Chương 576: Bàn luận tư sắc

Chương 576: Bàn luận tư sắc Chu Cương Liệt dừng tay ngước mắt lên ngó qua nàng, con ngươi khẽ đảo quanh như nảy sinh chủ ý gì. Lạc Thủy xưa nay tính tình khá nhút nhát cự người ngoài ngàn dặm, ngoại trừ hắn thì chưa từng mở lòng với bất cứ nam nhân nào khác, bởi vậy dù điểm dâm dục đã đầy trị số 100 nhưng nàng chỉ thể hiện bộ mặt dâm đãng với mỗi mình phu quân. Năm đó nàng chỉ là một cái thôn phụ số khổ mang tên Phan Miểu Miểu, bị phu quân của mình nhẫn tâm đem gán nợ cho lũ côn đồ ở sòng bạc. Sau khi rơi vào tay những kẻ bất lương kia, bị chúng xem như món đồ chơi làm nhục. Nàng đau khổ tột cùng muốn tìm đường quyên sinh nhưng được Chu Cương Liệt cứu vớt cưu mang từ đó cuộc đời dần bước qua một trang mới. Chuyện quá khứ đã sớm bị chôn vùi, những kẻ làm hại đời nàng đã hoàn toàn hoá thành cát bụi, Phan Miểu Miểu đã sớm chết đi, hiện tại chỉ còn Lạc Thủy thần nữ dung mạo diễm lệ khí chất xuất thần. Nhưng nàng cũng đã tự quyết tâm cả đời này theo sau Chu Cương Liệt, hắn là nam nhân duy nhất mà nàng tin tưởng mở lòng, những kẻ khác nàng không để vào mắt. Nhưng Chu Cương Liệt lại có ý tưởng khác, Lạc Thủy sẽ chỉ thuộc về hắn, nhưng cần phải khiến nàng thoải mái thả lỏng tâm lý hơn, bớt đi vẻ hiền lành nhút nhát mà tận hưởng niềm vui của ái dục như thế mới tốt a. Hắn búng tay một cái lập tức khiến thủy khí bao quanh che đậy hoàn toàn tan biến, một lần nữa làm da thịt nàng bại lộ ra hết. “ A! Phu quân, chàng thật là. Muốn làm gì vậy chứ?” Lạc Thủy đưa tay che đậy lại, nét mặt hơi xấu hổ trách yêu hắn. “ Hề hề, sao lại phải che chứ, cứ thoải mái tự tin phô bày đi xem nào.” Hắn trờ tới kéo tay ra không cho nàng che chắn, vẻ mặt đê tiện ôm eo nhấc lấy thân nàng ngồi đối diện trong lòng mình. “ Cốc cốc....” “ Tiền bối, là tại hạ đây, người có trong đó không?” Tiếng Mã Vinh Thành lại lần nữa gấp gáp vang lên có lẽ đã mất kiên nhẫn rồi. Chu Cương Liệt điều chỉnh cho tư thế của mình và Lạc Thủy thêm phần sinh động rồi mới phất tay về phía cửa. “ Vào đi.” Cửa vừa bật ra, Mã Vinh Thành đã nóng như kiến bò trong chảo xông vào đưa mắt nhìn dáo dác, căn phòng trống trơn chỉ có mỗi hai người đang ôm sát nhau ở trên giường lớn. “ Tiền bối, ngài... ơ....” Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lạc Thủy trong tình trạng bán khoả thân tròng mắt thoáng co rụt sau đó lại dại ra đầy mê mẩn. Vì nàng đang ngồi trong lòng đối mặt với phu quân, mái tóc lại búi cao nên hắn chỉ thấy mỗi tấm lưng trần trắng nõn nhưng chỉ nhiêu đó cũng đã khiến trái tim quân tử sinh ra thổn thức không yên. Da thịt mềm mại mịn màng với đường cong nhẹ nhàng chạy dọc từ cột sống xuống eo, vòng tiếu yêu uyển chuyển tinh tế như rắn nước. Bờ vai nhỏ nhắn thon thả, cánh tay nuột nà như da em bé, động tác nâng lên bá cổ dễ dàng thấy rõ hai