Chương 624: Gian kế tầng tầng

Chương 624: Gian kế tầng tầng “ Xì, nữ nhân lúc nào mặt cũng trơ ra như khúc gỗ có gì hấp dẫn đâu chứ, Trịnh tiểu hữu, hay là quên cái tảng băng khó chiều đó đi, ngươi anh tuấn đẹp trai như vậy không bằng theo tỷ tỷ, ta nhất định chiếu cố ngươi thực tốt, thiếu nữ trong tộc ta tùy ngươi chọn lựa muốn bao nhiêu cô cũng được.” Ngồi ở hàng ghế thứ ba là một vị mĩ nhân trông khá là đặc biệt. Nàng mang phong cách giống như người man tộc với vẻ đẹp hoang dã và mạnh mẽ. Vóc dáng cao lớn, vạm vỡ với đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc tràn trề sức mạnh của một chiến binh man lực. Làn da ngăm rám nắng mang sắc nâu khỏe khoắn, ánh lên vẻ rắn rỏi. Mái tóc dài màu đỏ chói uốn xoăn tự nhiên xoã tung phía sau lưng như ngọn lửa hoang dại, đậm chất tự do và không bị gò bó. Đôi mắt với con ngươi màu lục bảo như hai viên ngọc thạch điểm tô cho sự cuốn hút kì lạ của nàng. Gương mặt mang nét đẹp hòa trộn giữa sự dữ dội và quyến rũ, với gò má cao, sống mũi thẳng và đôi môi đầy đặn dày mọng đỏ. Nàng mặc trên mình bộ trang phục cực kì nóng bỏng làm ai cũng phải nhìn lâu hơn một chút. Phần áo làm từ da thú và vải dệt thủ công ngắn cũn chỉ đủ che đậy non nửa bầu vú căng tràn nặng trĩu. Phía dưới cũng táo bạo không kém với váy ngắn cũn cỡn thậm chí còn không đủ che phủ lấy khu tam giác, theo tư thế ngồi gác cao chân của nàng người đối diện có thể nhìn rõ mồn một cái quần lót chữ đinh bé xíu ôm trọn gò mu phỗng phao, nếu tinh mắt còn thấy được một vài sợi lông xoăn màu đỏ như tóc lộ ra khỏi mép vải. Cặp mông thịt bạo mãn theo tư thế ngồi ép chặt trên ghế tạo cảm giác to thêm vài phần, đôi chân dài với cặp đùi ngậy tuyệt đối chắc chắn sẽ làm nhiều gã ngoài kia dù có chết cũng ước ao được kẹp lấy một lần. Áo choàng lông thú khoác sau lưng, trên người nàng được điểm xuyết bởi những món đồ trang sức bằng kim loại và xương thú, vừa thô mộc vừa tinh tế. Phong thái tự tin, mạnh mẽ, đầy quyền uy của nàng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự uy nghi và sức hấp dẫn khó cưỡng, vạm vỡ nhưng không thô kệch, nàng như một con hổ cái vừa hoang dã lại có nét đẹp nguyên thủy tự nhiên làm người ta nảy sinh cảm giác muốn chinh phục. “ Ôi chao, Thiết Mộc tộc trưởng đây là muốn chiêu rể sao? Từ khi nào man tộc các ngươi lại thích thể loại nam nhân tiểu thịt tươi mặt trắng như vầy rồi? Trịnh các chủ nên suy xét cẩn thận nhé, nếu cơ thể không ổn mà dám đồng ý với nàng ta coi chừng đêm động phòng ngươi sẽ bị chấn vỡ xương chậu đấy.” Mĩ phụ nhân họ Lệ che miệng cười duyên nói một câu có vẻ bông đùa nhưng lại mang theo rất nhiều hàm ý. Nữ tử hoang dã họ Thiết Mộc kia không chút ý tứ gác một chân lên ghế để khu tam giác lồ lộ đưa mắt lườm về phía Lệ phu nhân. “ Có sao đâu, trong tộc ta không thiếu mấy thiếu nữ mới lớn rất thích thể loại nam nhân văn nhã môi hồng răng trắng như Trịnh tiểu hữu đây. À mà không phải Lệ Nhiễm Sương cô cũng có hai người con trai sao? Hay là gả hết vào tộc ta đi, bảo đảm ba năm sau liền cho Vu gia của cô con cháu chạy đầy đàn.” Lệ Nhiễm Sương đối với lời