Chương 585: Thế thời phải thế

Chương 585: Thế thời phải thế Chúng nữ được đại xá ai nấy đều có chút đứng không vững nằm bò trên sàn. Chu Cương Liệt rất thương xót mĩ nhân tự mình bế từng người đặt trên giường, lại dùng chân khí giúp các nàng nhanh chóng hồi phục. “ Úi ui, chủ nhân, nến cháy rát hết hàng họ của thiếp rồi... hức...” Vương Nhã Khuê hơi nâng mu lồn đã đỏ hoe sưng tấy của mình lên, hắn phải vừa thổi vừa chà xát lại lấy thêm con cặc đút vào mới khiến bé trà xanh vui vẻ hưởng thụ không khóc nháo nữa. Tần Mộ Uyển được cứu tỉnh, cảm giác lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo như lệch khỏi vị trí làm nàng ấm ức không thôi, trước đây đã từng chơi hai ba lỗ nhiều lần nhưng bị thông từ đít lên tới họng vẫn là trải nghiệm lần đầu. “ Còn chúng em nữa nè, cặc băng đâm cũng sướng nhưng mà lạnh tới đông cứng cả lồn rồi, không được chủ nhân sưởi ấm sẽ hỏng mất đó.” Lam Hinh hẩy hông lên, quả thực là khu tư mật đã sớm bị lạnh đến tái nhợt, hột le co lại thụt cả vào trong, Vũ Uyên, Băng Tâm, Thanh Tâm cũng ném ánh mắt ai oán về phía Lạc Thủy nhưng không dám trách cứ gì. “ Hừ, bớt diễn trò tội nghiệp mủi lòng đó lại cho ta, làm như ta không rõ những hình phạt đó đối với mấy dâm nữ các muội cơ bản chỉ như trò chơi tiêu khiển hằng ngày. Lần sau mà còn không biết lớn nhỏ ta sẽ nhốt từng người chung với một đám đàn ông yếu sinh lý bảy ngày, để xem các muội có bị nứng đến điên không.” Lạc Thủy như bà hoàng ngồi trên ghế dài, Linh Lộc cùng Khinh Y ở sau ngoan ngoãn người rót trà kẻ đấm bóp như thị thiếp lấy lòng chủ mẫu. Mấy nàng kia nghe nàng cảnh cáo thì ai nấy đều quýnh quáng vội vã dạ vâng vô cùng lễ độ. Quả đúng như Lạc Thủy nói, dù là mấy hình phạt kia chẳng qua cũng chỉ như trò chơi nâng cao tình thú mà thôi, ai ở đây mà không có máu thích bị bạo dâm. Chân chính làm các nàng sợ hãi là việc một ngày không được những cái dương vật tráng kiện cương dương tiến vào cơ thể. Chúng nữ ở đây đã sớm nghiện cặc không thể dứt rồi, bắt phải nhịn không được làm tình thì khác nào giết các nàng. Đã vậy còn bị nhốt chung với một đám đàn ông yếu sinh lý, đây là đòn tra tấn tâm lý tàn nhẫn vô nhân đạo tới mức nào a. Thử nghĩ bản thân trong hoàn cảnh nứng đến sảng hồn mà trước mặt chỉ có lũ nam nhân bất lực cặc không chịu cửng chắc chắn các nàng sẽ bị ức chế đến điên dại mất. Hình phạt này đối với đám dâm nữ đủ tính răn đe, một vài suy nghĩ bất mãn còn sót lại cũng lập tức tiêu biến, không ai dám dại dột mà chọc đến vị chính cung lãnh khốc vô tình kia nữa. Lạc Thủy rất hài lòng với hiệu quả chấn nhiếp mà mình tạo ra. “ Chậc rồi rồi, lần tới nếu ai hư hỏng đích thân ta sẽ nhốt lại, bây giờ thì cùng tới đây, mỗi người một cây ai cũng có phần, haha, bị đau thì nhớ cho kĩ lần sau đừng tái phạm đó.” Chu Cương Liệt ôm hết các nàng xếp chồng sấp lên nhau, sáu cái mông mập với những lỗ thịt đều tăm tắm trông vô cùng thích mắt. Tất cả dương vật được điều động, có cái đút vào âm đạo, cái khác chui tới lỗ nhị, hắn dùng toàn bộ kiến thức kinh nghiệm trải nghiệm thêm cả tay và lưỡi lần lượt luân gian khiến các nàng rên rỉ lên