Chương 581: Xa cách
Chương 581: Xa cách
Thế là mặc kệ luôn tinh trùng của tên chủ tiệm béo kia vẫn đang đầy ứ trong âm đạo đang chảy xuôi xuống đùi, Chung Ly Lạp Chân đi nhanh tới đạp mạnh vào bàn chân Mã Vinh Thành khiến tên này giật thót đau điếng đến vặn vẹo khuôn mặt. “ Hứ!” Nàng buông một tiếng oán trách rồi quay người đi về phía phòng mình. Tên kia ôm chân nhảy cà nhắc lúc này mới chợt nhớ lý do mình tới đây, thế là vội vã gọi với theo. “ Chung Ly muội, nghe huynh nói đã, đừng hiểu lầm.”
“ Ta không muốn nghe thứ tra nam lòng lang dạ sói như huynh nói gì nữa hết, có giỏi thì đi theo mấy ả tiện nhân không biết xấu hổ đó luôn đi. Vừa rồi còn nhìn đến chảy cả nước dãi còn gì, huynh vẫn chứng nào tật nấy làm ta quá thất vọng rồi, muội không muốn nhìn mặt huynh nữa!”
Chung Ly Lạp Chân càng bước nhanh hơn, thái độ cực kì gắt gao ghen tuông, giọng mang đầy ủy khuất dù chỉ mới ít tiếng trước nàng còn làm ra chuyện lăng loàn trắc nết vô đạo gấp trăm lần. Mã Vinh Thành dù gì chỉ mới say mê nhan sắc cùng cơ thể của mấy cô gái kia nên nhìn lâu hơn một chút, còn nàng này là trực tiếp cấp người yêu đội nón xanh, dâng cơ thể lên cho một tên già béo phàm nhân hèn mọn mặc sức chơi đùa thao địt, dâm đãng nằm dưới háng gã ta rên rỉ tận hưởng xác thịt nhục dục. Nụ hôn minh chứng cho tình yêu vốn chỉ dành riêng một người cũng đã bị sẻ chia, cái miệng duyên dáng thường nói lời ngọt ngào hiền thục nay lại trở thành cái bô để gã khác xả hết những ô uế bẩn thỉu vào trong. Nếu tới gần có thể dễ dàng ngửi được trong từng hơi thở của nàng mang theo mùi vị hôi hám khai ngấy đặc trưng của tinh trùng và nước đái. Trên da thịt vẫn còn dấu vết của cuộc loạn dâm để lại, từng vết bầm, vết cắn, nhéo, nơi tư mật bị vẽ viết đầy những hình ảnh câu từ tục tĩu dâm dật. Nàng bề ngoài vẫn là nàng, là Chung Ly Lạp Chân đức độ thanh tú, nhưng khi cởi bỏ lớp vải vóc che đậy sẽ thấy được chân thực diện mạo của nàng. Một giống cái hoàn toàn sống theo bản năng nhục dục xác thịt, đầu chó cái dâm tao đĩ điếm thập phần. Nàng đã không có đường lui nữa, chỉ có thể càng ngày càng trụy lạc, cuộc đời còn lại sống nhờ vào cặc của nam nhân, nếu hằng ngày không được ăn tinh uống nước tiểu chắc chắn nàng sẽ lên cơn nghiện mà héo mòn tới chết. Chung Ly Lạp Chân đi vào phòng lập tức muốn đóng sầm cửa lại, nàng đối với Mã Vinh Thành lúc này đang dần nảy sinh sự xa cách, càng nhìn bản mặt của hắn thì nội tâm nàng lại càng thêm chán ghét. Tại sao trước đây mình phải luôn tận tâm chung thủy với gã đàn ông này cơ chứ? Hắn bề ngoài tuy rất phong trần nhưng lại không anh tuấn bằng đại sư huynh Trịnh Viễn Đông, thực lực thua xa Chu tiên nhân, đến cả chuyện khiến mình thoả mãn hắn cũng không làm được, thua cả một tên béo phàm nhân ngoài đường. Sau khi hưởng thụ qua sự sung sướng do ái dục xác thịt mang lại Chung Ly Lạp Chân đã hoàn toàn thay đổi, giống như tìm ra một chân lý sống cho bản thân, tình dục, đúng vậy, nàng hận tại sao mấy trăm năm qua lại tốn thời gian lãng phí cho một cái nam nhân hoa tâm lúc nào cũng bày ra bộ dáng quân tử nhưng lại vô dụng không có thực tài như thế. Nếu sớm biết ân ái hợp hoan làm con người ta đê mê sướng khoái như vậy nàng đã sớm đắm mình vào đó, dù có làm một kĩ nữ chốn thanh lâu hay một con chó cái mạt hạng cho người ta địt miễn phí cũng cam lòng chấp nhận. “ Chung Ly muội đừng bướng nữa có được không? Chúng ta đã đại nạn lâm đầu rồi không phải lúc để giận hờn nữ nhi vô cớ đâu.” Mã Vinh Thành đưa tay chặn cửa không để nàng đóng lại. “ Hứ, chết thì chết, muội chết để huynh thoải mái mà tiến tới với mấy ả tiện nhân đó chẳng phải rất hợp ý huynh sao? Lúc nãy còn nhìn chằm chằm chỗ kín của mấy hậu bối kia chảy cả nước dãi tưởng muội không thấy à?”
