Chương 622: Trận chiến sắp đến

Chương 622: Trận chiến sắp đến Mặt trời đã lên cao, Chu Cương Liệt lững thững bước ra khỏi sương phòng, y phục trên người tươm tất với trường bào màu tím đen thêu hoạ tiết song long viền vàng, đai lưng chạm khắc đầu bạch hổ dũng mãnh, áo choàng lông thú chạm đất, tổng thể tôn lên khí chất uy nghi như một bậc vương giả khiến người nhìn vào vô thức kính sợ tận chân tâm. Bên cạnh hắn là Lạc Thủy thần nữ, nàng hôm nay diện trên người một bộ áo váy hết sức táo bạo gần như khoe trọn hết những phần da thịt nhạy cảm nhất. Áo lót chỉ là hai mảnh tam giác bé xíu dính trên đỉnh ngực thậm chí còn không đủ che đậy quầng vú hồng hào của nàng, hai đầu ti săn cứng đội lên thấy rõ, dây áo mỏng manh buộc quanh cổ và lưng như có thể đứt bất cứ lúc nào dưới sức nặng của cặp dưa thịt. Quần lót chữ T cũng kiệm vải tương tự, diện tích chưa bằng hai ngón tay không có chút tác dụng che chắn nào chỉ khiến cảnh xuân vùng tam giác thêm phần khêu gợi, nhúm lông mu nồng đậm được tỉa tót kĩ càng lộ ra khỏi lớp vải không chút che đậy càng tăng thêm độ gợi cảm. Bên dưới là dây mảnh lọt sâu vào khe thịt hoàn toàn trưng ra hai mảnh mông mập tròn căng trắng phau. ( Đọc giả lên mạng tìm Micro bikini cho dễ hình dung nhé ^.^ ) Áo choàng cánh tiên bên ngoài dài chạm đất cũng hoàn toàn là mỏng đến trong suốt. Khuôn mặt nàng trang điểm sắc xảo, môi son đỏ, mái tóc búi cao để lộ cái gáy ngọc mịn màng, lại thêm một số trang sức hoa tai trâm cài dây chuyền tô điểm thêm cho dung nhan thêm phần diễm lệ. Lạc Thủy khiến người đối diện cảm nhận được khí chất của một vị vương hậu tôn quý kiêu sa xuất trần nhưng cũng không kém phần gợi cảm quyến rũ. Nàng như một quả đào tiên chín mọng làm người ta ước ao thèm khát nhưng lại là vật cấm kị muôn kiếp không thể với tới. “ Phu quân, trông em như thế nào? Có đẹp không?” Lạc Thủy đứng trước mặt Chu Cương Liệt xoay vài vòng, còn cố ưỡn hông đưa gò mu thịt cao ngất ra cho hắn chiêm ngưỡng. “ Hà hà, nương tử của ta đương nhiên là đẹp nhất, cũng dâm đãng nhất rồi. Ta hóng chờ nàng diện bộ đồ này ra trận khiến toàn trường lé mắt hết, thậm chí có khi không cần đánh cũng có kẻ chấp nhận đầu hàng quỳ dưới chân nàng đó nha.” Hắn cười vang đưa tay xoa xoa mông đít của nàng khen ngợi, Lạc Thủy nghe vậy cũng khẽ cong môi xinh nói nhỏ. “ Em nhất định sẽ chiều theo ý phu quân, trình diễn một màn đặc sắc không làm chàng thất vọng.” Bộ y phục này do Chu Cương Liệt mua được từ cửa hàng hệ thống đặc biệt tặng nàng cho cuộc chiến hôm nay. Vật liệu dệt nên đều là hàng tinh phẩm cấp Chân Tiên, không những đẹp mà còn có công năng phòng thủ cùng kháng thuộc tính rất tốt, kẻ địch dưới Chân Tiên đừng mong phá hủy được nó, gặp đối thủ đồng cấp cũng có thể giúp người mặc giảm bớt thiệt hại khi trúng chiêu. Lúc này, chúng nữ do Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê dẫn đầu cũng đã theo ra, các nàng ai nấy đều một thân váy áo mới hở hang gợi cảm triển lộ cơ thể hoàn mỹ mơn mởn của mình. Chu Cương Liệt lúc trước còn e ngại để các nàng phô bày chốn đông người sẽ gây chú ý nên thường xuyên dùng ảo cảnh để che đậy nhưng bây giờ suy xét lại thì hắn lại thấy không cần thiết. Mấy nữ nhân này của hắn đều là hạng nữ tử vì thú vui tình dục không thèm chú ý hình tượng, các nàng đối với ánh mắt soi mói cùng những lời bàn luận của thế tục hoàn toàn không để ý, miễn sao bản thân thấy vui là được. Vậy nên hắn cũng không cần phải che đậy tính dâm nữa, chúng nữ muốn bại lộ hay thậm chí trần truồng ra đường cho người ta xem no mắt cũng không vấn đề. Dù gì hầu hết các nàng đều là tu sĩ sống theo đúng quan niệm mà hắn dạy, tự do phóng khoáng vứt bỏ hết đạo đức luân lý, vậy thì cũng không cần thiết xem nặng ánh nhìn cổ hủ bảo thủ của người khác, ai chê trách mắng chửi thì cứ giả điếc không nghe là được. “ Chà, các nàng ăn mặc như này đi ra ngoài không khéo sẽ trở thành đề tài chính còn nóng hơn trận chiến giữa hai phe đó nha.” Chu Cương Liệt tiến tới vuốt ve sờ mó trên thân thể từng người một lượt, các nàng sau một đêm cùng hắn vần vũ tận hứng mặt mày ai nấy đều hàm xuân ửng hồng tâm trạng vui vẻ đáp lại hắn bằng những cái hôn nồng nàn nhất. “ Chủ nhân, heo mẹ cùng tên đàn ông ngốc đó hình như không có trong viện, bọn họ có khi nào tự mình bỏ trốn đi báo tin cho bọn Vô Lượng Kiếm Các kia không?” Vương Nhã Khuê âm thầm cảm ứng không thấy Chung Ly Lạp Chân và Mã Vinh Thành nên hơi lo lắng hỏi. “ Hề hề, yên tâm, hai kẻ đó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta. Ta cũng đã dặn dò rồi, đúng thời điểm bọn họ nhất định sẽ xuất hiện trình làng theo đúng kịch bản đã sắp xếp trước.” Chu Cương Liệt cười xảo quyệt trấn an, thần thức của hắn khoá chặt lấy một con hẻm trong thành nơi Chung Ly Lạp Chân đang quỳ bò trên đất tiếp nhận cùng lúc ba đầu chó đực bạo địt tập thể, Mã Vinh Thành thì đứng ngay sát bên ánh mắt đờ đẫn tang thương chứng kiến nữ nhân của mình bị súc vật gieo giống. Hai người này đã chơi từ khuya đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại, dâm tính của nữ nhân đó thực không bao giờ biết đủ, Mã Vinh Thành dù rất không cam lòng nhưng cũng chẳng làm ra hành động gì ngăn cản cuộc vui của nàng, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh mà cay đắng nhìn. Chu Cương Liệt tiếp tục lan tỏa thần thức ra khỏi trăm dặm, hắn hơi nhướng mày cười tà, lưỡi đưa ra liếm nhẹ khoé môi. “ Đến rồi, haha, trận địa cũng không tồi, còn dâng cho ta nhiều hàng tốt như thế, lần này thu hoạch bộn rồi, đi, chúng ta cũng phải tìm chỗ thực đẹp để quan khán trận chiến nha.” Thấy điệu bộ gian xảo của vị chủ nhân này chúng nữ liền biết chắc chắn có nữ nhân sắp sửa gặp hoạ rồi. Ngũ sắc tường