Chương 584: Lãnh khốc vô tình
Chương 584: Lãnh khốc vô tình
Mấy cô nàng bị phạt nhìn mà thèm thuồng, trong lòng tự nhắc nhở mình, sau này muốn có trái ngọt để ăn thì nhất định không thể làm phật ý vị chính cung phu nhân kia. Một canh giờ sau, ba bộ ngọc thể trần truồng đã hoàn toàn bị đánh bại, các nàng ôm quấn lấy nhau nằm thở hổn hển, khắp cơ thể nơi nào cũng dính đầy chất lỏng trắng đục giống như vừa nhúng trong hồ tinh dịch ra vậy. Chu Cương Liệt ngó qua sáu nàng bên kia đang chịu phạt, ai nấy đều đưa những ánh mắt khẩn thiết van xin nhìn mình, riêng Tần Mộ Uyển thì đã ngất từ lâu. “ Chậc, ta thấy phạt như vậy cũng đủ rồi, tha cho các nàng ấy một lần nhé nương tử?” Hắn vỗ mông đít Lạc Thủy một cái, lập tức tiểu huyệt liền ọc ra một mớ tinh trùng cùng dâm thủy hoà lẫn. “ Ưm... tùy ý chàng thôi, phu quân muốn tha vậy thì em cũng không dám không tuân lệnh.”
Nói rồi nàng thu hồi phép thuật khống thủy, kì thực Lạc Thủy cũng không có ác ý muốn hành hạ bắt nạt gì mấy nàng kia, mọi người đều là nữ nhân của phu quân không nhất thiết phải khiến các muội tử phải sống trong e dè thấp thỏm. Đây chỉ là chút dạy dỗ nhưng có phần giống bày trò bạo dâm tình thú hơn, mấy cô nàng kia bị trừng trị một phen sẽ tự mình hiểu rõ cảnh cáo của Lạc Thủy sau này bớt lấn lướt vượt quyền nàng lại. Chứ nếu thực sự dùng uy quyền bá đạo kiểm soát nghiêm ngặt để chưởng khống hậu cung thì e là các nàng sẽ không được thoải mái, tình nghĩa dần dần bị xa cách. Sống mà cứ phải nhìn nét mặt của chính cung thì ai mà chịu cho được. Lạc Thủy cũng xem thái độ của Chu Cương Liệt đến điểm thì dừng không làm gắt gao thêm, nữ nhân chung sống lâu năm đều rất biết ý hắn, bình thường gây gỗ nháo sự một chút thì được, nếu ai dám tính kế làm hại người trong nhà vậy thì nhất định sẽ bị chính tay Chu Cương Liệt giáo huấn, bị trục xuất khỏi hậu cung cũng là có thể. Đừng nhìn hắn cả ngày hihi haha nói cười hào sảng mà tưởng rằng dễ dãi. Có thể phút trước còn đang vui vẻ yêu thương ôm ấp ngươi nhưng chỉ ít giây sau đã biến thành một con người khác hoàn toàn, bá đạo tàn nhẫn lãnh khốc vô tình. Lạc Thủy nhớ lại năm đó khi Chu Cương Liệt dắt theo nàng cùng Tiểu Thiện từ Tây Hải quay về trung thổ trên đường hành thiện tích đức đã cứu được một hòn đảo khỏi tên tà tu muốn giết người luyện cương thi, kẻ kia bị nàng tự tay hạ sát tứ phân ngũ liệt chết tại đương trường. Bọn họ được dân chúng tiếp đón nhiệt tình, Lạc Thủy sau đó còn dùng nước dâm của mình chế thuốc cứu giúp những người bệnh tật, bọn họ hết sức tôn thờ thành kính còn lập đến miếu tế bái hương khói, công đức chi lực đổ về không ít. Trên đảo có một người tu hành duy nhất tu vi trúc cơ sơ kì tuổi độ đôi mươi nhan sắc hết sức tuyệt mỹ không thua kém gì mấy thiếu nữ Vũ Uyên hay Lam Hinh tên là Thẩm Uyên. Tất nhiên với dung mạo như vậy Chu Cương Liệt làm sao có thể bỏ qua, chỉ nửa ngày sau nàng ta đã cam