Chương 03: Lòng đầy ngổn ngang (tiếp)

Chương 03: Lòng đầy ngổn ngang Hoàn tất xong các thủ tục nhập học và đăng ký ở trọ trong ký túc xá phiền toái, Trọng Tuấn được chị quản lý dễ thương phán câu không thể nào kham: "Hết phòng rồi, em chịu khó ở với tên ngốc Vũ Minh này nhé!" Thế đó, cậu buộc lòng phải nghe theo sự sắp đặt đó và bắt đầu chuyển đồ đạc ngay chiều hôm đó. Khi đang ôm thùng sách tiến về thang bộ về phòng của gã Minh thì Tuấn thấy thang máy đang được mấy người thợ làm công tác bảo trì mà phòng của hắn thì ở tuốt tầng bốn khiến cậu thở dài thì bị một cuốn sách rơi xuống mặt, làm cậu choáng váng chưa hiểu chuyện gì thì một cô gái la lên: "Làm ơn mau tránh ra." Quýnh quáng tay chân chưa kịp phản ứng thì cô ta từ trên mười mấy bậc thang phi thẳng xuống vào người cậu, thế là cậu bị cho đo đất bất tỉnh nhân sự. Sau đó gã Minh bước đến chỗ Tuấn lấy tay vỗ vỗ vào mặt cậu hỏi rất điềm nhiên: "Trọng Tuấn, còn sống không?" Còn cô gái thì ngồi lên người cậu, hai bàn tay cô ta tát vào mặt cậu liên tục: "Giả bộ xỉu này, tỉnh lại cho tôi." Một cô gái khác chạy đến can ngăn cô ta: "Thu Thảo, chị đừng làm thế với người ta." Tay cô ta không ngừng tát cậu, mồm luôn nói: "Không được đâu Thu Trang, sẽ có rắc rối nếu hắn không chịu tỉnh lại." Cô gái kia vẫn tiếp tục can: "Chị hai, thôi đi mà." Gã Minh vẫn thản nhiên: "Trọng Tuấn, nếu còn sống thì lên tiếng đi, nếu không cô ta sẽ chôn cậu luôn đấy." Cô gái tên Thu Thảo nghe gã Minh nhắc tên Trọng Tuấn thì tỏ vẻ ngạc nhiên và ngừng tát, nói: "Trọng Tuấn à?" Cô gái bên cạnh thì chăm chú nhìn Tuấn và reo lên: "Chị, đúng là Trọng Tuấn rồi! Cậu ấy đã giữ đúng lời hứa quay về thăm chúng ta." Trong đầu Tuấn hiện lên một khoảng ký ức hồi nhỏ, phải rồi cậu đã từng ở đây lúc năm tuổi, hai chị em sinh đôi này là những người bạn đầu tiên của cậu lúc ở trên đảo. Trong vô thức Tuấn gọi tên họ: "Đặng Thị Thu Thảo, Đặng Thị Thu Trang." Khi quay trở về thực tại, Tuấn mở mắt ra thấy hai cô gái nhìn mình với vẻ vui mừng: "A, cậu ấy tỉnh rồi, chào mừng cậu quay trở về thị trấn của chúng mình." Trọng Tuấn vui mừng không nói nên lời chỉ mỉm cười với bọn họ: "Phải rồi, mình đã quay về lại nơi đây". … Tại phòng của Chủ tịch Hội sinh viên... Nguyễn Hoàng Phương Uyên khoanh tay đang đứng dựa ô cửa sổ đã được mở để hóng gió, cô nhìn ra bên ngoài lòng tự hỏi Trọng Tuấn sao lại quay về đây sau "sự cố" mười hai năm trước. Đáng lẽ nó không nên xảy ra chỉ vì gã tài xế lái xe tải trong tình trạng say xỉn, hơn nữa chuyện đó xảy ra quá bất ngờ khiến cô phải hành động liền chỉ để cứu những người bạn thân yêu của cô. Thế mà... "Cạch", tiếng mở