Chương 313: Thư của Tiểu Thiện
Chương 313: Thư của Tiểu Thiện
Sáng sớm, Chu Cương Liệt vẻ mặt tươi tắn cùng Lạc Thủy dạo bước đến chợ, vẫn như thường lệ đi mua cá của Tiểu Thiện, hôm nay nhất định phải rủ nàng cùng mình xem đại hội, phải tăng tiến chút tình cảm mới được. Đêm qua sau khi cùng vợ chồng Lâm Vấn Thiên chơi trò ông chồng bất lực và tên dâm tặc may mắn xong hắn còn tiện thể ghé qua chỗ của Cổ Đảo giúp Bắc Cung Nhược Giai có một giấc mộng đẹp. Cô thiếu nữ thanh thuần lại gặp ác mộng, lần này nàng bị tình địch Lãnh Nhược Hy kia trói lại đem bán cho một lũ hải tặc, mặc nàng van xin kêu gào nhưng bọn phàm nhân dơ bẩn xấu xa vẫn không tha. Từng tên một với những con cặc đen đúa tanh hôi dính đầy bợn trắng bẩn thỉu nhào đến vây lấy nàng. Bắc Cung Nhược Giai đau khổ bị lũ đàn ông phàm nhân gian dâm, chúng bắt nàng làm sạch từng cái dương vật bẩn bựa, chúng đút vào lồn, đít nàng, chúng địt một lúc hai ba con cặc chung một lỗ. Chúng xả tinh khắp cơ thể, bắn ngập hết lồn đít, sau đó còn ép nàng há miệng làm bô tiểu cho chúng đái vào, chúng tắm cho nàng bằng từng dòng nước tiểu khai tanh. Phải đến tận sáng thì Bắc Cung Nhược Giai mới giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đổ đầm đìa, thân thể run rẩy, bên dưới váy đã ướt nhẹp dâm thủy, tuy bị cưỡng hiếp tập thể trong mơ nhưng cơ thể nàng vẫn có phản ứng sinh lý tự nhiên. Nàng nghiến răng nghiến lợi căm tức Lãnh Nhược Hy kia vô cùng. Chu Cương Liệt đến chợ, lông mày hắn hơi nhíu lại, ở góc nhỏ quen thuộc không thấy bóng dáng nữ tử áo vải trắng thanh khiết kia đâu. Hôm nay là ngày diễn ra bốn trận còn lại để tìm ra đủ tám thiên kiêu tiến vào tứ kết, trong khu chợ hoàn toàn vắng tanh, dân chúng đã kéo nhau đi xem đấu hết rồi. Hắn rảo bước đi khắp nơi, thần thức toả ra cũng không cảm nhận được Tiểu Thiện. “ Hôm nay nàng không đến sao? Kì lạ, nàng ấy không hề bỏ bất kì bữa chợ nào cơ mà... hay là xảy ra chuyện gì...” Chu Cương Liệt suy nghĩ mông lung, không hiểu sao khi thấy vắng đi nữ tử thiện lương ấy thì hắn lại lo lắng bất an. Hắn đến bờ hồ nơi thả cá nhắm mắt cảm ứng, trong hồ có rất nhiều loại thủy tộc sinh sống nhưng không hề có dấu vết của hai con cá chép kia. “ Hay là tại hôm qua ta vạch trần chuyện nàng bán cùng hai con cá nhiều lần nên nàng không tới nữa? Không đúng, lúc đó nàng vẫn vui vẻ đâu có phản ứng gì... hay là nàng bận việc đến trễ...”
Lạc Thủy thấy bộ dáng bối rối đi tới đi lui vẻ mặt đầy lo lắng của Chu Cương Liệt cũng không dám nói gì chỉ im lặng theo sau. Không biết vì sao một cô gái lại có thể khiến vị chủ nhân luôn điềm đạm bất cần trở nên mất bình tĩnh như vậy. Chu Cương Liệt nhắm mắt thở ra một hơi sau đó đến chỗ Tiểu Thiện hay ngồi rồi khoanh tay tựa lưng vào gốc cây chờ đợi, hôm nay không đi xem hội nữa, dù có chờ đến tối hắn cũng phải nhìn thấy Tiểu Thiện mới an lòng. Nửa canh giờ sau, hắn cảm ứng được một khí tức phàm nhân chầm chậm tiến vào trong chợ, ánh mắt Chu Cương Liệt liếc qua, chỉ là một lão già tay chống gậy gỗ, không phải Tiểu Thiện. Hắn không quan tâm, tiếp tục nhắm mắt chờ đợi. Ông già tầm ngoài sáu mươi, người mặc đồ như gia đinh, đội mũ màu lam, vẻ mặt hiền lành nhìn khắp chợ, khi thấy ở góc nhỏ có một hán tử cao lớn vạm vỡ đang khoanh tay đứng thì nở nụ cười cất bước đi tới. “ Lão nô kính chào đại nhân.” Ông lão chắp tay khẽ cúi người. “ Hửm? Ông gọi ta sao?” Chu Cương Liệt mở mắt nhìn lấy người đàn ông già nua kia. “ Vâng, xin cho lão nô hỏi, ngài có phải họ Chu hay không?” ông già nở nụ cười hoà ái. “ Đúng, ta họ Chu, ông lão là...?” Chu Cương Liệt ngờ ngợ ra chuyện gì. “ Ừm, vậy thì đúng rồi, tiểu thư của nhà chúng tôi sai tôi đến đây tìm Chu đại nhân có lời muốn nhắn gửi.” Lão già từ tốn đáp lời. “ Tiểu thư nhà ông là ai? Sao lại biết ta?” hắn giọng có chút gấp gáp hỏi. Lão già lấy từ tay áo một phong thư đưa lên, “ Đây là thư của tiểu thư chúng tối gửi cho Chu đại nhân, cô ấy dặn phải đưa tận tay cho ngài.”
