong còn có pháp trận dày đặc, sát trận có thể diệt sát cả Địa Tiên. Nhưng quả thật cấp bậc phong ấn này chỉ nằm giữa Địa Tiên tối đỉnh và Chân Tiên sơ kì, đúng là của một tên sắp phi thăng bố trí, Chu Cương Liệt nhân lúc thủ vệ lộ chỗ hỗng liền rạch một đường trên pháp trận rồi chui vào, tầng ngăn cách này sau đó liên tự động phục hồi như cũ không hề có dấu vết gì. Bên trong là một dãy cạm bẫy và sát trận bố trí tinh vi, Chu Cương Liệt nhắm mắt tập trung tinh thần sau đó theo một quỹ đạo kì dị bước đi quanh co, vượt qua từng chút một, tuyệt nhiên không đạp phải bẫy rập nào, mớ trận pháp này còn lâu mới làm khó được Chân Tiên sắp đột phá trung kì như hắn. Tầng một của Thủ Thư Lầu chủ yếu là tạp thư ghi chép lại lịch sử của Đại Chu cùng quá trình diệt Đại Thương lập quốc, Tầng thứ hai là nơi chứa bài vị và di vật của hàng loạt cái tên đã từng tham chiến trong trận Phong Thần, nhưng chỉ là phàm tướng tử trận, tuyệt nhiên không ghi lại bất kì cái tên tu sĩ nào. Tầng thứ ba là hàng loạt giá sách đã phủ bụi, hoen ố màu thời gian, đây là những bí tịch công pháp mà Đại Chu thu thập được từ trận chiến, trong đại chiến Phong Thần, tám trăm chư hầu cùng hàng loạt môn phái bị kéo vào hạo kiếp đã ngã xuống rất nhiều, để lại truyền thừa tuyệt học rơi vào tay quân Chu. Nhưng để Chu Cương Liệt thất vọng triệt để chính là chỉ có công pháp cấp bậc Địa Tiên trở xuống, Yêu Dục đã xem xét qua, không hề có vật gì đạt đến Chân Tiên chứ đừng nói tới những cảnh giới cao hơn. “ Kì lạ, theo ta biết thời đại Phong Thần các nhân vật lớn ngã xuống rất nhiều thậm chí có cả Thái Ất Ngọc Tiên và Đại La Kim Tiên, những công pháp, bí tịch, pháp bảo của họ ở đâu được?” Chu Cương Liệt vuốt râu thắc mắc. “ Kí chủ nghĩ nhiều rồi, những tiên nhân tử trận hầu hết đều được lên Phong Thần Đài vào tiên ban trở thành Chính Thần phục vụ Thiên Đình, họ đa số đều không được tính là chết nên vật phẩm thuộc về họ vẫn sẽ là của họ, dù các thế lực có thu được thì cũng giấu cho bản thân hoặc quy về Thiên Đình chứ sao có thể lưu lại phàm gian.”
“ Ta đã quan sát qua, cả tầng bốn cũng không có thứ gì vượt qua Chân Tiên cảnh, chủ yếu là những môn công pháp và pháp bảo phỏng chế được truyền thừa lại. Ví dụ Cảm tâm nhãn của Cơ tổ kia thực chất là học hỏi từ Huệ Nhãn của Nhị Lang Thần.” Yêu Dục đảo mắt một vòng, lời nói của nàng làm hi vọng nhặt được bảo vật của hắn tiêu tùng. “ Ài, toàn thứ rác rưởi ta lấy làm gì chứ, quá là tốn công.” Chu Cương Liệt bĩu môi. “ Thực ra cũng có thứ tốt nha, kí chủ mau lên tầng năm.” Yêu Dục ngồi lên đầu giục hắn. Chu Cương Liệt cũng nghe lời nàng mà tiến vào tầng năm, nơi này được bố trí ba pháp trận chồng chất lên nhau, một trận giam cầm, một trận tụ hồn và một trận trói buộc. Chu Cương Liệt nhanh chóng vượt qua, trên lầu năm này rất trống trải, chỉ có ba cái tháp đá cao ngang ngực cùng ba bức tượng. Một cái điêu khắc hình hồ ly, một tượng hình phi điểu và một tượng hình chiếc đàn tỳ bà. “ Đây là cái gì?” Chu Cương Liệt tiến tới, trông ba cái tháp đá và tượng kia chẳng khác gì những mặt hàng điêu khắc bình thường, không hề có gì thần thánh. “Kí chủ xem qua Phong Thần vậy ngài có biết vì sao Trụ Vương thua trận mất nước hay không?” Yêu Dục hỏi. “ Không phải vì bị quân Tây Kỳ cùng với chúng thần tiên liên thủ lật đổ sao, ta nhớ còn có Thánh Nhân ra tay nữa.” Chu Cương Liệt trả lời. “ Trong số các Thánh Nhân tác động đến cuộc chiến Phong Thần có một người có vai trò chủ chốt, chính người này đã khiến Trụ Vương từ một Nhân Hoàng cai trị Đại Thương vô cùng tốt, ngồi hưởng thái bình, muôn dân an cư lạc nghiệp, chư hầu quy thuận biến thành hôn quân vô đạo, chính là Nữ Oa Nương Nương.”
“Đế Tân Trụ Vương trong đảnh lễ Nữ Oa thấy được tiên nhan của nàng qua bức tượng đã tức cảnh sinh tình làm một bài thơ khắc lên cột miếu Nữ Oa.”
