Chương 259: Chân Hoàng Phượng Tổ

Chương 259: Chân Hoàng Phượng Tổ Sáng sớm, Chu Cương Liệt vươn thần thức ra khắp khách sạn thăm dò. Lãnh Nhược Hy ngồi xếp bằng nhập định, nàng này ở một mình trong phòng nhưng vẫn ăn mặc rất chỉnh chu kín đáo. Hắn lại tiếp tục dò la phòng của Lâm Phàm, thiếu niên này để trần thân trên đang cố gắng hồi phục. Hắn cẩn thận dùng bí ẩn gia trì che giấu hoàn toàn khí tức, sợ vị cường giả trong nhẫn kia phát giác. Trong phòng cách đó một dãy, Lâm Phàm vận chuyển đan điền hấp thụ dược lực từ thuốc mà Chu Cương Liệt cho hôm qua, chân khí của hắn đã hồi phục tám phần, cơ thể cũng trở về trạng thái toàn thịnh không uể oải nữa. “ Phù... đan dược này thật thần kì, chỉ một đêm đã phục hồi tương đối rồi.” Hắn lẩm bẩm. “ Hừ, lần sau chú ý bớt thể hiện bản thân lại, triển lộ quá nhiều con bài thì về sau càng bất lợi cho ngươi thôi.” Một âm thanh không rõ nam nữ từ trong chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ của Lâm Phàm vang lên. “ Con biết rồi, sư phụ, con chỉ muốn thử chiến lực của mình thôi mà.” Hắn cười xoà trả lời. “ Thử đến nỗi suýt mất mạng, nếu không nhờ tiểu cô nương họ Lãnh kia can thiệp thì đến cả ta cũng phải tự ra tay nhập xác cứu ngươi đi.” Từ bên trong nhẫn, một bóng hình mờ ảo dần xuất hiện, không phải nhân loại, là một con chim nhỏ bằng hai bàn tay, đầu gà, mỏ nhạn, cổ cao như hạc, thân có vảy như cá, đuôi như chim công, thân thể có năm màu, nó mờ ảo không chân thật, đúng là tồn tại dưới dạng linh hồn. “ Sư phụ, người tiền bối họ Chu kia đáng tin chứ?” Lâm Phàm cầm lọ thuốc trên tay hướng con chim hỏi. “ Ta không biết, nhưng trước mắt hắn có thành ý, đan dược này rất tốt, nếu không có hắn giúp thì thương thế của ngươi chắc phải đến cả tuần mới khỏi, thế gian rất nhiều cường giả thích vân du đó đây, nói không chừng hắn nhìn ra thiên phú nghịch thiên của ngươi nên muốn thu làm đồ đệ cũng không chừng.” Con chim vừa nâng cánh rỉa lông vừa trả lời. “ Con đã có người là sư phụ rồi, không cần bất cứ ai nữa.” Lâm Phàm giở giọng nịnh bợ. “ Cuộc đời tu sĩ dài đằng đẵng có rất nhiều người thầy, ta chỉ là một trong số đó, con đường của ta và ngươi không giống nhau, sớm muộn cũng phải chia tay.” Giọng nó nghiêm túc nhìn thiếu niên. “ Hừm, lần trước ở hoang đảo ta bảo ngươi thuận theo tự nhiên ôm nữ nhân họ Lãnh kia vào tay thì có phải bây giờ đã rơi vào gầm chạn rồi hay không, Địa Tiên đó, có Địa Tiên bảo kê ngươi còn sợ gì nữa, ngu đần hết sức.” Giọng con chim đầy trách móc liếc xéo Lâm Phàm. “ Sao con có thể làm vậy chứ, lợi dụng lúc người ta gặp nạn mà chiếm tiện nghi không phải việc quân tử nên làm, sư phụ không thấy cô ta là Địa Tiên sao, nếu con mà dám giở trò nói không chừng khi tỉnh lại