Chương 665: Ẩn giấu bài tẩy
Chương 665: Ẩn giấu bài tẩy
Nhan Như Ngọc từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào, nhìn thảm trạng của Vô Lượng Kiếm Các hiện tại nội tâm nàng đang kịch liệt run rẩy nhưng vẫn phải cố kìm chế không bộc phát. Gần vạn đệ tử là công sức mà nàng đã gầy dựng suốt mấy trăm năm mới đưa tông phái đến thời kì huy hoàng như hiện tại, những tưởng khi xuất thế sẽ một đường hát vang thu nạp tín đồ trở thành thế lực bậc nhất trung thổ. Vậy mà hôm nay chỉ một trận càn quét mọi dự tính đều đổ sông đổ biển hết. Sau trận này dù lấy được tài nguyên hay tiên thụ thì liệu phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại như trước đây. Nàng cũng nhớ tới lời của Tả Thương Khung trăn trối, liệu đây đơn giản chỉ là câu nguyền rủa ác ý của kẻ sắp chết hay còn ẩn tàng hàm nghĩa nào khác? “ Haha, quả nhiên là nương tử của Chu Cương Liệt ta, đủ độc ác a, một chiêu bỏ đá xuống giếng này của nàng làm không tệ, rất thuần thục. Tên đó tới lúc chết chắc vẫn còn cay đắng không biết là ai ra tay hại mình.”
Chu Cương Liệt cười rộn khoái chí thò tay vỗ mông đít Lạc Thủy mấy cái hài lòng khen ngợi. Nàng cũng phối hợp rên lên đưa cặp mắt dâm mị liếc xéo hắn liếm môi đáp. “ Ưm... hì hì, đây không phải là do người ta theo phu quân đã lâu nên học được vài phần bản lãnh hay sao.”
Mấy nàng khác cũng chỉ biết tủm tỉm lắc đầu cười khổ, đôi phu thê tình thâm này một người lại hiểm độc hơn một người, ai xui xẻo trở thành đối tượng bị nhắm tới thì xem như số kiếp đã tận. Vừa nãy chính Lạc Thủy đã âm thầm ra tay dùng tiên pháp chế tạo bẫy rập khiến Tả Thương Khung vốn sắp chạy thoát bị cầm chân. Nàng cũng là Chân Tiên hậu kỳ lại sở hữu thủ đoạn cao thâm hơn tên kia nên hắn đến chết cũng không nhận ra mình bị hố cũng phải. “ Tốt, kế tiếp chắc cũng sắp đến lúc ngã bài để nàng ra sân rồi, để ta nghĩ xem nên làm thế nào cho ấn tượng đây...”
Chu Cương Liệt một tay ôm lấy Lạc Thủy tay còn lại khẽ xoa xoa hàm râu ngẫm nghĩ, sau một phen cân nhắc cuối cùng ánh mắt mới sáng lên cười xảo quyệt. “ Có rồi, hề hề.”
Bên trong hộ sơn đại trận, Đãng Hồng Trần nhìn một màn Lâm Phàm dùng thiên kiếp chơi chết một Chân Tiên phe địch cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng sau đó lại tiếp tục cau mày nghiền ngẫm xem bước kế tiếp nên đi như thế nào. Bên kia vậy mà còn bốn cái Chân Tiên, dù Lâm Phàm có thể vượt cấp chiến đấu cộng với Liễu Như Yên hợp lực cũng chỉ dây dưa tối đa được hai tên. Nếu bọn chúng tiếp tục hợp công thì phe ta chắc chắn sẽ sớm thảm bại. Nàng đã bắt đầu suy tính đến việc để chúng đệ tử trên dưới rút đi trước, cùng lắm thì vứt bỏ địa bàn tìm nơi khác ẩn cư hoặc giải thể tông môn đợi một ngày không xa đông sơn tái khởi. Như vậy mới đảm bảo an toàn tính mạng cho tất cả mọi người. Ngày hôm nay Tuyết Liên Cung đã làm ra một trận tàn sát mấy mươi vạn người, e là sau này các nàng trong mắt tu sĩ thế tục sẽ vĩnh viễn cõng cái ô danh tà tu ác độc gây sát nghiệp thao thiên người người đòi đánh đòi giết. Nhưng Đãng Hồng Trần không hối hận, người ta đã ức hiếp tới tận cửa muốn huyết tẩy cả tông môn rồi còn có thể nhẫn nhịn hay sao, cả Khương thị Sở quốc hay Vô Lượng Kiếm Các đều là một lũ đáng chết. Đánh một trận này không chỉ là vì bảo toàn cho cơ nghiệp trăm năm gầy dựng mà còn là để lập uy cho cả thiên hạ biết Tuyết Liên Cung không phải dễ ức hiếp, muốn tiêu diệt các nàng vậy phải nghĩ kĩ xem có chịu nổi cái giá phải trả hay không. “ Sư phụ, các vị tỷ tỷ.”
