Chương 602: Yêu đến đậm sâu

Chương 602: Yêu đến đậm sâu “ Ta biết tình cảm của ngươi dành cho cô ta vô cùng lớn, cứ như là thao thao giang thủy liên miên bất tuyệt, bổn tôn cũng rất nể phục người kiên trung son sắt như ngươi. Nhưng ta nói nếu... nếu như có một ngày nào đó nữ nhân Chung Ly kia làm ra hành vi phản bội phụ bạc ngươi, vậy lúc đó ngươi xử trí thế nào?” Mã Vinh Thành ngó điệu bộ cà lơ phất phơ của gã tiên nhân đối diện liền biết tên này đang đùa giỡn không có ý tốt, đang định đáp lại Chung Ly muội sẽ không bao giờ là loại người bội bạc như thế nhưng hắn chợt khựng lại vài nhịp, nội tâm hơi bồn chồn lo âu. Trước giờ hắn không phải là người đa sầu đa cảm hay suy diễn lung tung, luôn tự tin vào tín điều mà mình theo đuổi, nhưng không hiểu sao lần này hắn lại hơi ngập ngừng lung lay. Đúng vậy, mình yêu Chung Ly muội như vậy, sẵn sàng bán mạng cùng đồng sinh cộng tử với nàng. Nhưng biểu hiện của nàng hai ngày gần đây hình như có gì đó kì lạ, dần trở nên bướng bỉnh xa cách với hắn hơn, đây là chuyện mà hai người mấy trăm năm bên nhau chưa từng xảy ra. Liệu... có khi nào nàng ấy đã không giữ được bản tâm nữa tình cảm của hai người, gặp đại nạn liền trở nên rạn nứt hay sao? Càng nghĩ hắn lại càng đổ mồ hôi lạnh, đầu óc ong ong lên. Nếu như nàng ấy chấp nhận bỏ mình đi theo gã tiên nhân này hưởng thụ cơ duyên thành tiên, vậy... vậy thì hắn phải làm sao? Mã Vinh Thành khẽ ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Cương Liệt đang hứng thú quan sát mình hắn bỗng chợt ngộ ra, cố gắng lắc đầu thật mạnh xua đi ý nghĩ bậy bạ vừa rồi. “ Tiền bối, ngài đang li gián ta và Chung Ly muội sao? Ngài thực ra muốn làm gì? Tại hạ biết bản thân nhỏ yếu, nếu ngài thực ra tay chúng ta cũng đành bất lực, nhưng dù vậy ta cũng cam nguyện tin tưởng nàng ấy. Nếu... nếu nàng ấy thực sự có một ngày lạc lối, thân là bậc trượng phu ta cũng sẽ lấy vị tha độ lượng mà đối xử. Thà để nàng phụ ta, ta nhất quyết không phụ nàng.” Nói đến đây, Mã Vinh Thành hai mắt như toát lên chính khí sáng loà, trong nội tâm hắn như hình thành nên một cảm giác kì lạ khó tả nào đó, cứ như câu nói mình vừa phát biểu đã trở thành chân ngôn sống cả đời vậy. Chu Cương Liệt đặt chén trà xuống cười vang một trận vỗ tay chan chát. “ Haha, tốt, hảo hán, ngươi đúng là bậc quân tử hiếm có khó tìm. Hãy nhớ lấy những lời đã nói hôm nay, yên tâm, bổn tôn sau khi xử lý xong Vô Lượng Kiếm Các sẽ thả hai ngươi rời đi, còn chúc phúc cho các ngươi nữa.” Nói rồi hắn đứng dậy rời khỏi sân viện để lại Mã Vinh Thành vẫn còn ngơ ngác nhíu mày không hiểu. Nhưng hắn nghe tiên nhân hứa hẹn chắc chắn bảo toàn mạng sống cho cả hai thì rất vui mừng, có thể chính vì sự chung thủy nhất nhất một lòng của hắn đã làm cảm động vị đại lão này. Chỉ cần hắn và nàng có thể sống sót rời khỏi đó là kết cục viên mãn nhất. “ Chậc chậc, Mã Vinh Thành ơi Mã Vinh