Nàng hắng giọng quát lên mạnh tay muốn đóng cửa lại. “ Muội thôi đi có được không? Có biết khi nãy tìm không thấy muội ta đã lo lắng đến chừng nào không? Người phụ nữ ta yêu duy nhất và mãi mãi chỉ có thể là Chung Ly Lạp Chân thôi, sao muội lại không hiểu cho lòng ta như thế chứ? Chúng ta hiện tại đã lâm vào tình cảnh khốn khổ như này rồi, không biết số phận tương lai sẽ như thế nào, ta xin muội, đừng ương ngạnh trẻ con nữa, phải nương tựa nhau, sống cùng sống, chết cùng chết mới trọn nghĩa vẹn tình.”
Chung Ly Lạp Chân ngẩn người một lúc, khẽ cắn môi ái ngại nhìn bộ mặt mang theo ý cương nghị cùng tha thiết. Nàng biết hắn không sai, ngay từ đầu là bản thân nàng có lỗi. Nhưng đến nước này mọi chuyện cũng đã đi quá xa rồi, nàng không còn đường để quay đầu nữa. Cái gì mà sống cùng sống chết cùng chết, nàng chỉ mới hưởng thụ niềm vui ái dục chưa được bao lâu không định bỏ mạng sớm như vậy đâu. Chung Ly Lạp Chân đã suy tính kĩ càng, Chu tiên nhân kia hình như cũng không có ý định giết hai người họ, chỉ là giữ lại chơi đùa một chút, biến nàng thành kĩ nữ để bôi nhọ Vô Lượng Kiếm Các mà thôi. Mà chuyện này thì nàng hiện tại không quan tâm lắm, Trịnh Viễn Đông kia vì tham lam đưa tông môn vào hiểm cảnh đối chọi với một tồn tại kinh thế hãi tục, kết cục dễ dàng đoán được chính là diệt vong. Mà nàng nếu như ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của họ dù bị đem ra bêu rếu vẫn có cơ hội sống rất lớn, sau này chỉ cần rời xa nơi này tìm một chỗ nào đó sống cuộc sống hoan lạc vui vẻ là được. Nàng đảo mắt như nghĩ ra thứ gì, môi mỉm cười xảo quyệt không chặn cửa nữa để Mã Vinh Thành tiến vào phòng. “ Muội xin lỗi, huynh nói đúng, lần này là muội sai, ta không nên cố chấp nháo sự khiến huynh phiền lòng.” Nàng nép vào lòng hắn mếu máo nói. “ Ài, không phải lỗi của một mình muội, dù sao từ đầu trách nhiệm vẫn là tại ta, ta nên nghe lời muội sớm rời khỏi tông môn không liên quan tới tranh đoạt của họ mới đúng. Chỉ tại ta quá mềm lòng lại nhận nhiệm vụ này khiến muội chịu liên lụy. Bị cầm tù không biết rõ số phận bản thân ngày mai ra sao thì ai mà giữ được tâm lý bình thản chứ. Lạp Chân, muội an tâm, dù có chết ta vẫn ở bên bảo vệ cho muội tới hơi thở sau cùng.”
Chung Ly Lạp Chân mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn gật gật đầu, nhưng trong nội tâm lại thầm bĩu môi khinh bỉ. “ Xí, huynh muốn chết thì đi một mình đi, ta còn chưa tận hưởng đủ vì sao phải cùng chết với huynh?”