cô ấy đã xử lý con rồi.” Hắn theo thói quen gãi đầu cười khổ. “ Hứ, lúc đó rõ ràng là nữ tử họ Lãnh kia nhào vào ngươi đòi hỏi trước chứ có phải ngươi cưỡng bức cô ta đâu, làm liều ăn nhiều, nếu thấy không thơm thì ta hiện hình mang ngươi chạy là được rồi. Bày đặt nghĩa khí quân tử, có đồ đệ như ngươi chán chết.” Con chim mạnh miệng rủa xả mắng nhiếc tên đệ tử không nên thân. “ Mặc kệ, con muốn tự mình trở thành cường giả, không muốn nhờ ai cả, sư phụ không nhớ con đã có tình yêu của mình rồi hay sao, ngày nào đó con sẽ trở về chứng minh cho họ thấy con không phải phế vật, con xứng đáng với Nhược Giai muội muội.” Lâm Phàm ánh mắt hừng hực ý chí quyết tâm, con chim kia chỉ biết bó tay với tên nhóc cứng đầu này. Chu Cương Liệt thu lại thần thức, hắn đã nghe đủ, Yêu Dục xuất hiện ngồi trên trán hắn trố mắt nhìn. “ Chân Hoàng, vậy mà lại là Chân Hoàng, kí chủ gặp cơ duyên lớn rồi.” Tiểu tinh linh giọng mừng rỡ không giữ được bình tĩnh. “ Chân Hoàng gì cơ, mau nói ta nghe.” Chu Cương Liệt cũng gấp gáp, hắn biết mỗi lần khí linh hệ thống này mà thất thố mừng vui như vậy chứng tỏ lại có thứ cực kì tốt. “ Linh hồn trong nhẫn của thiếu niên Lâm Phàm kia chính là tàn hồn của Chân Hoàng Phượng Tổ. Tương truyền Bàn Cổ Đại Thần khai thiên tích địa, vì muốn phân rõ trời đất nên đã dùng thân mình đỡ lấy trên dưới, cuối cùng bản thân hoá đạo, trong đó có một phần thân thể của Bàn Cổ đã dưỡng dục ra ba đại thần thú đầu tiên, Long Tổ, Phượng Tổ và Lân Tổ. Phượng Tổ chính là con phượng hoàng đầu tiên trong thiên địa, sức mạnh khủng khiếp bậc nhất hồng hoang, là một trong những đại thần cai quản bầu trời, nhưng trong trận Tam Giới đại chiến cách đây không biết bao nhiêu lâu, Phượng Tổ cùng Lân Tổ hợp sức đánh Long Tổ, cuối cùng cả ba đồng quy vu tận không ai sống sót. Không ngờ rằng Phượng Tổ lại còn có hậu chiêu giữ lại tàn hồn này, Phượng Hoàng vốn lưỡng tính, con trống là Phượng, con cái là Hoàng. Tàn hồn này gọi là Chân Hoàng Phượng Tổ vì nó là giống cái. Tuy hồn phách đã không còn đầy đủ, nhưng thần thú chính là thần thú, nếu kí chủ có được phần hồn này, lại tìm cách để nó hồi sinh, kí chủ sẽ có một tôn đại thần kinh khủng làm vật nuôi.” Nghe Yêu Dục nói mà máu Chu Cương Liệt nóng lên hơn bao giờ hết, không ngờ tại hạ giới này lại tồn tại một tôn thần thú bá đạo như vậy, hắn nhất định phải có được. Thông qua đối thoại của người và chim cộng với quan sát của bản thân từ hôm qua đến nay thì hắn đã hình dung được hoàn cảnh cơ bản của Lâm Phàm này. Hắn từ đâu đó vô tình nhặt được nhẫn cổ có một tia tàn hồn của Chân Hoàng, nhờ kiếm được bảo vật dưỡng hồn nên đã đánh thức con chim này sau một giấc ngủ dài, từ đó nó thành sư phụ của Lâm Phàm, mọi thủ đoạn