Chu Cương Liệt cầm lấy phong thư, bên ngoài có bốn chữ “ Gửi Chu đại thúc”, nét chữ uyển chuyển tinh tế, người duy nhất gọi hắn là đại thúc ở đây chỉ có Tiểu Thiện. “ Là thư của Tiểu Thiện, sao cô ấy không đến gặp ta?” hắn quay qua nhìn lão già. “ Ngài cứ đọc thư rồi sẽ rõ, lão già này không biết gì hết đâu à nha.” Ông ta lắc đầu cười nhe hàm răng sún mất hai cái. Chu Cương Liệt nhíu mày khó hiểu quay sang cẩn thận bóc vỏ thư ra, bên trong là từng dòng chữ viết nắn nót thẳng thắn khiến hắn cũng phải tấm tắc khen ngợi, chữ cũng đẹp y như người viết nha. “ Chào Chu đại thúc, là ta Tiểu Thiện đây, hôm nay ta bận chuẩn bị một số thứ nên sẽ không đến chợ bán cá cho ngài được, ta để Lão Vinh đến đưa thư sợ ngài sẽ chờ đợi mất công. Ngày mai Chu đại thúc hãy đến nhé, ta có một bất ngờ để dành cho ngài đó, nếu ngài không đến thì đừng hối hận. Tiểu Thiện kính bút.”
Lá thư nội dung rất đơn giản nhưng khi đọc xong lại làm Chu Cương Liệt cảm thấy an tâm vô cùng, không còn lo lắng bồn chồn nữa. Ông già tên Lão Vinh kia trong lúc hắn đọc thư cứ chống gậy đi tới đi lui xung quanh nhìn ngó dáng hình hắn thật kĩ sau đó nhe răng sún ra cười gật gù như có vẻ hài lòng lắm. “ Thư đã đưa rồi, lão xin phép cáo từ.” Thấy hắn đã đọc xong thì Lão Vinh cũng chắp tay cúi chào sau đó điềm đạm bước đi không đợi hắn hỏi gì thêm. “ Chủ nhân, có chuyện gì sao?” Lạc Thủy từ phía sau đi đến ngước mặt hỏi. “ Không có gì, hôm nay không có bán cá, chúng ta đi tới Bắc thành thôi.” Chu Cương Liệt cẩn thận cất lá thư của Tiểu Thiện vào nhẫn trữ vật sau đó dắt tay Lạc Thủy bay nhanh về hướng đại hội đang tổ chức, lòng hắn lúc này chính là mong ngày mai nhanh tới để xem cô gái bán cá bí ẩn kia muốn có quà gì cho mình. Khi hắn đến nơi thì trận đấu đầu tiên đã được bắt đầu, bên dưới đài là hai nam nữ trẻ tuổi đang đứng nhìn nhau chằm chằm không thấy động thủ động cước gì. “ Ồ, tình huống gì đây?” hắn tiến vào chỗ ngồi của mình. “ A, tiền bối đến rồi, đã bắt đầu trận của Tào Thiên Hựu và Từ Linh Linh, phen này Cổ Đảo có vẻ mất mặt rồi haha.” Lãnh Trường Phong gác chân vẻ mặt vui vẻ nhìn trận đấu bên dưới. Lâm Phàm vẫn chú tâm quan sát, hai bên trái phải hắn bị Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai kèm chặt, thiếu nữ minh châu của Cổ Đảo thi thoảng liếc qua tình địch áo vàng bên kia đầy đề phòng, nàng ta vẫn ám ảnh ác mộng bị đem cho lũ đàn ông man rợ gian dâm. Hà Yên vẫn cùng Lâm Gia Tuệ ngồi cùng một chỗ ngay kế bên đám người Lâm Phàm, phía bên kia Lâm Vấn Thiên khoanh tay đứng nhìn qua Chu Cương Liệt và nương tử của mình với ánh mắt phức tạp. Bên dưới đài, Tào Thiên Hựu một thân võ phục màu vàng nghệ, phần trên mặc áo ngắn tay, trên đầu cột cái bờm tóc, tay cầm trường côn thủ thế. Đối diện hắn là Từ Linh Linh một thân váy áo hở hang ngắn cũn cỡn, phần trên hai bầu vú sắp lộ cả ra, phần dưới váy chỉ ngắn có mấy phân mỗi lần gió thổi ngang là gần như cảnh xuân bên dưới phơi bày cả, nàng mặc chiếc quần lót nhỏ xíu chỉ đủ che chắn cái phần mu lồn múp rụp kia. Khán giả xung quanh được dịp no mắt với lối ăn mặc táo bạo của đại đệ tử Phiêu Miểu cung, đúng là thanh lâu lớn nhất Tây Hải, nữ nhân rất ư là phóng khoáng trong chuyện khoe da