Chương 02: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
Chương 02: Cuộc gặp gỡ không mong đợi
Phan Trọng Tuấn như đàn chim di cư đang bay ngoài kia, chúng luôn biết nơi
mình sẽ đến còn cậu thì không biết nơi mình sẽ đến nó như thế nào bởi lẽ cha cậu luôn
thay đổi xoành xoạch nơi công tác vì vậy mà mẹ cậu và cậu phải luôn theo ông, cả chỗ
ở vì vậy cũng thay đổi liên tục. Mỗi lần cha cậu thay đổi nơi công tác thì cậu phải tiếp
xúc cuộc sống mới, môi trường mới, trường mới, lớp mới, bạn mới,... nói chung là mọi
thứ đều mới. Lần này cũng vậy khi cậu vừa hoàn thành năm nhất Đại học ngành Khoa Học Máy
Tính ở trường Đại học A thì cha của cậu thông báo khi cả gia đình đang quây quần bữa
tối: "Cha được ngài Tổng giám đốc bổ nhiệm làm giám đốc chi nhánh ở Thành phố Hồ
Chí Minh."
Trọng Tuấn đáp mà chẳng màng ngước lên nhìn ông: "Tức là gia đình ta lại phải
thay đổi nơi ở nữa à?"
Ông thở dài rồi trả lời: "Đúng vậy đó con trai."
Mẹ cậu cũng nói: "Đành chịu, công việc của cha con vốn dĩ không thể cố định
mà."
Nguy ễ n Y ế n Linh – m ẹ c ủ a Tr ọng Tu ấ n
Và hôm nay cậu đang trên chiếc máy bay đến Học viện tư nhân Hòa Phong, nơi
cậu sẽ học tiếp ngành Khoa Học Máy Tính của mình ở đảo Hoàng Bích - đó là hòn đảo
nhân tạo nằm ngoài biển trực thuộc quản lý của Thành phố Hồ Chí Minh để làm thủ tục
nhập học và đăng ký nơi ở trong ký túc xá. Rời khỏi phi trường, cậu book Grab và được
một bác tài vui tính chở thẳng đến học viện luôn, cũng khá may mắn được gặp tài xế
làm việc có tâm nên không lo bị chặt chém. Học viện giống như một lãnh địa riêng biệt vậy, hoàn toàn xa lạ với một đứa lạ
nước lạ cái như Tuấn đây, không sao rồi cũng sẽ quen từ từ thôi. Trước mắt cậu đang
đứng trước cổng học viện với những bậc thang dài ngoằng dẫn vào bên trong học viện
như đường lên đỉnh Olympus vậy. Và Tuấn cứ thế bước lên những bậc thang - nơi dẫn
đến những điều mới mẻ trong ngôi trường mới này chăng? Gần đến những bậc thang cuối cùng khiến Tuấn vã mồ hôi và đôi chân cậu nó
muốn không nghe theo cậu nữa. Khi đến nơi, cậu trông thấy một cô gái xinh đẹp như
tiên nữ trong bộ đồng phục của học viện đang tiến về phía Tuấn, cậu có cảm tưởng mình
đang bị hớp hồn bởi vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết ấy, cô ấy mỉm cười khi thấy cậu
ngẩn ngơ như người mất hồn bèn cất tiếng mở lời: "Cậu có phải là sinh viên mới tên
Phan Trọng Tuấn không?"
Tuấn vội trấn tỉnh đáp lại: "À... đúng... đúng vậy…"
Nguy ễ n Hoàng Phương Uyên đón h ọc sinh m ớ i
Cô gái đưa tay lên người tự giới thiệu: "Chào cậu, hân hạnh tự giới thiệu: tôi là
Nguyễn Hoàng Phương Uyên, bạn bè ai cũng gọi tôi là Phương Uyên, tôi là Phó chủ tịch
Hội sinh viên Học viện này, tôi được phân công ra đón chào học sinh mới của Học viện. Hoan nghênh cậu đã đến với Học viện, hy vọng nơi đây sẽ là ngôi nhà thứ hai của cậu."