kinh thế của thiếu niên này đều là do Chân Hoàng dạy dỗ. Lâm Phàm có một người yêu tên là Nhược Giai, nhưng có vẻ vì hắn là tán tu không thân thích thế lực nên bị nhà gái chê ngăn cản không cho quen. Hắn lập chí trở thành cường giả ngày nào đó sẽ quay lại cưới vị cô nương Nhược Giai kia. Ừm, nghe qua sao mà giống cái tên Lâm Vấn Thiên người yêu của cô nàng tình nô nghiện khổ dâm Quách Tương Như ở Tuyết Liên Cung vậy nhỉ, cùng họ Lâm luôn. Mấy tên họ Lâm chuyên môn hứa hẹn với gái rồi ra đi chờ ngày thành cường giả sẽ trở về để con gái người ta chờ đến xệ cả vú. Lâm Phàm này gặp Lãnh Nhược Hy kia cách đây mấy ngày, hắn muốn hái một loại linh thảo có tác dụng dưỡng hồn để giúp Chân Hoàng tu dưỡng hồn phách. Dù mang file truyện này đi làm gì nhớ ghi nguôn file truyện là từ Sắc Hiệp Viện Tình cờ Lãnh Nhược Hy kia cũng có mặt gần đó, nàng đuổi theo một con xà yêu cấp Tán Tiên hậu kỳ muốn lấy mật của nó làm nguyên liệu luyện đan. Nàng là Địa Tiên muốn xử lý con rắn Tán Tiên hậu kỳ tất nhiên rất dễ, nhưng một phút bất cẩn vì che chắn cho một thuyền buôn phàm nhân mà nàng bị độc xà phun trúng. Nàng sau đó nhanh chóng kết liễu nó nhưng bản thân lại dính phải dâm độc không thể giải, nàng dần mất đi ý thức, chạy đến hòn đảo nơi Lâm Phàm đang hái linh dược, cơ thể hành động theo bản năng xông đến tên thiếu niên kia là giống đực duy nhất ở đó. Nàng đè hắn xuống, hôn hít khát cầu muốn hắn làm với nàng, nhưng Lâm Phàm đứng trước cám dỗ mĩ nhân bậc đó lại không hề lợi dụng. Hắn dùng hoả chủng của bản thân giúp nàng thiêu đốt dâm độc, lại dùng cơ số đan dược giải độc cứu chữa. Sau mấy canh giờ nàng đã tỉnh táo trở lại, rất cảm kích thiếu niên này đã không lợi dụng lúc nàng trúng dâm độc mà ra tay. Dù chưa làm gì nhưng xác thực là lúc đầu nàng đã ôm lấy tên thiếu niên này mà hôn hít, nụ hôn đầu của mĩ nhân đã mất, nàng lòng xuân chợt động nên quyết định che giấu tu vi Địa Tiên của mình kết bạn cùng hắn đi đến Vân Lăng thành này. Càng tiếp xúc nàng càng ưng ý với tính cách nghĩa hiệp và thiên phú tuyệt luân của Lâm Phàm, bản thân nàng tu đến Địa Tiên chưa biết yêu là gì, nhưng nàng thấy hứng thú với thiếu niên kia nên vẫn kết bạn đi với hắn, hôm qua tình thế nguy cấp nên nàng buộc phải lộ thân phận Địa Tiên của mình. Tưởng đâu Lâm Phàm khi thấy Địa Tiên sẽ lo lắng mà xa cách với nàng nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường đối đãi làm nàng càng vui vẻ hơn. Chu Cương Liệt vuốt râu, hiện tại nên tiếp tục theo dõi hai người này tìm cơ hội để chen chân vào. Hắn tự nhiên cảm thấy bản thân mình như một nhân vật phản diện đang lập kế hoạch chia rẽ uyên ương vậy, nhưng kệ, chuyện cướp người yêu của nam nhân khác đâu phải là lần đầu hắn làm.