Chương 582: Dục vọng suy đồi
Chương 582: Dục vọng suy đồi
Mã Vinh Thành chỉ lo tập trung vào suy nghĩ cùng lo lắng vẩn vơ mà không hề hay biết nữ nhân đầu ấp tay gối với mình đang phải tự tìm thoả mãn, thân thể nàng run nhẹ, nãy giờ đã liên tục cao trào hai lần rồi. “ Chung Ly muội chưa ngủ sao?” Nghe động tĩnh kế bên, Mã Vinh Thành cũng không quay lại nhìn chỉ ân cần hỏi han. “ Ưm... ân, muội hơi khó ngủ.” Chung Ly Lạp Chân kìm tiếng rên lại, tay càng điên cuồng đào móc âm đạo mạnh bạo hơn, trong lòng hết sức bất mãn với tên nam nhân vô dụng này, có ai đời thân là tình lang mà lại để đạo lữ của mình đói khát phải tự thủ dâm hay không. “ Ài, chắc muội cũng giống ta, vẫn còn lo ngay ngáy diễn biến sau này phải không? Muội yên tâm, dù tiếp tới xảy ra chuyện gì cũng có ta ở bên cạnh muội, chúng ta đồng cam cộng khổ dù có chết cũng nhất định không xa lìa.” Mã Vinh Thành an ủi nàng cũng là đang tự trấn an bản thân mình. “ Xì, ai mà lo nghĩ xa xôi chứ, ta là đang nứng lồn đó có biết không hả? Cái gì mà đồng cam cộng khổ sống chết có nhau, người ta mới không thèm cùng huynh đi chết đâu, cái lồn này muốn ăn thêm nhiều cặc nữa, chết rồi thì sao mà hưởng thụ sướng khoái được.”
Nội tâm Chung Ly Lạp Chân gào thét bất mãn nhưng bề ngoài vẫn ậm ừ cho qua. Bỗng nàng như nghĩ tới cái gì liền dừng tay đang vọc lồn rồi quay lại dò hỏi. “ Mã ca, huynh có biết bọn người Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê cùng mấy cái thiếu nữ đó toàn bộ đều là tình nô của gã tiên nhân họ Chu kia không?”
“ Ài, ta biết chứ, không ngờ đường đường là cường giả Địa Tiên tối đỉnh danh tiếng lẫy lừng như các nàng lại cam nguyện quỳ dưới chân người làm thân phận nô lệ thấp hèn, càng nghĩ càng khó tin, không biết tiên nhân đó đã dùng thủ đoạn gì.”
Mã Vinh Thành âm thầm tặc lưỡi cảm thán, những vị tiên tử mĩ nhân quốc sắc thiên hương vang danh thiên hạ vốn là mục tiêu ngưỡng mộ của tất cả nam nhân trong đó có hắn thế mà lại chấp nhận cùng hầu hạ cho một người đàn ông. Theo hắn suy đoán có thể Chu Cương Liệt là một tên tiên nhân tà ác háo sắc đi khắp nơi thu lấy những mĩ nữ khuynh thành làm tình nô thoả mãn mình. Cũng còn may có lẽ Chung Ly muội của hắn tư sắc còn kém chút nên không lọt vào tầm ngắm của tên kia, nếu không hắn chỉ có nước ôm hận liều mạng. “ Muội thấy bọn họ không giống bị ép buộc hay thao túng, tất cả đều rất vui vẻ và hoàn toàn nguyện ý làm nô cho gã đó. Hơn nữa hình như họ Chu cũng không hề hạn chế tự do của ai, mấy ả kia đều thoải mái thong dong làm những điều mình thích. Thậm chí như huynh thấy lúc nãy đó, những tiện nhân kia dù làm người phụ nữ của Chu tiên nhân nhưng bọn họ ở bên ngoài lại không hề biết xấu hổ thản nhiên phô bày dâm tính khoe hết cơ thể mặc cho người lạ ngắm nhìn. Muội nghe họ nói là do họ Chu hào sảng không thích trói buộc nên để mấy ả ta thoải mái ra đường bày trò phô dâm thậm chí còn cho các nam nhân xa lạ hưởng thụ thân thể. Huynh nói xem gã tiên nhân kia có phải quá phóng khoáng rồi không? Nữ nhân của mình lại không giữ làm của riêng mà còn để các nàng tự tiện vượt rào như vậy.”