thịt. “ Thiên Hựu à, sao phải đánh đánh giết giết làm gì? Bỏ vũ khí xuống, đêm nay người ta nhất định sẽ hầu hạ huynh chu đáo.” Từ Linh Linh đưa ánh mắt đang toả màu hồng phấn nhìn chằm chằm nam tử đối diện, môi liếm liếm đầy khêu gợi. Tào Thiên Hựu hai tay cầm gậy khẽ run, hắn đang cố chống lại thứ gì đó, vẻ mặt như đấu tranh tư tưởng cực kì khổ sở. “ Đây là... mị thuật? Haha, đúng là đám yêu nữ, rất giỏi trong việc câu dẫn nam nhân nha.” Chu Cương Liệt nhìn qua đã biết, Từ Linh Linh kia đang dùng công kích linh hồn thi triển mị thuật mê hoặc Tào Thiên Hựu. “ Hứ, một đám kĩ nữ, cảnh cáo huynh không được giao du với bọn nữ nhân đó, nếu không đừng trách muội.” Bắc Cung Nhược Giai nhéo tai Lâm Phàm gằn giọng. “ Ta biết rồi mà.” Thiếu niên thiên tài cười khổ, có người yêu dữ dằn như vậy muốn thêm nữ nhân nào khác chính là hậu viện bốc cháy nha. “ Hứ, chê người ta là kĩ nữ sao? Đợi chủ nhân biến ngươi thành dâm nữ còn đĩ hơn bọn kĩ nữ kia xem ngươi còn lên mặt hay không.” Lãnh Nhược Hy bên cạnh bĩu môi, nàng bây giờ đã là tình nô của người ta nên không dám chê bai đám nữ tử của Phiêu Miểu cung, bản thân mình cũng là thứ cuồng dâm sẵn sàng dâng lồn cho đàn ông địt thì tư cách đâu mà dè bỉu khinh thường người khác chứ. “ Nếu chỉ là mị thuật mà không qua được thì tên này không đủ tư cách gọi là thiên kiêu.” Lãnh Trường Phong gõ nhịp vào ly trà ôn tồn nói. Bên dưới, Tào Thiên Hựu âm thầm vận chuyển hồn lực từ nguyên anh, từ cơ thể hắn một luồng sáng màu vàng nhạt phóng xuất, tâm thần lập thanh tỉnh vung gậy quất tới. “ Đó là chiến ý. Chà, quả là thiên kiêu xuất thân từ Cổ Đảo, ai nấy võ học và thiên phú chiến đấu đều hơn người.” Trịnh Thời Thiên cảm thán gật đầu khen ngợi. “ Chiến ý phóng xuất có thể đột phá mọi công kích tinh thần, quả nhiên là phong cách của Bắc Cung Thượng.” Kim Mao Sư Vương vừa nốc rượu vừa nói. “ Ây da, thật đáng ghét, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Từ Linh Linh bĩu môi lùi lại né đòn quét gậy của Tào Thiên Hựu. “ Yêu nữ, đừng mong dụ hoặc, mau cút xuống đài, Thần Côn Náo Hải.” Thiếu niên áo vàng thu hết chân khí vào hai tay vung gậy đánh tới tấp, phía sau lưng hắn hiện ra dị tượng biển cả mênh mông đang gào thét, từng cơn sóng theo đường côn mà dâng cao đánh tới. “ Thiên Hựu à, côn thì nên dùng để đâm vào đây, sao lại quất múa loạn xạ như vậy chứ.” Từ Linh Linh khẽ vén váy lên chỉ vào gò mu cao ngất của mình cười dâm. Nàng tuy tỏ ra phóng túng nhưng tâm lý vẫn sẵn sàng đối địch, trên tay xuất hiện một cây roi làm từ da của yêu thú, trong cơ thể một luồng khí cơ lạnh như băng toát ra. “ Ngưng Chiến.” Nàng vung roi, chân khí màu hồng phấn xoắn lại bao vây thân côn, Tào Thiên Hựu đang bừng bừng chiến ý bỗng chốc xìu xuống không thể vung gậy nữa. “ Hửm, nàng ta có thể triệt tiêu chiến ý của địch nhân sao?” Lãnh Nhược Hy bất ngờ. “ Đây là... lực lượng Thái Âm, thứ này xuất phát từ thể nội của nữ nhân, đặc tính âm hàn, có thể phá cả những thứ thuần dương như chiến ý.” Chu Cương Liệt trầm trồ nói.
“ Thái Âm này nữ tử nào cũng có, nhưng chỉ có Phiêu Miểu cung chủ tu thải dương bổ âm thì mới đạt được khả năng bồi dưỡng lực lượng Thái Âm đến tận cùng.” Lãnh Trường Phong bổ sung thêm.