Chương 01: Khởi đầu
Chương 01: Khởi đầu
Tầng trời Đại La - nơi ngự của Đức Nguyên Thủy Thượng Đế cùng các Thần bàn
luận và ra chính sách phù hợp điều khiển sự tiến hóa của các sanh linh cùng vạn vật ở
khắp Càn Khôn Vũ Trụ. Ngài là Đấng tạo hóa toàn tri toàn năng dựng nên Càn Khôn Vũ
Trụ và tạo ra chúng sinh, là Đấng Chí tôn quyền uy vô thượng chưởng quản tam thập
lục thiên, chủ quản tam thiên đại thiên thế giới, tứ đại bộ châu, thất thập nhị địa, là
Đấng Từ phụ của muôn loài chúng sinh. Đấng toàn tri toàn năng đã thấy rõ tương lai u ám ở cõi Quỷ giới và nhân sinh do
Thần Dra mang tới nên Ngài quyết định ngăn chặn thảm họa này và ra lệnh thả Thiên
Điểu vốn là Kim sí điểu (đại bàng cánh vàng) tên Đại Lợi và ba vị tiên nữ đang bị giam
giữ ở cõi Hư vô thiên đầu kiếp xuống hạ giới để đẩy lùi cuộc hủy diệt của Dra. Nói về Kim sí điểu thì bổn phận của Thiên điểu này trông coi cửa trời Tứ Thiên
Vương và quán sát những hành động thiện ác của chúng sinh cõi nhân gian. Một hôm
được nghỉ phép Thiên điểu này hóa thành chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú đi dạo vườn
hoa ở cõi Hóa Lạc thiên tình cờ gặp các nàng tiên nữ đang hái hoa để đem về trang trí
cho hội bàn đào sắp diễn ra. Chàng trai thấy trong các tiên nữ thì nàng tiên nữ khoác
bộ thanh y là nổi bật hơn cả, anh chàng Thiên điểu này đến chỗ nàng đang hái mấy cụm
hoa thì giả vờ làm rớt cái quạt, nàng cầm nhặt lên nói: “Có phải người làm rơi cái quạt
này chăng?”
Thiên điểu đáp: “Đa tạ nàng, tôi bất cẩn đánh rơi nên khiến bàn tay ngọc ngà của
nàng phải bận tâm.”
Anh chàng đưa tay nhận lấy quạt đồng thời tay kia tranh thủ nắm lấy bàn tay nhỏ
nhắn xinh xinh của vị tiên nữ đó khiến nàng đỏ mặt e thẹn, lòng nàng dạt dào cảm xúc
bối rối dâng lên. Chàng trai thấy nàng bắt đầu có dấu hiệu say men nồng tính cưa dứt
điểm thì một cô tiên nữ bận huỳnh y vội tới nói: “Vô Ưu, tỷ đã hái xong chưa? Chúng ta
mau quay về thôi.”
Thấy có người lạ đến, Thiên điểu vội bỏ tay nàng Vô Ưu ra, tuy nhiên hành động
đó không qua được cặp mắt của tiên nữ bận bộ huỳnh y kia, tiên nữ tên Vô Ưu vội nói
che giấu cảm xúc thẹn thùng: “À, ừm tỷ hái xong rồi Cát Linh, chúng ta về thôi.”
Nói xong, Vô Ưu tiên nữ quay lại cúi chào anh chàng cơ hội Thiên điểu rồi cất
bước. Cát Linh hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại ở trong vườn hoa này.”
Thiên điểu trả lời: “Tôi là Thiên điểu tên Đại Lợi, có nhiệm vụ trông chừng cửa trời
cõi Tứ thiên vương. Hôm nay được ngài Quảng Mục Thiên Vương cho nghỉ phép một
bữa nên lên đây dạo chơi cho biết.”
Ánh mắt sắc lẻm của Cát Linh dành cho Thiên điểu có vẻ không tin lời anh chàng:
“Thật không vậy? Ba cõi Đao Lợi thiên, Dạ Ma thiên và Đâu Suất Đà thiên ở phía dưới
tầng trời này sao không dạo chơi mà lại leo lên tuốt tầng trời Hóa Lạc này. Chọn chỗ
cũng hay thiệt.”
Thiên điểu lắp bắp: “Hơ, tôi... tôi...”