nách trắng tươi không tì vết. Bởi vì bộ ngực kích thước khá khủng nên từ phía sau vẫn có thể nhìn rõ hai bầu thịt tràn đầy đàn hồi. Đẹp, quả là một tuyệt tác xảo đoạt thiên công, thân hình hoàn mĩ kết hợp với nửa dung mạo tựa thiên thần đang ngượng ngùng liếc qua phía hắn làm Mã Vinh Thành suýt cầm lòng không được nhưng hắn vẫn là đủ lí trí để nhận định tình huống, hai tay đưa lên che mắt quay lưng, trong đầu âm thầm hô “ Phi lễ chớ nhìn.” “ A! Xin tiền bối cùng tiên tử thứ lỗi, tại hạ xuất hiện không đúng lúc, ta ra ngoài đợi vậy.” Đang lúc hắn định bước đi thì Chu Cương Liệt đã trầm giọng gọi với theo. “ Không cần bận tâm, quay lại nói chuyện đi, trễ như vậy ngươi còn tìm ta có việc gì?” Mã Vinh Thành dừng lại bước chân, hắn vẫn không tình nguyện lắm, xông vào phòng trong lúc người ta đang ân ái lại còn tham luyến ngắm nghía thân thể nữ nhân của tiền bối, đây không phải chuyện chính nhân quân tử sẽ làm. Nhưng hắn sực nhớ tới mục đích mình tới đây thế là lấy lại can đảm xoay người đi tới giữa phòng, đầu không dám ngẩng lên cẩn thận hỏi. “ Tiền bối, Chung Ly muội không có ở trong phòng, ngài có biết nàng ấy đi đâu hay không?” “ À, cô ta hình như đã theo đám Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đi ra ngoài dạo phố mua sắm rồi.” Chu Cương Liệt giọng thản nhiên đáp. “ Dạo phố? Nàng cùng ta thân phận ở đây chỉ là hai cái tù binh, sao có thể đi lung tung như vậy được?” Mã Vinh Thành gãi đầu khó hiểu. “ Hừ, tất nhiên là do phu quân ta rộng lượng, cô gái đó buổi chiều sau khi cãi nhau với ngươi thì ủ rũ buồn bã ở trong phòng, phu quân vốn đối với nữ nhân luôn rất thương xót vậy nên mới cho phép nàng ta cùng ra ngoài giải khuây với các tỷ muội. Ngươi có phải đang nghi ngờ chàng làm gì xấu với cô ta có phải không? Yên tâm đi, với chút nhan sắc đó cô ta hoàn toàn không lọt được vào mắt phu quân đâu.” Lạc Thủy liếc xéo mắt không vui, thân thể mình lại đang bị một gã đàn ông không phải Chu Cương Liệt nhìn chằm chằm, cảm nhận rõ sự mê mẩn say đắm trong ánh mắt kẻ kia khiến nàng rất mất tự nhiên. “ A tại hạ không có ý đó, chỉ là sợ nàng dại dột tìm cách bỏ trốn nên mới vội vã đến hỏi mà thôi, xin tiên tử thứ tội.” Mã Vinh Thành khẽ ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân bán khoả thân đang nép mình trong lòng người đàn ông cao lớn đối diện làm nội tâm hắn hơi ganh tị, sao kẻ kia lại có số hưởng như vậy a. Mặc dù nói là thế nhưng trong thâm tâm hắn khi đến đây vô cùng gấp gáp, hắn sợ gã họ Chu kia sẽ nhân lúc hai người tách ra để giở trò với Chung Ly Lạp Chân nhưng xem ra đúng là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi. Người ta đã có một tiên nữ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay như vậy thì cần gì phải ham muốn đạo lữ của mình. Chu Cương Liệt cúi xuống ngậm lấy núm vú của Lạc