Chung Ly Lạp Chân dùng giọng điệu ngập ngừng kể lại, nàng cẩn thận quan sát biểu hiện của Mã Vinh Thành như muốn dò xét tâm tính của hắn. Tên kia nghe nàng nói xong cũng hít vào một hơi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Chu Cương Liệt kia đúng thật là tính cách kì lạ, không hề ngại ngần để một nam nhân xa lạ như hắn ngắm nhìn thân thể trần trụi của Lạc Thủy nữ thần, nàng rõ ràng gọi họ Chu là phu quân, chẳng nhẽ gã đó không biết ghen? Hay là có sở thích kì lạ nào đó? Dù là thế nào thì đối với một chính nhân quân tử như Mã Vinh Thành hắn cực kì khinh bỉ loại nam nhân như Chu Cương Liệt. “ Hừ, cái gì mà phóng khoáng hảo sảng, nam tử hán đại trượng phu thân ở trong trời đất này uy nghiêm cùng mặt mũi là trên hết. Họ Chu đó không quản nữ nhân của mình để bọn họ ở ngoài lang chạ làm những trò dâm đãng lẳng lơ như vậy khác nào tự phỉ nhổ vào danh dự của mình? Dù là thê tử hay tình nô, đã thuộc về mình thì nên chỉ là của riêng mình, thân nam nhi mà không có tính chiếm hữu, để nữ nhân làm những chuyện phong nguyệt lăng loàn trắc nết sẽ bị người đời cười chê là tên bất tài vô lực.”
Mã Vinh Thành nói ra chính kiến của mình, trong tâm tự nghĩ nếu hắn có thể có được một đám giai nhân mặt ngọc mĩ miều như Tần Mộ Uyển hay Vương Nhã Khuê nhất định sẽ giữ riêng cho mình, suốt ngày hãnh diện. Làm sao có thể để các nàng phóng túng loạn dâm bên ngoài như thế, dù không dám nói nhưng hắn vẫn âm thầm khinh bỉ tên tiên nhân kia không có đầu óc. “ Muội cũng nên cẩn thận đừng đi gần mấy yêu nữ đó quá, chúng ta không thể biết được gã kia có thủ đoạn tà ma gì hay không, biết đâu bọn họ toàn bộ đã bị tẩy não nên mới cam chịu làm nô như vậy đấy.”
Hắn cẩn thận dặn dò thêm, khi nghe đám Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê kia tất cả đều là thứ đãng phụ dâm dật sẵn sàng hiến thân cho bất cứ ai thì hắn đã không còn chút mê đắm nào đối với các nàng này nữa. Thân là quân tử hạo nhiên chính khí lẫm lẫm uy nghi hắn khinh bỉ nhất là loại dong chi tục phấn lẳng lơ trắc nết. Nghe Mã Vinh Thành nói xong, nét mặt của Chung Ly Lạp Chân lập tức sa sầm xuống âm trầm như nước, nàng cắn môi xoay người đưa lưng về phía tình lang, trong lòng đã âm thầm làm ra quyết định. Lúc nãy trên đường trở về chúng nữ không biết vì lí do gì đã rỉ rả kể lại cho Chung Ly Lạp Chân biết về Chu Cương Liệt, càng nghe nàng lại càng có thêm thiện cảm ao ước về người đàn ông này. Hắn có thực lực, có địa vị cao trên Thiên Đình, lại còn rất hiểu lòng nữ tử, cho các nàng cơ duyên, cứu họ ra khỏi tình huống ngặt nghèo giúp chúng nữ khám phá được sự mê luyến hân hoan khi đằm chìm trong ái dục. Các nàng đến với hắn tất nhiên cũng