Chương 498: Tìm tới Tam Tinh Động

Chương 498: Tìm tới Tam Tinh Động Mặt trời dần ló dạng ở đằng đông, tiếng chim chóc thú rừng rộn rã như đón chào một ngày mới, đống lửa trại đã sớm tàn chỉ còn lại chút khói xám, trong lều, một nam hai nữ vẫn lười biếng ôm lấy nhau chia sẻ chút hơi ấm trong sáng sớm mùa đông. Bỗng nhiên từ đâu đó trong núi rừng hoang sơ dã lĩnh bỗng văng vẳng giọng ai đó đang hát khiến ba người đều giật mình thức giấc. Chu Cương Liệt vội khoác vào áo choàng bước ra nhắm mắt sử dụng thần thức cảm ứng liền thấy được trên sườn đồi kia có một hán tử ngoài bốn mươi dáng người khoẻ khoắn, tóc búi cao hơi bù xù, ria mép rậm, mặc bộ đồ vải thô đã sờn rách chắp vá, sau lưng vác theo một đống củi, bên hông giắt cây rìu cùng hồ lô đựng nước. Người đó lững thững từng bước đi trên núi, tuy trên trán đã lấm tấm mồ hôi do bó củi nặng phía sau nhưng mặt vẫn tươi cười nghêu ngao hát hò, giọng oang oang vang vọng khắp chốn núi rừng làm bao nhiêu chim thú tò mò nhìn theo. “ Quan kỳ kha lạn, phạt mộc đinh đinh, vân biên dục khẩu từ hành. Mại tân cô tửu, cuồng tiếu tự đào tình. Thương kính thu cao, đối nguyệt chẩm tùng căn, nhất giác thiên minh. Nhận cựu lâm, đăng nhai quá lĩnh, trì phủ đoạn khô đằng. Thu lai thành nhất đảm, hành ca thị thượng, dịch mễ tam thăng. Canh vô ta tử tranh cạnh, thời giá bình bình. Bất hội cơ mưu xảo toán, một vinh nhục, điềm đạm diên sinh. Tương phùng xứ, phi tiên tức đạo, tĩnh tọa giảng hoàng đình...” ( Dịch thơ) “ Xem cơ mục cán rìu rồi, Chặt cây chan chát trên đồi cây xanh. Cửa hang lững thững mây lành, Bán củi mua rượu thỏa tình say sưa. Đêm thu trời biếc sao thưa, Gối cây nằm khểnh, hững hờ ngắm trăng. Vô tư đánh một giấc nồng, Sáng rồi ta lại vào rừng chặt cây. Chiều về một gánh trên vai, Nghêu ngao giữa chợ đổi vài thúng ngô. Thời giá vẫn rẻ như xưa Cần không tranh đấu lọc lừa làm chi. Mặc vinh nhục, kệ thị phi, Ung dung điềm đạm ta thì sống lâu. Gặp nhau phật đạo phép màu Bình tâm tĩnh tọa giảng câu hoàng đình.” Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy cũng mặc đồ nghiêm chỉnh khoác thêm áo choàng giữ ấm bước ra, tiểu nương tử lắng tai nghe rồi khẽ mỉm cười. “ Ngoài kia chiến loạn liên miên, khắp nơi khốn khổ lầm than, tiếng khóc la sầu thảm đâu đâu cũng nghe thấy, vậy mà ở nơi đây lại có thể nghe được ca từ điềm đạm vui vẻ đến vậy, người kia hẳn rất yêu đời, lại không hề bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng, vô ưu vô sầu vui vẻ sống nơi núi rừng, ôi, đến khi nào bách tính mới được như vậy.” “ Ừm, để hát được những khúc này e rằng cũng không phải người tầm thường, có thể là ẩn sĩ hoặc thế ngoại cao nhân lánh đời.” Lạc Thủy gật gù nói thêm. Chu Cương Liệt thì chỉ khẽ trầm ngâm, vừa rồi hắn cẩn thận dò xét, người tiều phu kia đúng là phàm nhân không chút dao động