đỉnh liên tục. Trời đã sắp sáng, một đêm tràn đầy xuân sắc dâm diễm đã qua đi, trong căn phòng lớn mang đầy dấu vết của cuộc chiến nhất long quần phượng. Chu Cương Liệt nằm giữa đám mĩ nữ trần truồng ngổn ngang, đầu tựa vào bầu vú Lạc Thủy, tay phải bóp mông Khinh Y, tay trái mò bướm Băng Tâm, bên dưới hầu hết các nàng đều đã mệt nhoài mỗi người ôm một cây dương vật mà nghỉ ngơi, dường như thiếu hơi cặc của hắn thì mấy nữ này không ngủ được vậy. “ Môn huyễn thuật kia ta dạy nàng đã luyện thành thạo rồi nhỉ?” Hắn ngước đầu hỏi Lạc Thủy, nàng mỉm cười ý nhị đảo mắt một vòng có chút tinh quái. “ Ân, phu quân yên tâm, tuy không thể bằng được chàng nhưng qua mắt những kẻ đồng cấp thì em rất có tự tin nha.” “ Tốt, vậy hôm nay huấn luyện Chung Ly Lạp Chân kia giao hết cho nàng vậy, loại người như cô ta nhan sắc lẫn tính tình ta đều không hợp mắt, lười tự mình ra tay lắm.” “ Ưm, em chắc chắn sẽ để phu quân vừa ý.” Lạc Thủy loé lên quanh mang nguy hiểm, nụ cười trên môi ba phần dâm mị bảy phần hàn ý lành lạnh khiến Khinh Y nằm kế hơi run, chủ mẫu này thực sự hắc ám hù chết tiểu thiếu nữ rồi. Sáng sớm, Chung Ly Lạp Chân ở trong phòng len lén liếc về phía Mã Vinh Thành đang ngồi xếp bằng thổ nạp trước hiên nhà, thấy hắn không chú ý nàng ta vội chỉnh lý trang phục lại, giấu đi quần dài, tiết khố và cả yếm đào. Sau khi quan sát mình trong gương thật kĩ, nhìn bề ngoài không có gì khác lạ mới yên tâm đi ra, kì thực dưới bộ y phục che đậy kia hoàn toàn là cơ thể loã lồ không mặc thêm bất cứ thứ gì, nếu như có một cơn gió bất ngờ thổi tung váy nàng lên thì lập tức da thịt kín đáo sẽ phô bày sạch sẽ. Dù sao lát nữa tới tiệm may cũng sẽ đổi một bộ đồ mới, không mặc gì bên trong sẽ tiện lợi cho lão bản kia giúp mình thay y phục hơn. Nàng ta ôm tâm trạng chờ mong háo hức đi qua bên cạnh Mã Vinh Thành định tới hậu viện tụ hợp với mấy nữ tình nô của tiên nhân. “ Muội định đi đâu vậy?” Tên kia thấy đạo lữ ngó lơ mình hơi nhíu mày gọi với theo. “ À, muội tới chỗ bọn người Vương Nhã Khuê, hôm nay sẽ tiếp tục ra ngoài mua sắm sẵn tiện lấy y phục hôm qua đặt may nữa.” Nàng dừng bước quay lại mỉm cười với hắn. “ Lại đi với bọn họ, muội thật vô tư lự quá thể, không phải tự nhiên mà đám nữ nhân đó lại thân thiện đối tốt với muội đâu, ta nghĩ họ đang toan tính âm mưu gì đó, tốt nhất là cứ ở yên đây tránh xa những kẻ đó ra thì tốt hơn.” Dù gì cũng từng là cường giả Địa Tiên, Mã Vinh Thành tất nhiên không ngu ngơ đến độ tin tưởng vào kẻ địch, hắn tuy chưa biết trong bầu rượu của tiên nhân kia đựng thuốc gì nhưng cứ cẩn trọng là trên hết. Với lại sau khi nghe kể về đám người Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê lại sống buông thả dâm loàn lẳng lơ với rất nhiều nam nhân thì hắn đã không còn mấy thiện cảm. Tất nhiên cũng không muốn tình lữ của mình giao du với loại kĩ nữ phóng đãng đó, nếu nàng bị dạy hư tiêm nhiễm tính cách dâm dật thì hắn biết khóc với ai đây. Tên quân tử thất bại này đâu có hay nữ nhân của hắn đã sớm tự mình sa đoạ vào con đường nghiện ngập tình dục rồi, nàng ta hiện tại độ dâm không kém cạnh bất cứ ai trong