Thủy nút mấy cái, âm thanh chùn chụt cùng tiếng nàng khẽ rên làm tên nam nhân đang đứng kia run lên, tâm lý nhận lấy kích thích khó tả nhưng vẫn cố kìm nén cúi mặt. “ Ngẩng đầu lên!” Chu Cương Liệt ngó qua hắn ra lệnh, Mã Vinh Thành tuy không biết gã kia có chủ ý gì nhưng vẫn thuận ý ngước nhìn. “ Thấy sao hả? Nương tử của ta có đẹp không?” Hắn thò tay nhào nặn lấy cặp ngực của nàng, ánh mắt thăm dò nhìn qua. “ Lạc tiên tử là tiên thiên không thuộc về phàm giai, tất nhiên nhan sắc diễm tuyệt khó ai sánh bằng.” Mã Vinh Thành cẩn trọng với câu từ của mình, dù có khen cũng phải thanh lịch nho nhã không chút sỗ sàng. “ Haha, vậy ngươi đánh giá thân thể nàng như thế nào? Có sánh được với cô đạo lữ kia của ngươi không?” Chu Cương Liệt cười xoà tiếp tục chủ đề, Lạc Thủy ngồi trong lòng hắn bặm môi ngước lên quan sát nam nhân của mình một cách khó hiểu. “ A, cái này không tiện nói a, quân tử thủ khẩu như bình miễn luận bàn về thân thể nữ nhân, xin tiền bối chớ trêu đùa tại hạ.” Mã Vinh Thành xua tay lắc đầu đầy chính khí. “ Ôi trời, quân tử cái cóc khô gì, giữ lễ hiểu đạo liệu có giúp ngươi thành tiên được không? Đường đường một đấng trượng phu đến cả việc bàn luận về tư sắc phái nữ cũng e dè sợ sệt chăm chăm giữ mình, nhìn thích lại không dám dấn thân vậy thì khác nào cái bóng tuy cao quý nhưng lại vô tri trống rỗng? Nếu quân tử chỉ là kẻ tầm thường như thế vậy chẳng phải làm một gian hùng còn tốt hơn nhiều hay sao? Ta hỏi thì ngươi cứ trả lời thành thật, cảm thấy thân hình nương tử ta như thế nào? Có gợi cảm hay không?” Chu Cương Liệt tựa lưng vào vách, tay ôm ấp mĩ nhân khinh khỉnh buông lời chế nhạo, hắn xưa này không thích nhất thể loại nam tử chính trực như này, suốt ngày gò bó bản thân trong khuôn phép lễ nghĩa, chuyện mình thích lại sợ phi lễ không dám thừa nhận, trên cổ treo cái bảng chính nhân quân tử thật chán ghét. Mã Vinh Thành nghe ra hàn ý trong lời nói của kẻ đối diện, dù rất bất mãn khi bị mắng nhưng vẫn phải nuốt cục tức vào trong cẩn thận đưa mắt nhìn lên, khoảnh khắc đó hắn hơi giật thót rồi lại cúi đầu xuống. Tư thế ôm của Chu Cương Liệt hơi nghiêng khiến một bầu vú của Lạc Thủy đang ép trong ngực hắn bị lộ ra bên cạnh, cảnh xuân gần như lọt hết vào mắt họ Mã, bầu vú sung mãn tròn căng với cái núm cương cứng hồng hào khiến ai nhìn cũng khó thể quên, nếu nhìn kĩ còn thấy cả giọt sữa trắng còn vương lại trên đỉnh phong, dấu răng nhàn nhạt in lên quầng vú. “ Tiên tử nhan sắc tuyệt trần, vóc dáng thập phần hoàn mỹ, Chung Ly muội hổ thẹn không thể sánh bằng.” Mã Vinh Thành vội tìm câu chữ để khen ngợi. Lạc Thủy nghe qua khoé miệng cũng hơi cong lên, là nữ nhân thì ai chả thích được tâng bốc, sự bực nhọc chán ghét vì bị gã kia ngắm nhìn thân thể mình cũng dịu bớt. “ Ừm tốt, không có chuyện gì nữa thì lăn ra ngoài đi.”