linh lực nào, nhưng ca từ đó chính hắn cũng cảm nhận được không thể thốt ra từ một thôn phu núi rừng được. Hắn nhớ kĩ trong Tây Du Ký có một chi tiết, khi Tôn hầu tử bôn ba khắp nơi tìm thầy học phép trường sinh thì có gặp qua một tiều phu, nghe người đó hát ca yêu đời liền tưởng là thần tiên mà bái lạy, sau đó cũng chính người này chỉ dẫn cho con khỉ kia tìm tới Bồ Đề tổ sư, chẳng nhẽ.... “ Các nàng chờ ở đây, ta đi xem thử.” Hắn dặn dò hai nương tử rồi vụt biến mất. Người tiều phu kia vẫn đang ngân nga hát hò cúi người hái mấy cây nấm với vẻ mặt hớn hở, xem ra đã tìm thêm được đồ cho bữa ăn rồi. Chu Cương Liệt thình lình xuất hiện ở phía sau mặt cười khẽ cúi đầu thành kính. “ Tại hạ kính chào thần tiên.” Tiều phu kia giật mình quay lại, thấy trước mặt đứng một nam tử vóc dáng cao lớn ăn vận đẹp đẽ rất có khí chất, ông ta hơi ngơ ngác cất giọng trầm trầm hỏi. “ Thần tiên? Là ngài gọi tôi sao? Ô không không, tôi chỉ là một tên đốn củi nghèo ăn còn chưa đủ no làm sao dám nhận mình là thần tiên chứ, haha, ngài nói vậy là đang trêu đùa tôi rồi.” “ A không, ta không có ý gì, chỉ là vừa nãy nghe anh giữa chốn núi rừng lại cất lên khúc hát tràn đầy phiêu diêu tự tại ý cảnh thực khiến người ta xao động, đây không phải là những lời của thần tiên thì là gì?” Chu Cương Liệt giữ thái độ vô cùng hoà nhã dò hỏi. “ Ô thật không dám giấu, bài hát này là do một lão đạo vốn là hàng xóm của tôi dạy, tôi chỉ là vui miệng hát theo mà thôi.” Tiều phu đặt gánh củi xuống ngồi lên gốc cây lau mồ hôi nốc một ngụm nước kể lại. “ Hàng xóm? Vậy người đó ở đâu anh có thể chỉ đường cho ta không?” hắn hớn hở dồn dập hỏi. “ Chính là trên đỉnh Linh Đài Phương Thốn Sơn kia, có động Tà Nguyệt Tam Tinh, lão đạo chính là tu hành tại đó.” Theo hướng người tiều phu chỉ, Chu Cương Liệt ngó qua liền giật mình, quả đúng là phía ngọn núi bên kia lúc này đã có một dãi bậc thang nối dài từ chân núi lên tới đỉnh, trên đó lấp ló mái nhà của một toà đạo quan còn có sương khói lượn lờ mờ ảo. Nhưng rõ ràng hôm qua hắn đã ở đó lùng sục cả ngày làm gì có nhà cửa kiến trúc nào? Hôm nay giống như bất chợt hiện ra vậy. Rõ ràng đây là thủ đoạn của cao nhân, nếu không muốn cho người ta thấy vậy thì tìm cả đời cũng không ra. Nói vậy chứng tỏ Bồ Đề tổ sư đã đồng ý gặp mặt. “ Đa tạ tiều phu đã chỉ đường.” Chu Cương Liệt mừng rơn chắp tay hành lễ tính móc chút vàng bạc ra tặng nhưng người đàn ông nọ chỉ lắc đầu từ chối rồi cười vang tiếp tục vừa hát vừa quẩy gánh củi rời đi. “ Kí chủ có vẻ thuộc làu tác phẩm nhỉ, còn bắt chước mấy câu nói của Tôn Ngộ Không khi hỏi đường nữa.” Yêu Dục bay trước mặt hắn khoanh tay bĩu môi. “ Haha, ta chỉ là cảm giác tiều phu kia không tầm thường nên mới theo đúng kịch bản biên sẵn mà làm thôi.” Hắn vui vẻ nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia dần khuất xa. “ Hôm qua ta đã tìm dọc trăm dặm xung quanh núi, không hề thấy làng mạc thôn xóm nào, vậy thì lấy đâu ra tiều phu ở tận nơi hoang vu này kiếm củi. Bồ Đề lão tổ đã là chí cao vô thượng thì hàng xóm của ông ta nào có thể là người thường được. Người này cốt yếu xuất hiện ở đây là để chỉ đường cho ta mà thôi, sau này con khỉ kia tới vẫn sẽ gặp được hắn.” “ Kí chủ cũng rất thông minh a.” Yêu Dục gật gù khen ngợi, Chu Cương Liệt lần nữa lan toả thần thức thì đã chẳng còn cảm nhận người tiều phu kia nữa. “ Mau về trại chuẩn bị lên núi thôi, cơ duyên thoáng chốc sẽ qua đi, không thể bỏ lỡ.” Hắn vụt phát đã quay lại chỗ cũ. “ Phu quân, mọi chuyện sao rồi?” Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy tò mò lại gần hỏi. “ Các nàng nhìn xem, chẳng phải ở kia sao? Mau thu dọn lên núi thôi.” Theo tay hắn chỉ các nàng lúc này mới bất ngờ khi thấy đạo quan nằm trên sơn phong đối diện, rõ ràng hôm qua đâu có thấy gì, quả thực là thủ đoạn thần tiên. Chu Cương Liệt dắt hai nàng hối hả băng qua núi, vì thể hiện đủ kính trọng nên hắn chọn đi bộ từ dưới chân núi lên đến đỉnh. Sau một canh giờ cuối cùng cũng nhìn thấy cổng của đạo quan kia, trên biển hiệu viết rõ năm chữ Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Hắn chỉnh lại y phục cho đàng hoàng sau đó tiến tới định đưa tay gõ đại môn thì bên trong đã có người kéo cửa bước ra. Là một tiểu đồng tầm mười tuổi mặc đạo phục màu xanh tóc để ba chỏm, khuôn mặt nhìn khá khả ái nhưng biểu cảm nghiêm trang như ông cụ non. “ A, sao lại có ba người?” Đứa nhỏ hơi ngạc nhiên nheo mắt dòm kĩ Chu Cương Liệt cùng hai nữ. “ Tiểu đạo sĩ nói vậy là có ý gì?” hắn cũng nghệch mặt khó hiểu. “ Sư tổ vừa rồi đang giảng kinh bỗng nhiên ngưng lại nói bên ngoài có người hữu duyên đến cầu học sai ta ra đón vào, là ai trong ba người vậy?” Tiểu đồng giọng non nớt hỏi. “ Là ta muốn bái sư, nhưng các nàng cũng là người thân của ta muốn dẫn theo, tiểu đạo sĩ có thể cho bọn ta vào diện kiến tổ sư hay không?” Chu Cương Liệt dù đứng trước một đứa nhóc vẫn làm đủ cung kính hoà ái. “ Hứ, người tầm đạo đều là vứt bỏ hết mọi liên kết với thế tục, chưa từng thấy có ai đi cầu học còn mang cả gia quyến nữ nhân như ngươi hết, ta còn phải vào hỏi ý tổ sư, các ngươi chờ ở đây đi.” Tiểu đồng bĩu môi rồi đóng cửa đi vào trong. “ Phu quân, có rắc rối gì sao?” Tiểu Thiện nhìn vào đại môn đóng chặt hơi lo âu ôm lấy hắn. “ Không sao, đừng lo, để ta giải quyết, dù thế nào phu quân cũng sẽ không để hai nàng lại bên ngoài đâu.” Chu Cương Liệt nhẹ giọng trấn an các nàng. Chỉ ít phút sau, cửa lớn lần nữa mở ra, tiểu đồng kia ánh mắt hơi phức tạp đưa tay ra hiệu. “ Tổ sư cho phép cả ba người tiến vào.” Chu Cương Liệt cùng hai cô vợ nhìn qua nhau, đáy mắt ánh lên sự mừng rỡ rồi nắm tay dắt nhau bước vào trong.