Thành, ngươi xem như tự đưa bản thân vào hố sâu không lối thoát rồi. Từ nay cứ hảo hảo làm một bậc trượng phu tốt yêu thương nuông chiều nữ nhân của mình đi. Chiều theo bất cứ yêu cầu đòi hỏi nào của nàng... hahaha....” Chu Cương Liệt gác tay sau đầu bước về phòng, trong nội tâm sảng khoái cười vang một trận. Mọi chuyện đã đi theo đúng sắp xếp của hắn. Một kẻ cứng đầu chỉ biết ôm khư khư cái mác quân tử cùn như Mã Vinh Thành hắn cũng lười phải phí công dùng miệng lưỡi. Trong ly trà mà tên kia vừa uống có mang theo một tia quy tắc nho nhỏ được Chu Cương Liệt chuẩn bị từ trước. Nhưng lần này hắn không định cải biến tính cách của họ Mã thành nón nô như đã từng làm với Quan Tùng, Lâm Vấn Thiên và Lâm Phàm lúc trước, như vậy thực quá nhẹ nhàng. Tia quy tắc kia chỉ có tác dụng duy nhất, khuếch đại tình cảm của Mã Vinh Thành đối với Chung Ly Lạp Chân lên mức vô cực. Giờ đây tên đó không chỉ đơn thuần là yêu nàng nữa mà đã chuyển thành si mê tới tận chân tâm rồi. Mã Vinh Thành đối với tình lữ của mình sẽ càng đậm sâu không dứt ra được, dù nàng có đối xử tệ bạc hay thậm chí chán ghét hắn thì tên này vẫn sẽ như chó liếm mà yêu thương nàng vô bờ bến. Giống như câu trả lời của hắn khi nãy vậy, dẫu có bị nàng phản bội từ bỏ thì hắn vẫn cam nguyện tha thứ, nàng có thể phụ hắn nhưng hắn sẽ không bao giờ phụ nàng. Đối với một tên yêu đến nghiện như vậy về sau dù Chung Ly Lạp Chân kia có ở trước mặt hắn bày ra bộ dạng dâm đãng ti tiện thậm chí dạng háng cho cả lũ đàn ông thông gian thì cũng không có vấn đề gì. Mã Vinh Thành không phải kẻ mang máu nón nô, thậm chí ngược lại hắn còn có quan niệm nhân sinh rất bảo thủ cố chấp, cái gì mà nam tử hán phải có tính chiếm hữu, nữ nhân thuộc về mình thì mãi mãi của riêng mình. Hắn đối với việc người của mình vượt rào là khó thể chấp nhận được. Bởi vậy nếu phải tận mắt nhìn thấy đạo lữ của mình nằm rên xiết dưới háng kẻ khác, bị hàng chục hàng trăm gã nam nhân tráng kiện với con cặc thô dài thao địt thậm chí còn vểnh mông đưa lồn hầu hạ mấy loài súc sinh chó lừa heo ngựa thì chắc chắn họ Mã sẽ nhận lãnh cú sốc khó thể nào tưởng tượng nổi. Đớn đau, bi ai, bất lực, khổ sở, sầu đau cùng cực, hoài nghi nhân sinh thậm chí điên loạn. Nhưng càng cay đắng hơn là hắn không thể oán hận hay giận dữ phát tiết cảm xúc với nàng. Bởi vì hắn quá yêu nàng, yêu đến mù quáng, yêu đến có thể dằn lòng bỏ qua mọi sự. Dù Chung Ly Lạp Chân có cắm cho hắn hàng vạn cái sừng thì tên quân tử này cũng sẽ nhẹ dạ bỏ qua mọi chuyện. Sau đó thì sao? Hắn buộc phải chấp nhận con người của nàng hiện tại, dâm đĩ, đói khát tình dục, ti tiện lẳng lơ. Rồi thì dù đớn đau khổ sở thế nào Mã Vinh Thành cũng phải ở bên nàng, chứng kiến nàng ngày này qua tháng nọ đắm chìm trong cuộc vui xác thịt. Hắn chỉ có thể nhìn, bởi vì bản thân hắn không đáp ứng được nàng. Đây chính là kết cục mà Chung Ly Lạp Chân đã nhờ Chu Cương Liệt gây dựng nên. Nàng không đành lòng mất đi đoạn tình cảm trân quý mấy trăm năm với Mã ca nhưng vẫn tham lam muốn mãi mãi được hưởng thụ tình dục thác loạn. Vậy nên chỉ cần khiến hắn yêu nàng đến độ không thể dứt ra, hắn dù muốn dù không vẫn phải chấp nhận để đạo lữ của mình cùng người khác hợp hoan ân ái. Thậm chí khi nàng yêu cầu thì chính hắn phải là người chủ động ra ngoài tìm nam nhân đem về để giúp nàng thoả mãn. “ Mọi sự đã xong, giờ chỉ còn ngồi chờ các ngươi tự thành thật vạch mặt nhau nữa là được.” Chu Cương Liệt lầm bầm rồi lại nằm lên ghế tựa, mặt trời đã dần khuất bóng sau núi, màn đêm buông xuống, chúng nữ lấy Lạc Thủy dẫn đầu lúc này đã lục tục về tới. Các nàng kéo nhau đi tới phòng lớn muốn báo cáo tình huống hôm nay cho chủ nhân. “ Phu quân! Em về rồi.” Lạc Thủy vừa vào liền vứt ra áo khoác mỏng cứ vậy trần truồng sà vào lòng trượng phu. Cả quần lót lẫn đôi tất chân buổi chiều này nàng đều hảo ý cởi ra đem tặng cho một ông chủ tiệm trà rồi. Nguyên lai là lúc chiều khi rảnh rỗi đứng xem các tỷ muội dẫn Chung Ly Lạp Chân đi thác loạn nàng đã ghé qua một quán trà nhỏ ven đường. Nhìn thấy lão bản già nua lưng còng lại nhiệt tình vui vẻ nên Lạc Thủy cũng không câu nệ mà kéo vạt áo cho ông ta xem cảnh đẹp ý vui. Sau đó nàng còn hào phóng cởi luôn mấy mảnh vải vốn không che đậy được gì kia bỏ hết vào bình trà lài. Khỏi phải nói trà thơm phối với mùi lồn cùng tất chân thoang thoảng của tiên nữ khiến lão bản chỉ uống một ngụm mà ngất ngây như trẻ lại mấy mươi năm. Nàng sau đó ngoại trừ áo khoác thì chẳng còn miếng vải nào trên người, thi thoảng còn cố ý bỏ đi lớp sương mờ ảo cho mấy tên nam nhân đi ngang qua lé mắt chơi. Lạc Thủy rất thích thú với trò chọc nứng người khác như vậy. “ Hề hề, tốt tốt a, hiền thê đủ bản lĩnh, đủ dâm đãng nha, ta rất ấn tượng với màn ăn cà tím bằng chem chép của nàng đó.” Chu Cương Liệt tất nhiên nhìn rõ mọi việc chúng nữ làm cả ngày hôm nay không sót chi tiết nào, hắn khen ngợi xong lại cúi xuống hôn môi nàng một ngụm, tay lòn vào bóp vú mò lồn một cách thản nhiên. Thân thể này dù có bày ra bộ dáng dâm dật cho bao nhiêu người xem thì cuối cùng cũng chỉ có hắn mới đủ phúc hưởng thụ. Lại nhìn xuống dưới một vòng, chúng nữ ngoại trừ Lạc Thủy thì ai nấy đều như mới vớt từ bể chứa tinh dịch ra, váy áo gần như thất lạc, từng bộ ngọc thể trần truồng dính đầy chất lỏng đặc sệt bốc mùi hôi hám bẩn thỉu, nét mặt hàm xuân phớt hồng cùng nụ cười thoả mãn chứng tỏ các nàng đã có một ngày đi chơi rất tận hứng. Chu Cương Liệt chợt nhíu mày ngóng cổ nhìn qua rồi quay lại hỏi lạc Thủy. “ Hình như ta cảm thấy thiếu thiếu gì đó... à, Vũ Uyên, Lam Hinh với Khinh Y đâu rồi?” “ Ôi thôi chết, em quên béng mất, ba muội ấy vẫn còn bị treo ở chỗ guồng nước.” Lạc Thủy cũng giật mình sực nhớ ra lúc chiều mình trừng phạt mấy cái thiếu nữ ham chơi quên nhiệm vụ.