cửa phòng và một người đàn ông cực điển trai bước vô phòng. Cô không buồn quay lại xem đó là ai chỉ nói gọn: "Chào Chủ tịch, công việc cho lễ khai giảng thế nào rồi?." Mặt cô đanh lại tỏ vẻ khó chịu: "Lại đi kiếm "thức ăn" nữa à, anh trai?" Người đàn ông bước về phía chỗ bàn làm việc của mình, sau khi an vị trên chiếc ghế xoay quen thuộc, anh ta mới chịu mỉm cười mở lời: "Anh không cưỡng lại được hương vị ngọt ngào đó em gái à, mà sao em lại biết?" Phương Uyên đáp: "Vì miệng anh vẫn mùi hương của máu, có vẻ như số bịch máu dự trữ cũng không thỏa mãn cơn khát của anh thì phải. Mà anh đã quên em đã lớn rồi sao?" Anh ta giả bộ ngạc nhiên: "Thế à? Anh biết em đang sắp tuổi trưởng thành, khướu giác ngày càng nhạy bén. Điều đó vốn dĩ đặc trưng cho loài Vampire chúng ta." Phương Uyên hờ hững đáp lại: "Em biết." Anh ta nói tiếp: "Về vấn đề lễ khai giảng đón tiếp các tân sinh viên, anh cũng đã thảo luận rất kỹ với các thầy cô về phương hướng tổ chức và chuẩn bị rồi. Hội sinh viên chúng ta chuẩn bị vắt giò lên cổ rồi đây, anh nghĩ chúng ta nên tuyển thêm người phụ trách…" Phương Uyên ngạc nhiên quay lại nhìn anh trai: "Sao lại tuyển thêm người? Không phải trước giờ chúng ta làm cũng đủ người và hoàn thành mọi việc đó sao?" Hội trưởng nhâm nhi tách trà rồi nói: "Năm nay khác em gái à, chuyện đó rồi từ từ tính sau. Việc đón tiếp cậu sinh viên mới thế nào?" Anh trai cô liền chuyển giọng châm biếm: "Em không vượt qua được, đúng không?" Nét mặt giận dữ hiện lên gương mặt thanh tú của Phương Uyên, cô hét lên: "KHÔNG LIÊN QUAN đến anh và hãy để Trọng Tuấn được yên, em có cách tự xử lý chuyện của em." Hội trưởng chuyển sang thái độ nghiêm túc: "Hi vọng là em không quên lời hứa của mình với cha mẹ, mẹ đã ra lệnh cho anh: trong năm học này mà em không hoàn thành lời hứa của mình thì lúc đó anh buộc phải ra tay đó, EM ĐÃ RÕ CHƯA?" Nghe anh trai nói khiến cô muốn rụng rời, tính phản bác lại nhưng từ ngữ bị chặn ở cuống họng nên không thể nói gì, anh cô đợi một lúc không thấy cô nói gì bèn nói tiếp: "Em đã hứa có mặt cha, mẹ và người anh này, đừng quên đó nghe. Thật ra cha mẹ và anh muốn điều tốt cho em thôi, chứ không có ý áp đặt gì, với lại em còn mấy năm nữa cũng sắp ra trường rồi, trưởng thành lên một chút đi." Phương Uyên nói: "Em biết rồi ạ!" Đặt tách trà xuống bàn một cái "cạch", hội trưởng nói với vẻ nghiêm trọng: "Suýt nữa thì quên, Ngọc Thư vừa mới báo cho anh biết hai cô gái tên Amelia và Caroline từ gia tộc Phoenix ở cõi Quỷ giới sẽ đến đây nhập học, ba ngày sau họ sẽ đến, chúng ta cần chuẩn bị đón tiếp họ chu đáo." Phương Uyên bất ngờ: "Anh nói sao? Gia tộc