“ Lúc nãy muội cùng mấy cô gái đó đã đi đâu? Có bị bọn họ ép buộc đe doạ hay không?” Mã Vinh Thành ngồi xuống bàn trà nghiêm trọng dò hỏi, mấy cái yêu nữ đó ai nấy đều thủ đoạn độc ác, hắn lo lắng nàng chịu khuất nhục không dám nói ra. “ Không, mấy người đó tuy miệng lưỡi độc địa nhưng chưa từng dùng vũ lực hại muội, muội chỉ là cảm thấy buồn chán nên mới theo bọn họ ra ngoài định nhân cơ hội tìm đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các ẩn nấp trong thành để báo tin về cho đại sư huynh nhưng tiếc là nội gián của chúng ta sớm đã bị Tuyết Liên Cung diệt sạch rồi. Muội sau đó cùng họ xuống phố, lại ghé cửa tiệm may đặt vài bộ y phục mới.”
Nói tới đây Chung Ly Lạp Chân lại bất giác nhớ tới hình bóng lão già béo chủ tiệm với con cặc mập mạp đã địt cho nàng thất điên bát đảo kia, cổ họng khẽ động nuốt xuống một ngụm nước bọt thèm khát. Trong âm hộ và dạ dày của nàng vẫn còn đầy ứ tinh trùng cùng nước đái của gã, dư vị làm người ta khó thể nào quên nổi. “ Ài, xem như chẳng còn đường thoát nữa rồi, không biết Chu tiên nhân đó giữ chúng ta lại với mục đích gì.”
Mã Vinh Thành khi nghe đạo lữ của mình ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng vẫn còn có tâm trạng đi mua sắm váy áo mới thì hơi nhăn mày nhưng cũng không nói gì, tâm trạng của nàng đang thất thường, nói ra sợ sẽ khiến hai người xung đột bất hoà lần nữa. Trời đã dần khuya, do đã làm hoà nên đôi đạo lữ uyên ương lại trở về nằm chung một giường. Chung Ly Lạp Chân lúc nãy vừa được lão bản mập giúp đỡ giải toả đói khát tình dục làm nàng cao trào không biết bao nhiêu lần nên bây giờ tạm thời cơn nứng đã dịu bớt không đòi hỏi tình lang nữa. Nàng cũng biết rõ tên này yếu sinh lý, dù có lên trận cũng chỉ đút vào nhấp mấy cái rồi ỉu xìu nên thà không làm còn đỡ tức hơn. Hai người nằm quay lưng về phía nhau không ai chợp mắt được, mạnh ai nấy theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Mã Vinh Thành thân là trượng phu gánh vác trách nhiệm to lớn, hắn cảm thấy chuyện Chu tiên nhân bắt giữ hai người còn có tầng mục đích sâu xa khác nhưng tạm thời chưa thể biết đó là gì, trong đầu hắn luôn tính toán đủ thứ muốn tìm đường lui để thoát thân. Nhưng càng nghĩ hắn lại càng tuyệt vọng, họ hoàn toàn không có một chút cơ may nào để chạy khỏi lòng bàn tay người kia cả. Hắn có một sư phụ cấp tiên nhân nên hiểu rất rõ người ở tầng cấp siêu việt Địa Tiên có bản lãnh lớn cỡ nào, không một hạt bụi nào có thể lọt qua khỏi pháp nhãn của họ. Cuối cùng hắn chỉ có thể buông một tiếng thở dài mặc cho số phận. Phía bên kia Chung Ly Lạp Chân trùm chăn kín người chỉ ló mỗi cái đầu, quần dài đã sớm bị nàng cởi ra giấu đi, dưới váy hoàn toàn chẳng mặc gì, bàn tay với những ngón thon dài thò vào trong váy chà miết lấy khe lồn, vân vê hột le đỏ tấy. Trông chờ vào tên tình lang vô lương tâm mà còn yếu sinh lý kia chẳng bằng nàng tự mình thủ dâm còn sướng hơn, nàng vừa vọc lồn vừa âm thầm suy tính kế hoạch cho riêng mình, âm thanh ư ử trong cổ họng cố gắng kìm nén thật chặt. Bên dưới hạ thân vẫn còn in rõ mấy vết mực ghi chi chít dâm tự cùng hình vẽ bậy bạ mà tên chủ tiệm làm lúc hai người ân ái, nàng cũng chẳng buồn xoá đi.