nói bổ bã của đối phương cũng chỉ khẽ lắc đầu không đáp, trong nội tâm lại âm thầm mắng một trận. Hừ, có điên mới để hai đứa con trai thiên kiêu của nàng đi làm rể ở chỗ đám người man di hoang dã đó, toàn một lũ cục mịch to xác không có đầu óc. Trịnh Viễn Đông đứng phía sau cũng chỉ có thể cười gượng, hắn tuy là người đứng đầu Vô Lượng Kiếm Các thường ngày uy vọng vạn người tôn sùng nhưng ở trong đại sảnh này cũng chỉ là hàng tiểu bối bị mấy đại lão đem ra làm đề tài tán dóc mà thôi. Những người ở đây xét về cả thực lực lẫn bối phận đều có thể đặt ngang hàng với sư phụ của hắn. Nhan Như Ngọc đã lặng thinh không lên tiếng vậy thì hắn cũng không lấn lướt nàng, ở bên cạnh sư phụ mấy trăm năm hắn hiểu rõ vị sư phụ này tính cách lãnh đạm không thích nói lời thừa thãi đùa giỡn. Ngoài trừ Nhan Như Ngọc thì cũng có một người khác vẻ mặt lạnh tanh tương tự đang ngồi ở ghế bên cạnh Thiết Mộc tộc trưởng, người này bề ngoài độ hơn bốn mươi, dáng người cân đối, tóc cắt đầu đinh, nước da ngăm chắc khoẻ, tướng mạo có phần hung dữ với vết sẹo vắt ngang khuôn mặt, một bên mắt có vẻ như bị chột nên đeo mặt nạ che kín nửa dung nhan, râu quai nón dài ngang cổ. Hắn mặc một thân võ phục trông có vẻ sương gió phong trần, sau ghế đặt một thanh đao lớn to bằng cả thân người, nhìn qua thực giống như một tên tướng cướp cường tặc giết người không gớm tay. “ Hừ, các ngươi bớt nói lời thừa thãi đi, tốt nhất là nên bàn chuyện ước định phân chia của chúng ta cho tốt thì hơn, Nhan kiếm tiên, ngươi nói xem.” Giọng gã này ồm ồm oanh vang vào tai từng người ở đây, Trịnh Viễn Đông vì thực lực kém nhất vẫn là bị chấn động thần hồn một phen lùi người lại thở dốc. Nhan Như Ngọc lúc này hơi khẽ nhíu đuôi lông mày, bảo kiếm đang bay lơ lửng quanh người nàng chợt ngân vang một tiếng, Trịnh Viễn Đông cảm giác thoải mái bình thường trở lại hướng ánh mắt cảm tạ về phía nàng. “ Độc Mục Hiệu Uý, nói chuyện bình thường chớ có giở trò ra oai trước mặt ta, còn không ném ngươi khỏi pháp thuyền.” Giọng nàng trong trẻo dễ nghe nhưng lại mang theo hàn mang khiến người ta buốt giá tâm can. Gã gọi Độc Mục Hiệu Uý kia chỉ nhếch mép cười khẩy không đáp lại. “ Chuyện phân chia lợi tức các ngươi cứ an tâm không ai bị mất phần, mỏ tiên linh thạch đó năm nhà chia đồng đều, sau này trữ lượng sản sinh hàng năm đều như vậy. Ngộ Đạo Thạch mỗi bên sẽ nắm giữ mười năm, vì Vô Lượng Kiếm Các của ta là chủ nhà nên được ưu tiên sử dụng trước, còn lại các nhà tự sắp xếp được chứ?” Bốn người còn lại đều khẽ nhìn nhau như thăm dò ý kiến rồi cùng gật đầu xem như nhất trí với nàng. “ Vậy còn tiên thụ sao không nhắc tới? Thứ này cần phải tính toán cho công bằng, Nhan kiếm tiên ngươi không định độc chiếm một mình đấy chứ?” Độc Mục Hiệu Uý vuốt râu hơi gằn giọng nguy hiểm, ba người khác cũng nhìn về phía chủ vị, vẻ mặt giống như có câu hỏi tương tự. “ Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Hừ, lúc bản tôn cùng mấy lão tổ của bốn nhà bàn luận đã có sắp xếp ổn thoả rồi, nếu như tin tức chúng ta thu được là thật vậy lúc đó tiên thụ cùng tiên quả sẽ được phân chia