Phoenix ư? Họ từ Quỷ giới đến đây để nhập học có phải là thật lòng hay có ý đồ gì khác?" Hội trưởng nhận định: "Có thể xảy ra bất cứ điều gì, anh chỉ nghe nói hai cô gái tên Amelia và Caroline này muốn tìm hiểu văn hóa Việt Nam của chúng ta nên họ đã xin cha của họ đến đây học tập. Đó là những điều mà anh biết, thôi giờ anh đi tắm đây. Có gì mai bàn tiếp." Phương Uyên nhìn anh trai bước ra khỏi phòng mà lòng nghĩ ngợi miên man: " Hi vọng Trọng Tuấn không bị vướng vô rắc rối nào cả..." … Tại phòng của Vũ Minh… Mọi người gồm có: Phan Trọng Tuấn, Phạm Vũ Minh, Phan Đỗ Long Duy (phòng bên cạnh), chị em sinh đôi họ Đặng. Họ bàn tán chuyện trò rôm rả và say sưa thì Thu Trang đề nghị: "Tối mai chúng ta tổ chức tiệc chào mừng thành viên mới ký túc xá nhé, mời luôn Hội phó sinh viên nữa nha." Thu Thảo nói: "Hoan nghênh." Vũ Minh và Long Duy cùng nói: "Ý kiến hay." Trọng Tuấn mỉm cười chỉ nói: "Mình thì sao cũng được." Chương 04: Hiểu lầm Trên con tàu thuộc sở hữu của gia tộc Phoenix đang chở hai chị em sinh đôi Amelia Phoenix và Caroline Phoenix cùng các quản gia và người hầu hướng đến Học viện tư nhân Hòa Phong trên đảo Hoàng Bích. Caroline hỏi chị mình: "Sao chúng ta không dịch chuyển bằng vòng tròn ma thuật đến đó cho lẹ hả chị?" Đôi mắt trong veo như hồ thu của Amelia chuyển động về phía Caroline, cô nói: "Điều đó vốn không cần thiết, đã lâu rồi chị không đi dạo chơi ở thế giới loài người, đi bằng phương tiện này được ngắm biển cả dung chứa sự sống mọi sinh vật, được ngắm bầu trời trong xanh nơi tự do bay lượn của loài chim, tuy rằng ở Quỷ giới chúng ta đẹp hơn chỗ này gấp trăm lần. Hiện tại chúng ta đang đến nơi đó để tìm kiếm sự giúp đỡ có thể giúp chúng ta loại trừ mối nguy hiểm tiềm tàng nếu "thứ đó" thức tỉnh thì sẽ là đại họa cho nhân gian và Quỷ giới khi mà có hàng chục gia tộc nháo nhào tìm cách triệu hồi và làm chủ con quái thú thần đó chỉ vì lời đồn có chủ ý của kẻ nào đó muốn phá hoại Quỷ giới." Caroline nói với giọng đầy hồ nghi: "Theo chị chúng ta có thể thành công không?" Amelia Phoenix – Đ ại ti ể u thư gia t ộ c Phoenix Amelia lắc đầu tỏ ra không chắc chắn: "Chị không biết, có điều sao cha lại lưỡng lự việc liên minh với đám hút máu không biết tanh kia thế nhỉ? Hơn nữa ở Quỷ giới còn nổi lên vấn đề nhức nhối là bọn gia tộc Bridgerton đang nhăm nhe muốn giành quyền kiểm soát Quỷ giới từ tay gia tộc ta. Chúng đang nổi lên như thành phần đối kháng với ta trong mọi vấn đề." Caroline Phoenix - nh ị ti ể u thư gia t ộ c Phoenix Caroline hỏi tiếp: "Có phải chị nói đến tên Colin Bridgerton, kẻ sắp kế thừa gia tộc Bridgerton?" Amelia nhìn em gái rồi