Nguyệt Nga cùng Hi Nguyệt từ bên trong quảng trường cũng đã chạy ra đến nơi, trên mặt hai nàng đều treo nụ cười vui sướng khi chứng kiến cường giả phe địch tử vong thảm liệt. Đãng Hồng Trần nhìn qua hai cô đệ tử của mình, trong mắt tràn đầy vẻ quyết đoán. “ Hai đứa lập tức tập hợp tất cả đệ tử cùng các trưởng lão hộ pháp trong môn lại, chúng ta phải để họ theo lối bí mật trong lòng Phiêu Tuyết Lĩnh rời đi trước, nơi này có lẽ không giữ được nữa rồi, cũng không thể để chúng đệ tử chôn vùi hết ở đây được.”
“ Sư phụ, không phải chúng ta vừa thành công giết đi một cường địch hay sao? Đợi Lâm Phàm ca ca đột phá xong liền có thể cùng bọn chúng đánh một trận cần gì phải chạy?” Nguyệt Nga ngơ ngác hỏi. “ Đúng là thế, nhưng tình hình hiện tại đã nằm ngoài mọi dự liệu của chúng ta, Vô Lượng Kiếm Các vậy mà kéo tới tận năm cái Chân Tiên, dù đã giết được một nhưng chỉ với sức của Lâm Phàm và Liễu Như Yên muốn đánh thắng bốn tên còn lại là điều không thể. Tuyết Liên Cung e rằng khó giữ, vậy nên trước tiên chúng ta cần phải để chúng đệ tử rời đi tránh khỏi hoạ đồ sát. Tông môn có thể gầy dựng lại, nhưng nếu người bị diệt hết thì không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nghe Đãng Hồng Trần nhẹ giọng giải thích tình huống khiến hai nàng vừa mới vui vẻ đó lại một mặt đầy lo lắng, chỉ là đánh một thế lực phàm giai lại xuất sử năm Chân Tiên, trận thế này là không muốn chừa cho các nàng con đường sống hay sao? “ Vâng, chúng con hiểu rồi, sẽ lập tức ra lệnh cho tất cả trưởng lão đệ tử trên dưới theo mật đạo rời đi đến nơi an toàn trước, sư phụ đợi ở đây bọn con sẽ quay lại ngay.”
Hi Nguyệt chững chạc hiểu chuyện biết nhìn nhận thiệt hơn lập tức gật đầu kéo tay Nguyệt Nga định quay trở về quảng trường nhưng lại bị Đãng Hồng Trần gọi với theo. “ Khoan đã, cả các con cũng phải rời đi cùng họ, không thể ở lại.”
“ Sư phụ, tại sao? Không được, chúng con sao có thể tham sống sợ chết lâm trận bỏ chạy được, chúng con sẽ ở lại đây cùng người đối kháng địch nhân.” Nguyệt Nga ương bướng lắc đầu giãy nảy. “ Ta nói không được là không được! Trận chiến hiện tại đã phát triển tới mức độ tiên nhân chi chiến không phải nơi mấy tiểu tu sĩ phàm giai có thể hồ nháo nữa. Hai đứa ở lại cũng không thể giúp ích được gì chỉ càng làm tình huống thêm vướng bận mà thôi. Chúng đệ tử cần các con để ổn định thế cuộc, suy nghĩ chính chắn lên đi.”
Đãng Hồng Trần lớn giọng nạt ngang làm Nguyệt Nga hoảng hốt ủy khuất xụ mặt không vui. Hi Nguyệt điềm tĩnh hơn giọng ổn trọng hỏi. “ Sư phụ, còn người thì sao? Chẳng phải người cũng chưa đạt tới cảnh giới tiên nhân hay sao? Nếu có rời đi thì nên tất cả cùng nhau đi mới phải.”