Nói xong cô ấy mỉm cười hơi nghiêng đầu và chìa bàn tay về phía Trọng Tuấn để
thay cho lời mời cậu đến Học viện. Lúc này trong lòng cậu rộn ràng một cách kỳ lạ vì lâu
nay những nơi cậu nhập học chưa hề được chào đón nhiệt tình như thế cả. Khi bàn tay
cậu chạm vào bàn tay của cô ấy thì bỗng: "Oái…"
Phương Uyên bỗng nhiên la toáng lên rút tay về và nhảy lui về đằng sau loạng
choạng ngồi bệt xuống đất khiến Trọng Tuấn bất ngờ. Một thoáng xấu hổ hiện trên mặt
cô ấy và nói lí nhí: "Xin... xin lỗi... mình không cố ý làm như vậy đâu."
Trọng Tuấn tiến tới định giúp đỡ phó chủ tịch, cậu nói: "Cậu không sao chứ?"
Thấy Tuấn tiến tới, cô gái giãy nãy đôi chân lùi về đằng sau, lắp bắp: "Không,
mình không sao. Cảm ơn, mình tự đứng lên được."
Một tiếng nói cất lên: "Cậu làm gì ở đó vậy Hội phó?"
Hội phó ngoái đầu nhìn về đàng sau: "A, thì ra là Vũ Minh."
Gã tên Vũ Minh quay lại nhìn Tuấn với vẻ chẳng quan tâm, hắn nói: "Vậy gã này
là ai đây?"
Phó chủ tịch đứng lên lấy tay phủi bụi bám váy và chân cô ấy vừa trả lời: "Đó là
học sinh mới chuyển đến Học viện ta, hôm nay cậu ấy đến làm thủ tục nhập học, mình
được phân công đón cậu ấy…"
Gã kia tiếp lời Hội phó: "Vậy hắn đã làm gì mà khiến hội phó phải la lên như thế?"
Nhớ lại khoảnh khắc đáng chê trách lúc nãy, Phương Uyên vội nói: "Không có gì
đâu, là do mình bất cẩn té ngã thôi không liên quan gì đến cậu ấy cả."
Ánh mắt tóe lên vẻ nghi ngờ, gã Minh nói: "Thật thế ư?"
Phương Uyên bèn vội đánh trống lảng: "Minh này, mình sực nhớ có chuyện quan
trọng cần làm nên cảm phiền cậu hướng dẫn cho bạn mới này nhé."
Vũ Minh đáp: "Uh, cũng được."
Rồi hội phó hớt hơ hớt hải chạy vội vào bên trong khiến Trọng Tuấn và gã kia
nhìn theo cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đó gã quay sang Tuấn dò hỏi: "Ông là sinh viên mới chuyển đến à? Ông đã
làm gì Hội phó khiến cô ấy la toáng lên vậy hả ông mới chuyển đến?"
Tuấn dửng dưng đáp lại: "Chẳng làm gì cả, ông nhiều chuyện?"
Rồi hắn bỗng bật cười: "Cậu này cũng khá thú vị nhỉ?"
Gã tự giới thiệu: "Xin tự giới thiệu tôi là người đi không đổi danh, ngồi không đổi
tự, tên khai sinh là Phạm Vũ Minh. Chào mừng cậu đến với Học viện Hòa Phong."
Tên này thay đổi 180 độ khiến Trọng Tuấn bất ngờ trước thái độ thân thiện của
hắn, mỉm cười dè chừng và nói: "Tôi là Phan Trọng Tuấn, rất vui được làm quen, mong
được giúp đỡ."
Gã mỉm cười nói: "Cậu khách sáo thế, đi nào, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng học vụ."
Tuấn vui vẻ trả lời: "Cảm ơn nhiều."
Sau đó cậu theo hắn đến phòng học vụ để hoàn thành thủ tục nhập học, chuẩn
bị cho năm hai sắp tới. Tại khu rừng nằm cách tòa nhà Hội sinh viên không xa mấy... Hội phó Phương Uyên đứng dựa vào cổ thụ thở hổn hển dường như đang chịu áp
lực gì đó rất khổ sở, người cô toát ra đầy mồ hôi, hai tay cô bắt chéo ôm lấy vai để chịu
đựng áp lực kinh khủng ấy. Cô buột miệng nói: "Trọng Tuấn, tại sao cậu lại quay về nơi
đây? Có biết rằng mình đang bị áp lực nặng nề do cậu mang tới không?"