gật đầu, nói tiếp: "Đúng vậy, bọn Bridgerton nổi lên là nhờ hắn cả đấy, tay này không phải dạng vừa đâu. Đến nay có mười bảy gia tộc đã bị hắn khống chế cả rồi. Gia tộc Malory thì phục vụ chúng ta bao đời nay không tính đến, gia tộc Trần thì trung lập mọi vấn đề không đáng nguy hại, chỉ còn lại mấy gia tộc khác chưa bị hắn tác động." Thấy chị mình có chút lo lắng nên Caroline bèn hỏi thẳng: "Có phải chị lo rằng Quỷ giới sẽ xảy ra nội chiến lần nữa." Amelia khẽ gật đầu, nói: "Chị chỉ mong chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi, kể từ khi chúng ta đánh đuổi gia tộc Lucifer và diệt gần hết đám gia tộc thân Lucifer thì đến nay đã hoà bình được 2.700 năm rồi. Chỉ sợ có kẻ đứng đằng sau kích động, đâu phải ngẫu nhiên tên Colin Bridgerton nổi lên chống đối gia đình ta." Còn đương nói chuyện thì vị quản gia đáng kính ra thưa: "Bẩm nhị vị tiểu thư, lão hèn này xin thông báo: bữa trưa đã sẵn sàng." Caroline nói: "Miễn lễ, cám ơn ông vì sự tận tuỵ." Lão quản gia đáp: "Được phục vụ nhị vị tiểu thư là hồng phúc của lão." Caroline quay sang chị mình: "Mình vô dùng bữa thôi chị." Chỉ nghe Amelia “ừm” một tiếng rồi hỏi lão: "Chừng nào chúng ta mới đến chỗ bọn ma cà bông ấy?" Lão đáp: "Hai ngày nữa ạ, thưa đại tiểu thư." Amelia đáp gọn: "Được." … Tại phòng số 405 của Trọng Tuấn và Vũ Minh… Thu Thảo vội mở cửa thì thấy Trọng Tuấn đang... thay quần, cậu hốt hoảng la lên: "Sao cậu không gõ cửa?" Thu Thảo đỏ mặt vội đáp: "Xin lỗi." Rồi vội đóng cửa lại. Năm phút trôi qua... Trọng Tuấn bực mình vì sự hớ hênh của Thu Thảo, còn Thu Trang đang dỗ dành chị mình đang ròng ròng nước mắt vì bị Tuấn cho một hơi. "Thật là, cậu đúng là không biết ý tứ gì cả, cứ làm đại." Tuấn trách móc. "Thành thật xin lỗi, mình chỉ muốn báo tin vui cho cậu thôi." Thu Thảo nước mắt lã chã nói. Thu Trang ngạc nhiên nói: "Tin gì vậy chị?" Thu Thảo cười toe nói: "Hội phó đã nhận lời tham gia bữa tiệc cùng chúng ta rồi." Thu Trang reo lên: "Hay quá." Nghe thấy thế Trọng Tuấn cũng vui chẳng để bụng Thu Thảo nữa. Thu Thảo nói tiếp: "Mình cũng sẽ rủ thêm một số bạn nữ bên ký túc xá nữ đến cho vui.
Được không Tuấn?" Tuấn trả lời: "Mình không có ý kiến." Thu Trang hỏi: "Rủi chị quản lý không đồng ý thì sao?" Thu Thảo trả lời: "Đừng lo, chị sẽ trổ tài đàm phán." Tuấn nói: "Ghê, ghê." Thu Thảo tỏ ra đắc ý: "Chớ sao." Nghĩ một lúc, Trọng Tuấn nói: "Thống nhất tất cả tập trung tại phòng này lúc 23 giờ 30 phút nhé." Chị em họ Đặng đồng thanh giơ cánh tay lên hô: "Đã rõ ạ." … Tại khu tắm rửa thuộc ký túc xá dành cho học sinh nữ... Ngọc Thư nói: "Cậu lẻn vô đây làm gì thế hả Hội trưởng Gia Bảo?" Bị