“ Không, những kẻ đó đến đây phần lớn nguyên do là vì tham lam mỏ tiên linh thạch cùng Ngộ Đạo Thạch thậm chí còn có Dương Căn Thụ, ta cũng là mục tiêu của bọn chúng nên cần phải ở lại trấn tràng, chỉ cần có ta ở đây cộng với đạt được tài vật thì địch nhân có lẽ sẽ không truy sát theo các con nữa.”
“ Như vậy không phải sư phụ sẽ hi sinh hay sao, không, không thể được, người phải đi cùng chúng con bằng không thì bọn con nhất quyết sẽ ở lại.”
Khương Nguyệt Nga hai dòng lệ lưng tròng ôm lấy cánh tay Đãng Hồng Trần thút thít không buông. “ Đừng hồ đồ, ta sẽ cùng Lâm Phàm và Liễu Như Yên tận sức ngăn cản địch nhân cho các con rời khỏi rồi sẽ tìm cách thoát thân sau. Ta cũng không phải tự tìm đường chết như vậy.”
Đãng Hồng Trần trong lòng tự bổ sung một câu, nàng còn phải chờ được gặp lại Chu lang của mình thì sao có thể bỏ mình, thế lực cần thiết nhưng Chu lang càng là quan trọng với nàng gấp bội. Nàng sau đó liền quay sang mấy nữ khác bên cạnh. “ Mộ Uyển, Nhã Khuê, cảm tạ hai muội đã vượt đường xa đến giúp đỡ ta kéo dài thời gian để Lâm Phàm kịp thời độ kiếp, nhưng các muội cũng nên rời đi thôi, tình huống kế tiếp không phải Địa Tiên có thể nhúng tay được nữa rồi.”
Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê ở bên cạnh liếc nhìn nhau cười khổ, hai người là hiểu vị tỷ tỷ này đang tính toán điều gì, có chủ nhân ở đây trấn tràng thì việc gì họ phải rời đi cơ chứ. “ Đãng tỷ, không cần lo lắng, cũng không cần bất cứ ai phải rời đi cả, tin tưởng bọn muội, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Có bao nhiêu Chân Tiên tới cũng đều vô nghĩa.” Tần Mộ Uyển nắm bàn tay vị tỷ tỷ này khẳng định chắc nịch. “ Các muội, không lẽ... không lẽ lúc trước Chu lang còn lưu cho hai người át chủ bài nào khác có thể đánh bại hết địch nhân sao?” Đãng Hồng Trần hơi sững người lại nhướng mày tò mò. “ Hì hì, đúng vậy đó, chủ nhân đương nhiên rất lợi hại đã tính toán hết mọi tình huống phát sinh rồi, tỷ cứ an tâm mà quan sát đi. Bọn muội bảo đảm sẽ cho tỷ một kinh hỉ, mấy cái địch nhân tôm tép đó cơ bản không phải đối thủ của chúng ta.”
Vương Nhã Khuê tiếp tục âm dương quái khí một bộ dáng bí mật làm mọi người càng thêm hiếu kì. Đãng Hồng Trần hơi có vẻ trầm ngâm suy xét thực hư, hai vị muội tử này nhìn bề ngoài có vẻ không đứng đắn lại lắm mưu mô quỷ quyệt nhưng những lúc cần nghiêm túc làm chính sự thì cũng rất đáng tin tưởng. Sinh tử trước mắt nếu hai người không có nắm chắc bài tẩy thì nhất định sẽ không thể phởn đời như vậy. “ Được, ta tin tưởng hai người.” Nàng gật đầu thở hắt ra một hơi, tuy là từng giây từng phút mong nhớ Chu lang nhưng đã bao nhiêu năm như vậy hắn bặt vô âm tín nàng cũng không hề liên tưởng đến việc hắn đột ngột quay về, chỉ đinh ninh rằng Chu Cương Liệt đã để lại cho hai muội tử lá bài tẩy nào đó chưa công bố. Vào giờ phút này, ở phía bên kia lôi kiếp cũng đã dần đi tới hồi kết, biển sét rợp trời từ từ suy yếu rồi hoàn toàn tan biến hẳn chỉ để lại một bóng người vĩ ngạn thẳng tắp đứng giữa thiên không, Lâm Phàm đã thành công độ kiếp trở thành Chân Tiên.