vân xuất hiện dưới chân đưa hắn cùng các nàng lên cao rồi mất hút trong không trung, trận chiến khuấy động sự tĩnh lặng suốt hơn trăm năm của nhân gian sắp sửa bắt đầu... Trên bầu trời rộng lớn, sáu tòa pháp thuyền khổng lồ sừng sững dàn thành trận hình mũi nhọn lấy thế tiến quân thần tốc trực chỉ hướng Bắc mà bay tới. Mỗi pháp thuyền dài hàng trăm trượng, thân phủ đầy phù văn lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mỗi nơi đi qua đều che hẳn đi ánh mặt trời khiến mặt đất tối om như bước vào nhật thực. Từ xa, cả đoàn thuyền như một dòng thiên hà hùng vĩ lao thẳng về phía Phiêu Tuyết Lĩnh, mang theo khí thế áp đảo, tựa như có thể quét sạch mọi chướng ngại trước mắt. Trên mỗi tòa pháp thuyền, từng lớp binh sĩ Sở quốc trong giáp trụ sáng loáng hàng ngũ chỉnh tề đi lại tuần tra. Tiếng binh khí cùng áo giáp vang lên leng keng tạo nên âm hưởng trang nghiêm đầy khí thế. Giữa hàng ngũ là những tu sĩ Vô Lượng Kiếm Các trong đạo bào trắng xanh, kiếm giắt sau lưng hoặc bên hông phát ra khí lạnh sắc bén. Trong mắt năm mươi vạn quân Sở, những đệ tử tông phái này không khác gì thiên thần, mỗi lần họ đi qua đều cúi đầu cung kính hành lễ. Điều này càng làm mấy kiếm tu kia cảm giác bản thân mình cao quý hơn người, vẻ mặt mang theo thái độ khinh khỉnh ngước lên không thèm nhìn đám phàm nhân vào mắt. Xung quanh còn có thêm một số tu sĩ đến từ các thế lực gia tộc đã đầu nhập dưới trướng Vô Lượng Kiếm Các đi theo hòng góp sức nịnh bợ. “ Bẩm quốc sư, phía trước trăm dặm chính là Phiêu Tuyết Lĩnh rồi, hộ quốc đại tướng quân Khương Việt bên kia hỏi chúng ta là công chiếm Phủ Khánh Bình và Thành Tuyết Ưng trước hay là trực tiếp đánh lên Tuyết Liên Cung?” Một lão già mặc trường sam màu vàng tiến đến bên cạnh nam tử dáng người cao thẳng mặt đẹp tuấn lãng cúi đầu báo cáo. “ Xì, hai toà thành trì đó chẳng qua chỉ toàn là phàm dân yếu nhược cùng một đám lâu la tu vi thấp kém cần gì phải bận lòng, chúng ta chỉ cần nghiền nát tổng bộ của Tuyết Liên Cung xử lý con ả Đãng Hồng Trần kia, khi đại thế đã định thì hai thành đó không đánh sẽ tự hàng thôi, muội nói có đúng không sư ca?” Tôn Diệu Anh thân hình đẫy đà ngồi vắt chéo chân bên cạnh lên tiếng trước, ánh mắt nàng hơi mang theo chút si mê nhìn về phía nam tử tuấn tú kia như muốn được khen ngợi. “ Ừm, ngũ muội thông minh lắm. Cứ theo y vậy mà làm, không cần để ý bọn lâu la tiểu nháo đó, khi công phá được Tuyết Liên Cung lại để vài chấp sự cùng Khương Việt đưa quân đi tiếp quản thành trì tiêu diệt tàn dư sau.” Nam nhân mặt ngọc khí vũ phi phàm này không ai khác chính là Trịnh Viễn Đông, hắn nhếch môi nở một nụ cười nhạt đưa tay xoa đầu Tôn Diệu Anh một cái khiến nàng vui vẻ mặt ửng hồng. “ Tốt, vậy cứ theo ý quốc sư đi.” Lão giả kia chắp tay lui xuống, Tôn Diệu Anh liếc theo rồi bĩu môi ra vẻ chán chường cùng khinh bỉ.