Một tiên nữ khác bận đồ tử y cầm giỏ đựng đầy hoa đến nói: "Lên đây cua gái
chứ còn gì nữa!"
Cát Linh cười: "A, chị Ngọc Bản. Hái được mấy cụm rồi?"
Ngọc Bản tiên nữ mắt nhắm mắt mở đáp: "Đầy cả giỏ đây. Còn anh chàng này
muốn kiếm gái đẹp hơn ở đây thì xin mời leo lên cõi Tha Hóa Tự Tại thiên ấy, cõi trời đó
nằm ở trên cõi trời Hóa Lạc này không có xa đâu."
Thiên điểu cười gằn nói: "Dường như vị tiên nữ này thích cà khịa tôi lắm đây. Xin
nhắc lại là tại hạ chỉ vô tình đi dạo qua đây thôi à."
Ngọc Bản đớp lại: "Ai biết được anh có mưu đồ xấu nào thì sao?"
Thiên điều gầm lên: "Cô…"
Cát Linh vội can: "Thôi nào, cả hai tính làm loạn chỗ tịch tĩnh này à?"
Thiên điểu nói: "Ai bảo cô ta cứ cà khịa tôi."
Ngọc Bản nói: "Hừ, nói chơi chút cũng gầm lên. Cát Linh, chị đi trước đây."
Cát Linh đáp: "Vâng, thưa chị."
Ngọc Bản đi rồi Cát Linh mới nói: "Xin lỗi, chị ấy nói vậy chứ thực ra tốt lắm."
Ánh mắt tỏ vẻ không tin, Đại Lợi nói: "Tôi không tin."
Cát Linh nói: "À quên, tôi là Cát Linh tiên nữ, các chị em ở đây ai cũng gọi tên là
Linh Linh, chị bận đồ tử y lúc nãy tên là Ngọc Bản tiên nữ thích vẽ tranh…"
Nói tới đây Cát Linh cười đểu: "... Còn vị tiên nữ mà anh kiếm cớ nắm tay kia là...”
Đại Lợi ngượng ngùng nói: "Là Vô Ưu tiên nữ."
Cát Linh khẽ cười: "Đúng vậy, nếu hai người có tình ý như vậy, tôi sẽ giúp cho hai
người được gặp gỡ nhiều hơn."
Thiên điểu mắt sáng rỡ thốt lên: "What do you say?"
Cát Linh nói: "Tôi sẽ giúp hai người làm quen nhau. Ok?"
Thiên điểu đáp: "Ok."
Rồi nhờ có Cát Linh giúp đỡ hai người họ gặp gỡ thường xuyên và nảy sinh tình
cảm rồi thảnh tình yêu, hẹn thề trăm năm. Thiên điểu say đắm men nồng khi yêu mà
sao nhãng công việc bị Quảng Mục Thiên Vương lên cõi Đại La thiên tâu lên Đấng Chí
Tôn phán xử. Đấng toàn tri không gì là không biết, Ngài ra trát bắt ba cô Tiên nữ cõi
Hóa Lạc thiên tới để phán tội. Cuối cùng cả bốn người bị phán tội sao nhãng trách nhiệm
trong công việc nên bị giam ở cõi Hư Vô thiên năm trăm năm. Thời gian năm trăm năm trôi qua, thời điểm con quái thú thần Dra cũng sắp tỉnh
giấc gây nhiễu loạn Quỷ giới và nhân sinh cũng đã tới. Đấng Chí Tôn ra lệnh thả cả bốn
người họ từ cõi Hư Vô thiên và cho họ cơ hội để lập công. Đấng Chí Tôn hỏi: "Thế nào? Các người có chịu không?"
Cả bốn người đều đáp: "Bạch Đấng Tạo Hóa, chúng con y lệnh, nguyện đem thân
mạng ra để cứu cõi sinh linh khỏi cảnh lầm than sắp xảy đến."
Đấng Chí Tôn mỉm cười hài lòng: "Tốt, các ngươi đi đi, khi xong việc ta sẽ ban
thưởng và phục hồi ngôi vị cho các ngươi."
Cả bốn đồng nói: "Cảm tạ thánh ân."
Sau đó cả bốn người họ đầu kiếp xuống cõi Quỷ giới và nhân gian để hoàn thành
sứ mệnh của mình.