chúng nữ, có đề phòng cũng đã trễ. “ Xì, huynh nghĩ xa quá đó, với thực lực của gã họ Chu kia nếu có mưu đồ gì thì đã sớm ra tay rồi, chúng ta còn có thể lành lặn ở đây thảo luận hay sao? Muội thấy chẳng qua hắn muốn giữ người ở lại chờ đến khi trận chiến nổ ra liền đem hai ta ra như chiến tích mà nhục mạ chọc tức Vô Lượng Kiếm Các một phen mà thôi. Muội đã sớm không quan tâm tới mặt mũi rồi, đại sư huynh chỉ biết nghĩ cho bản thân đẩy chúng ta vào tình huống ngặt nghèo này, vậy thì cần gì phải quan tâm bọn họ sống chết. Đám người Vương Nhã Khuê hôm qua có nói Chu tiên nhân cũng không có ý định giết chúng ta, vậy thì chỉ cần chịu đựng. Sau khi trận chiến kết thúc liền có thể cùng nhau rời bỏ nơi này tiếp tục tiêu dao tự tại, huynh đừng có nuôi ý nghĩ tìm cách thoát thân nữa, tất cả tùy theo số mệnh đi thôi.” Mã Vinh Thành nghe xong liền nhíu mày trầm ngâm suy tư, nếu đúng như những gì nàng nói vậy thì chỉ cần không làm điều gì phật ý họ Chu kia hai người cơ may vẫn có đường lui. Tuy vẫn còn khúc mắc chưa thể giải nhưng rõ ràng Chung Ly Lạp Chân nói có lý, nếu tiên nhân muốn làm gì họ thì hắn đã hành động từ ngay lúc bắt được, đâu cần phải dây dưa giam lỏng cho tới bây giờ. Chắc hẳn là muốn đem hai người bọn họ ra giữa trận chiến xem như chiến tích vũ nhục phe Vô Lượng Kiếm Các. Là một chính nhân quân tử ngay thẳng đàng hoàng chú trọng mặt mũi thể diện bị người ta bắt làm tù binh đem đi trưng bày quả thực là đánh thẳng vào lòng tự tôn nhục nhã ê chề. Nếu chỉ có một mình thì hắn thà bỏ mạng chứ nhất định không cam lòng khuất phục, nhưng hiện tại còn liên lụy cả nữ nhân của mình. Tuy nói sống chung nhà chết chung mồ nhưng đã có hi vọng bày ra trước mắt ai lại ngu ngốc chọn tự hủy đâu. Chỉ lần này thôi, quân tử đại trượng phu phải biết tiến biết lùi, đảm bảo mạng sống là trên hết, sau đó chỉ cần ẩn cư thật xa tránh đồn đãi thị phi, trăm năm sau xuất thế vẫn là trang hảo hán. “ Ừm, muội nói phải, là ta bốc đồng rồi.” Mã Vinh Thành thở ra một hơi kìm nén sự ủy khuất trong lòng, cảm giác bị người ta chi phối mạng sống quả thực không dễ chịu chút nào. “ Mã ca, kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, gặp thời thế thế thời phải thế, đừng quá cứng nhắc sẽ càng khiến mọi chuyện khó khăn thêm. Muội cũng không muốn dính líu qua lại với mấy tiện nhân dâm tao kia, nhưng lúc này cần phải tận dụng thời cơ làm dịu quan hệ với bọn họ. Được đám tình nô của Chu tiên nhân ủng hộ thì khả năng giữ được mạng sẽ cao hơn, huynh đừng suy nghĩ lung tung nhé, muội hứa nhất định sẽ đưa chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây, sống một cuộc sống mới vui vẻ hơn.” Lòng Mã Vinh Thành như mềm xốp đứng dậy dang tay ôm chầm lấy nữ nhân của mình vào lòng, hắn vẫn luôn thầm trách móc nàng ruột để ngoài da vô tư vô lo nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy bản thân mới là kẻ nông cạn. Chung Ly muội luôn tìm cách để cứu mạng hai người dù có phải hạ mình cúi đầu với địch, hắn thì cứ mãi ngồi lo vẫn vơ với mớ suy nghĩ tiêu cực hỗn loạn không tìm ra đối sách nào, thân là nam tử hán thực quá mất mặt đi.