có vụ lợi cho bản thân nhưng trên tiền đề là tự nguyện dâng hiến, Chu Cương Liệt lại không vì thế ép buộc ai phải hết lòng với một mình hắn. Các nàng tuy nói là tình nô của hắn nhưng thực chất là tình nô của đàn ông cả thiên hạ này thì đúng hơn, muốn chơi kiểu nào, ân ái với ai, cho bao nhiêu nam nhân địt đều cứ là thoải mái. Không bị tình cảm hay lý niệm đạo đức luân lý trói buộc, tu tiên chính là hướng tới rời khỏi phàm thế, tự do tự tại làm bất cứ những gì mình cho là vui vẻ. Tôn chỉ này của Chu đại tiên như mở ra một con đường sáng lạn cho Chung Ly Lạp Chân, nàng giác ngộ chân lý, hâm mộ hắn không thôi, ước gì Mã ca của mình cũng có thể thấu đáo hào phóng như thế. Bởi vậy nàng mới cẩn thận dò xét nhưng sự thật đã làm nàng thất vọng, Mã Vinh Thành này không có được suy nghĩ vượt thời đại như Chu Cương Liệt, hắn vẫn chỉ là một cái nam nhân mang đậm tư tưởng phong kiến mà nàng cho là ích kỷ thiển cận. Cái gì mà nữ nhân của mình chỉ thuộc về riêng mình? Lại còn dám chê bai dè bỉu nhân cách cao đẹp của Chu tiên nhân nữa. Hắn chỉ là một tên nam nhân yếu nhược không có đầu óc suốt ngày chỉ biết tỏ ra quân tử giữ lễ chính trực nhưng kì thực là hẹp hòi tự lợi không hề nghĩ cho tâm lý của nữ tử. Chu tiên nhân kia năng lực sinh lý mạnh mẽ, một thân sở hữu tới sáu cái dương vật đủ làm bất cứ nữ nhân nào cũng phải sung sướng kêu la quỳ phục dưới háng. Vậy mà ngài ấy vẫn có tấm lòng rộng rãi với các cô gái của mình, cho họ đặc quyền vui chơi theo ý thích, đó mới là nam nhân tiêu chuẩn mà nàng ao ước a... so sánh với Chu tiên nhân, tình lang của nàng thực sự kém cỏi về cả thực lực lẫn tư duy. Chung Ly Lạp Chân không nói gì thêm, trong nội tâm cảm giác chán ghét đối với Mã Vinh Thành càng lớn thêm, nàng biết để được hắn chấp nhận cho mình ra ngoài tìm đàn ông thác loạn vui vẻ là chuyện không tưởng. Vậy thì chỉ còn cách nhờ vào sự trợ giúp của Chu tiên nhân. Qua lời kể của mấy dâm nữ kia nàng ta được biết trước đây Chu Cương Liệt không ít lần ra tay chiếm đoạt hoa đã có chủ, hắn là có thủ đoạn khiến trượng phu của những cô gái đó phải vui vẻ hai tay dâng vợ mình lên. “ Mã ca, ngươi chỉ có thể tự trách mình bất lực vô năng không thỏa mãn được nữ nhân của mình thôi. Hì hì, chúng ta sẽ vẫn là đôi uyên ương mãi mãi không xa cách, cuộc sống sau này nhất định tươi đẹp sáng lạn đủ màu đủ vị không nhạt nhẽo như trước đây.”
Trong phòng tối, ánh mắt vốn dịu dàng thục nữ của Chung Ly Lạp Chân loé lên một tia tàn nhẫn sắc bén, Mã Vinh Thành nằm kế cạnh hơi rùng mình theo bản năng nhưng lại không thể biết được tình lữ mà mình đầu ấp tay gối lại đang vì dục vọng cá nhân mà đẩy hắn vào con đường tăm tối không lối thoát.