nguyện dâng hiến thân thể trinh nguyên cho hắn. Thẩm Uyên sau đó liền bám lấy hắn như sam, vô cùng hâm mộ mê mẩn thề sẽ theo hắn đi đến cùng trời cuối đất cả đời hầu hạ không rời. Nhưng Chu Cương Liệt chẳng qua xem nàng ta như thú vui tiêu khiển giống những tình nô khác, không có ý định dẫn theo quá nhiều người sẽ phiền toái đến chuyện bái sư học đạo. Nhưng cô gái kia lại có tính chiếm hữu quá lớn, nàng ta cứ đinh ninh rằng tiên nhân tận dạ thật tâm yêu mình nên ôm theo ảo tưởng mà đeo bám. Rồi khi thấy sự ôn nhu ân cần của hắn dành cho Tiểu Thiện và Lạc Thủy thì Thẩm Uyên mới biết rõ hoá ra mình trong mắt hắn chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Đau khổ, thất vọng bi quan sinh ra hận ý, nhưng vì điểm dâm dục của cô nàng đã đầy trị số nên không hề có ý nghĩ phản bội hắn, nữ nhân này chuyển hết bực tức lên người hai nàng. Cô ta cho rằng chính Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy là người cướp đi tình yêu của Chu Cương Liệt vốn dĩ dành cho mình, thế là trong đầu liền suy tính mưu kế để tranh sủng. Thẩm Uyên đầu tiên là bày ra bộ dáng một ả trà xanh đậm đặc chính hiệu luôn lả lơi ngọt ngào nũng nịu bên cạnh hắn. Chu Cương Liệt đơn giản vì còn chưa chơi chán nên cứ để nàng thoải mái nhảy nhót không quan tâm. Kế tiếp nàng ta càng tỏ ra yếu đuối ủy khuất nức nở rỉ tai úp mở nói mình xứng đáng ở bên cạnh hắn hơn, còn đặt điều nói Lạc Thủy cùng Tiểu Thiện không ưa muốn cô lập mình. Chu Cương Liệt tuy hơi khó chịu nhưng nghĩ tới mình sắp rời đi nên cũng ậm ờ cho qua, thái độ này của hắn lại khiến cô ta tưởng mình đã hoàn toàn chiếm được trái tim cùng sự tin tưởng nên càng lúc càng lấn tới. Nàng ta biết Lạc Thủy cũng là người tu hành khó đối phó nên toàn bộ chủ ý đều nhắm lên đầu Tiểu Thiện. Tối hôm đó Thẩm Uyên lấy cớ cần nhờ chỉ bảo để dụ Tiểu Thiện đến một gian nhà trên đảo, nơi cô ta đã chuẩn bị sẵn bẫy rập để hạ bệ tình địch. Tiểu Thiện vẫn là Tiểu Thiện, tâm lý mềm yếu dễ tin người, nàng dù nhìn ra tâm cơ không đứng đắn của Thẩm Uyên nhưng vẫn chấp nhận đi tới đó. Chờ đợi nàng ở gian phòng kia là năm sáu gã nam nhân lao ra với ý đồ khống chế bức hiếp. Kế hoạch của Thẩm Uyên rõ ràng là muốn khiến tiểu nương tử thuần khiết thiện lương kia bị đám đàn ông vấy bẩn, chỉ cần Tiểu Thiện thất thân cho kẻ khác thì cô ta sẽ lập tức dùng giọng điệu trà xanh của mình thổi gió bên gối tố nàng hư thân trắc nết phản bội Chu Cương Liệt. Thẩm Uyên rất tự tin cho rằng tiên nhân kia đang mê mẩn mình như vậy nhất định sẽ nghe theo lời cô ta mà nảy sinh khúc mắt chia rẽ với Tiểu Thiện. Đã là nam nhân ai lại nhịn được khi nữ nhân của mình gian díu loạn dâm với năm sáu gã đàn ông cơ chứ. Có khi Chu Cương Liệt còn nổi lên hận ý mà ra tay xử lý luôn Tiểu Thiện kia cũng không chừng, khi đó cô ta có thể đường hoàng chiếm lấy vị trí ở bên cạnh hắn mãi mãi rồi, một cái phàm nhân có chút tư sắc mà thôi