sòng phẳng. Sau khi tiễu trừ Tuyết Liên Cung xong Vô Lượng Kiếm Các sẽ cùng các ngươi kết minh, đem Phiêu Tuyết Lĩnh đó bồi dưỡng thành bảo địa cho chúng ta cùng quản lý, như vậy cả tiên thụ lẫn mỏ tiên linh thạch bên dưới đều có thể minh bạch phân phối.” Nhan Như Ngọc ở trước những ánh mắt tham lam kia không hề có chút nao núng hay nhún nhường, xét cho cùng nàng ở đây cũng là người có tu vi cao thâm nhất, không thể để mấy kẻ làm khách này lấn lướt mình nếu không về sau ở trong liên minh nàng lẫn tông môn sẽ bị chèn ép bất lợi. Bốn người cũng không làm gắt gao thêm, họ biết nàng ta đây là đang cảnh cáo mình chớ ỷ bản thân còn có cường giả gia tộc ở sau mà đảo khách thành chủ. Đứng trước thái độ lạnh nhạt đó bọn họ cũng không tiện nói gì thêm. Dù gì Nhan Như Ngọc cũng sắp đột phá Kim Tiên, nếu nàng ta thành công chứng đạo vậy thì bối phận sẽ trực tiếp bình khởi bình toạ với mấy lão tổ toạ trấn trong thế lực, cũng là vì điều đó nên mấy đại gia tộc mới chấp nhận liên hợp với Vô Lượng Kiếm Các cùng mưu đồ thiên hạ. Quan hệ của năm nhà trong tương lai phải thật đoàn kết bền chặt đối ngoại, không thể vì chút lợi lộc mà quay lưng cắn xé nhau. “ Ừm, Nhan kiếm tiên sắp xếp hợp lý, ta không có ý kiến.” Độc Mục Hiệu Uý quay mặt đi nơi khác không nói thêm. Trịnh Viễn Đông ở phía sau hơi ngẩn người ra chưa hiểu mấy người này đề cập tới tiên thụ là chuyện gì? Trong lòng hắn hơi bồn chồn, rõ ràng công đánh Tuyết Liên Cung vẫn còn một tầng bí mật nào đó mà sư phụ vẫn chưa nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều, làm tốt công việc của mình là được rồi. “ Chuyện về tiên thụ các ngươi chớ có đề cập nhiều, đừng để sự việc lần này rùm beng giống như ở Bắc Câu Lô Châu, nếu không miếng bánh ngọt không chỉ bị chia năm phần đâu.” Nhan Như Ngọc nhắm mắt truyền âm đến bốn người bên dưới, bọn họ âm thầm hiểu ý khẽ gật đầu. “ Tả gia chủ, bên phía ông thì sao rồi? Đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Nghe nói Tuyết Liên Cung bên đó cũng có cường giả Chân Tiên chống lưng, kẻ kia chưa biết lai lịch mạnh yếu ra sao, đừng để lúc đó đại sự bất lợi.” Thiết Mộc tộc trưởng ngó qua trung niên nhân râu dài cẩn thận hỏi dò. “ Chư vị yên tâm, bên phía Sở Vương đã theo lời chúng ta ban bố hịch văn thảo phạt ra khắp thiên hạ rồi, trong đó đề cập đến bao nhiêu tội ác bất nhân của đám tu sĩ Tuyết Liên Cung, có lẽ người khác đều sẽ xem nhẹ mấy câu chữ đơm đặt thổi phồng của tên quân vương đó nhưng thứ gì cũng có tác dụng riêng của nó cả. Hà hà, với bài hịch văn này đã được tuyên ra, tên tiên nhân của Tuyết Liên Cung nếu khôn ngoan lựa chọn từ bỏ không ra mặt thì xem như hắn may mắn, còn nhữ dám tự mình xuất chiến thì lúc đó không cần đến chúng ta ra tay tự khắc có người tới thu phục hắn.” Trung niên họ Tả kia vừa nói vừa khẽ chỉ tay lên trời, đám người ngầm hiểu ý gật đầu hài lòng. Trong lòng bọn họ đều có một ý nghĩ chung lần này xem như ăn chắc Tuyết Liên Cung rồi, dù đối phương có cường giả cấp bậc siêu việt phàm giai chống lưng cũng vô ích, tất cả bảo vật tài nguyên quý báu sẽ nhanh chóng về tay họ thôi.