“Trướng phượng rèm loan thực bất phàm
Đất nung vàng dát khéo điểm trang. Dáng mày cong cong hơn núi biếc
Xiêm y phấp phới tựa dáng lành. Hoa lê dính mưa tranh kiều diễm
Thược dược trong sương sinh quyến rũ. Nếu tượng đẹp ấy có thể động,
Rước về Trường Lạc hầu quân vương!”
“Nữ Oa Nương Nương là Thánh Nhân, mắt có thể quan sát chúng sanh, trong điển lễ của mình lại bị Nhân Hoàng phàm tục làm bài thơ trêu chọc như vậy, khi biết được đã nỗi giận đùng đùng ra lệnh cho Tam Yêu Hiên Viên Mộ tiến vào Triều Ca mê hoặc Trụ Vương khiến hắn bỏ bê triều chính, tàn ác vô đạo biến thành một hôn quân, từ đó cũng làm quốc vận Đại Thương giảm sút, hoàng đạo long khí tề tựu về với Tây Kỳ.”
“Mà sau khi Đại Thương sụp đổ, Tam Yêu Hiên Viên Mộ kia bị cả thiên hạ gọi là đại hoạ hại nước hại dân, Nữ Oa cũng bỏ mặc, cuối cùng ba nàng biến mất. Dân gian đồn đãi, có người nói các nàng đã bị các thần tiên tru diệt, có người lại nói các nàng đã trốn thoát.”
Yêu Dục như cô giáo dạy sử phổ cập kiến thức một hơi, Chu Cương Liệt ngồi bó gối nghe say sưa, sau đó chợt giật mình. “ Ý ngươi trong ba bức tượng này là....”
“ Phải, bên trong chính là phong ấn Hiên Viên Tam Yêu, Hồ Ly Tinh, Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh, sau khi quân Chu tiến vào Triều Ca, Trụ Vương tự thiêu mà chết, các nàng bị chúng thần vây giết, tưởng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn nhưng thượng phụ Khương Tử Nha có đức hiếu sanh đã đứng ra xin tha cho họ. Ba nàng tuy được tha chết nhưng thành quả tu hành bị đánh tan, hồn phách và thân xác bị tách rời giam cầm ở đây, chúng thần sau khi đã giúp Chu phạt Trụ liền về Thiên Đình, trả lại nhân gian không còn Chân Tiên nữa, việc thủ hộ giam cầm Tam Yêu cũng giao cho một tướng lĩnh cấp Địa Tiên. Vị Địa Tiên kia trước khi phi thăng đã bố trí phong ấn toà lầu các này lại, giam cầm các nàng mấy trăm năm.”
Nghe Yêu Dục nói mà Chu Cương Liệt thở dài đầy tiếc hận, ài, ba nàng này tuy gây hoạ cho dân gian nhưng cũng là người số khổ, chuyện các nàng làm từ đầu là theo lệnh của Nữ Oa Nương Nương, Thánh Nhân có lệnh các nàng chỉ là yêu chúng dưới trướng không thể trái lời, nhưng sau khi đạt được mục đích diệt đi Đại Thương Nữ Oa liền vứt bỏ các nàng mặc sống chết, tuy không bị tiêu diệt nhưng giam cầm ở đây bốn trăm năm thì khác gì cái chết đâu. Yêu Dục như hiểu được ý nghĩ của hắn, “ Suy nghĩ và hành động của Thánh Nhân làm sao có thể hiểu được, có thể Nữ Oa cũng không thích những chuyện ác độc ba nàng đã làm khi dụ dỗ Trụ Vương, hoặc chỉ đơn giản không muốn dính nhân quả khi quốc vận phản phệ.”
“ Làm thế nào để cứu các nàng ra đây”, Hồ Ly Tinh Đát Kỷ xưa nay rất nổi tiếng với nhan sắc hoạ quốc ương dân, Chu Cương Liệt rất muốn xem nàng đẹp đến cỡ nào, cộng thêm hai vị muội muội Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh nữa. “ Trong tượng là nhục thân của các nàng, nó sớm đã bị hủy rồi, kí chủ chỉ có thể cứu hồn phách sau này tìm cách tái tạo thân thể cho ba nàng.” Yêu Dục chỉ về phía ba cái tháp đá. “ Kí chủ dùng bí ẩn che đậy thiên cơ sau đó phá đi ba tháp đá này, hồn phách của các nàng bị phong ấn bên trong.”
Chu Cương Liệt nghe theo lời Yêu Dục mà làm, dùng lực lượng bổn nguyên che dấu nhân quả sau đó vỗ mạnh vào tháp đá, chúng lập tức vỡ tan, ba luồng sáng bay ra đậu trên tay hắn, là ba viên ngọc sáng loá. “ Đây là Tụ Hồn Châu, hồn phách ba nàng chính là được lưu ở bên trong, kí chủ tạm thời cất đi, sau này tìm được phương pháp tái tạo nhục thân thì có thể phục sinh cho các nàng.”
Hắn thu lấy ba viên ngọc vào tay áo, ở đây chẳng còn cái gì, Chu Cương Liệt nhanh chóng rời khỏi, Thủ Thư Lầu vẫn im lìm không có động tĩnh gì, mọi chuyện hắn làm đều được bí ẩn che giấu, không một ai có thể bói toán hay cảm ứng được việc Hiên Viên Tam Yêu đã được cứu ra ngoài.