làm sao đủ tư cách ở bên cạnh vị nam tử tuyệt vời như thần minh kia, chỉ có cô ta mới xứng đáng nhận sủng hạnh của chủ nhân. Nhưng chút tâm cơ của một cái nữ tử cuồng yêu làm sao qua được cảm giác của tiên nhân, khi Chu Cương Liệt tới căn phòng kia đã thấy mấy gã nam nhân ai nấy đều đứng cách xa Tiểu Thiện từng người cúi đầu không hề có chút dục niệm nào. Thiện tâm và thiện nhãn của nàng là thứ có thể phá hết mọi tà ma tham niệm ác độc trong lòng người, mấy tên phàm phu trước mặt không có cửa làm hại tới một sợi lông của nàng. Chu Cương Liệt lúc đó đã thập phần tức giận thậm chí muốn một trảo đưa cả hòn đảo này vào hải vực vô tận, hắn đã cứu mạng bọn họ khỏi tà tu vậy mà có kẻ tâm thuật bất chính còn dám ra tay với thê tử thiện lương của hắn, đây là khiêu khích tiên nhân chi uy trắng trợn. May mà Tiểu Thiện nhân từ hiền hậu đứng ra khuyên can năn nỉ mới làm dịu lại tính tình, Chu Cương Liệt sau đó lập tức rời khỏi hòn đảo mang theo cả Thẩm Uyên. Đây là lần đầu tiên có nữ nhân đã thuần phục lại dám làm ra chuyện động trời hãm hại thê tử của hắn như vậy. Nếu như Thẩm Uyên kia đơn giản chỉ là vì yêu sinh hận mà phản bội hắn thì còn có thể niệm tình mà cho qua. Nhưng hết lần này tới lần khác cô ta lại động tới điểm mấu chốt trong lòng hắn là Tiểu Thiện, vậy thì dù có duyên chung chăn chung gối đi nữa cũng không thể tha thứ. Chu Cương Liệt dứt khoát muốn cho cô ta hình thần câu diệt nhưng Tiểu Thiện lại lần nữa khuyên can cho rằng Thẩm Uyên cũng là vì quá yêu nên mới mù quáng dại dột. Hắn nể mặt nàng, tuy không giết nhưng lại xoá hết trí nhớ của Thẩm Uyên, cấy cho cô ta một kí ức mới rồi vứt vào một hòn đảo lớn đầy dã thú. Thân phận của cô ta ở trên đảo đó đơn giản chỉ là một đầu chó mẹ hình người, cả đời phải sống như súc sinh, trần truồng không mặc đồ, đi bằng tứ chi và đặc biệt là làm công cụ phối giống cho toàn bộ thú vật trong đảo. Gặp bất kỳ con đực nào không kể chủng loài cũng phải ngoan ngoãn dâng lồn ra giao phối. Thẩm Uyên mất đi kí ức về nhân loại nhanh chóng hoà nhập vào thân phận mới, cô ta hành xử y hệt một con chó cái thứ thiệt, quên cả ngôn ngữ loài người chỉ biết sủa hoặc tru lên, ăn thịt sống, uống nước suối, cả ngày nâng háng giao hợp với muôn loài từ chó rừng, khỉ đột, lợn rừng, nai, hổ. Thủ đoạn của Chu Cương Liệt Lạc Thủy đã biết rõ, lãnh khốc tàn bạo, động nộ liền giết người bất kể đối phương là thân phận gì. Không phải cứ đã là tình nô thì sẽ mãi mãi được hắn yêu chiều, bởi vậy sau này hắn nạp thêm bất cứ cô gái nào nàng đều dành thời gian để tâm sự, kể về tấm gương của Thẩm Uyên cho họ nghe. Muốn ở bên hắn hưởng thụ ái ân thì nhất định phải nhớ kĩ một chuyện, không cần biết các nàng trước đây có hiềm khích hay thù oán sâu đậm ra sao, một khi đã chấp nhận chung phận tình nô thì nghiêm cấm hành vi đấu đá hãm hại nhau. Có hồ nháo hay xích mích gì thì đôi bên đem ra cho chủ nhân phân xử.