bắt gặp, Gia Bảo vội nói: "Có làm gì đâu nào?" Ngọc Thư chỉnh lại gọng kính nói: "Thế cậu đang viết gì trên tấm bảng đó vậy." Biết không thể chối, Bảo chỉ nói: "Chỉ là món quà cho học sinh mới chuyển đến hôm qua…" Ngọc Thư: "Tôi biết cậu tính làm gì rồi, mà cậu không nghĩ đến cảm xúc của Hội phó sao?" Bảo mỉm cười đáp: "Con bé ấy bên ngoài mạnh mẽ vậy chứ trong lòng yếu đuối lắm, tôi chỉ muốn giúp nó." … Trọng Tuấn lúc này đã lột bỏ quần áo dơ cầm khăn đi vào chỗ phòng tắm, lúc này bên trong có một người con gái đang tắm lấy vòi sen rưới lên mình vừa lầm bầm: "Anh trai thật là... chuyện của mình thích xen vô. Bực cả mình…" Cô nghe thấy tiếng chân đang bước vào đây nên nghĩ: "Chắc là bạn nữ nào đó..." Thấy không gian phòng tắm rất lớn khiến Tuấn buột miệng: "Wow, không ngờ nó bự thiệt." Nghe thấy giọng nói quen quen, cô gái quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Tuấn còn đang mải nhìn xung quanh nhà tắm cho đến khi lia mắt đúng chỗ cô gái đang tắm. Nguy ễ n Hoàng Phương Uyên đang t ắ m Một khung cảnh thật đáng yêu, cả hai loã thể đứng nhìn nhau trơ mắt khoảng mười mấy giây. Tuấn không thể ngờ người con gái đang đối diện có vóc dáng vô cùng cân đối, vòng nào ra vòng nấy, nước da trắng trẻo, Tuấn nhìn kỹ cô gái này có đôi gò bồng đảo no tròn và căng mọng, hai viên thịt nhũ hồng hào nhô ra trông thật khiêu khích, rồi cậu lia mắt xuống chỗ tư mật cô gái có chùm lông đen mọc lưa thưa còn đang ướt do tắm. Lúc này Tuấn mới ý thức mình đang tồng ngồng đứng nhìn thân thể cháy bỏng của Hội phó không chút rời mắt. Vội lấy khăn quấn phía dưới hạ bộ, Tuấn lắp bắp phân trần: "Không, không phải... là tôi cố ý đâu Hội phó. Mà ai đó... đặt những tấm biển... chỉ lối nơi tắm nên tôi mới tới đây…" Cơn nóng giận bùng lên kèm với nỗi xấu hổ, khiến mặt Phương Uyên đỏ lên, cô gằn từng tiếng: "Hiểu, hiểu lầm à.... cậu... cậu dám mò tới... khu tắm nữ... à...." Phương Uyên quơ lấy khăn che lại thân thể trần trụi của mình và tiến về phía Trọng Tuấn, cô rít từng tiếng: "Cậu nói.... là do hiểu lầm…" Tuấn sợ hãi bị Hội phó đe dọa chỉ phân trần tiếp: "Đúng, đúng vậy…" Phương Uyên hét lên: "Này thì hiểu lầm này…" "Bốp" Cô giơ tay ra tát vào mặt Tuấn khiến cậu bất tỉnh sấp mặt lờ luôn. ... Tại phòng 405... "Thế à, thật đáng tiếc, mọi người tập trung đông đủ rồi…" Thu Thảo tắt smartphone và nói rằng: "Hội phó thông báo bận việc không thể dự tiệc cùng chúng ta được nên gửi lời chúc chúng mình ăn tiệc vui vẻ." Mọi người ai nấy tỏ vẻ thất vọng, riêng Trọng Tuấn sa sầm nét mặt vì mình mà Hội phó không tham gia. Rồi mọi người cũng ăn tiệc trong không khí không vui vẻ mấy…