Chương 601: Luận đạo

Chương 601: Luận đạo Theo chỉ lệnh nghiêm khắc của vị chủ mẫu tàn nhẫn kia, Chung Ly Lạp Chân suốt cả buổi chiều hôm đó phải nói là sướng khổ đồng thời được hưởng thụ đầy đủ. Nàng theo đám tình nô của Chu Cương Liệt không trò nào không trải nghiệm. Tại một con hẻm nào đó tình cờ gặp một vài tên côn đồ dâm tặc liền bị chúng ‘ cưỡng hiếp’ một trận. Trên đường phố thấy mấy người thợ mỏ thân hình lực lưỡng lấm lem vất vả trông thực tội nghiệp thế là phát tâm thiện nguyện cho bọn họ bắn tinh vào tử cung một lần. Trong một cửa hàng trang sức vì muốn giảm giá nên từng người đều đi lên cho lão bản già nua chiếm chút tiện nghi. Ở chợ cùng mấy thương buôn kia trao đổi thân xác lấy hàng hoá. Cuối buổi chiều khi đoàn xa giá của phủ thành chủ đi thị sát dân chúng các nàng còn len lén bò xuống dưới bụng ngựa, mấy con chiến mã với khúc thịt to lớn cắm sâu vào lồn đít mỗi người đi diễu hành dọc các tuyến phố trước ánh mắt ngưỡng vọng của hàng vạn dân chúng bên đường. Chung Ly Lạp Chân hiện tại đã hoàn toàn tha hoá không có chút tâm tư riêng nào nữa, cơ thể nàng chỉ trong một ngày này đã tiếp nhận hàng tá giống đực khác nhau xâm nhập, tử cung dồn ứ hỗn hợp tinh trùng của cả người lẫn thú. Trong đầu nàng ngoài cặc và cặc ra thì chẳng thiết nghĩ thêm gì nữa, Lạc Thủy luôn ở sau quan sát lúc này mới hoàn toàn hài lòng. Bây giờ có khôi phục tu vi trở lại Địa Tiên thì cái heo mẹ dâm tiện này cũng chẳng nhấc lên chút tâm cơ nào khác. Sa ngã trong dục vọng, lấy việc phục vụ đàn ông làm lẽ sống, trở thành vợ chung của tất cả nam nhân thiên hạ, làm bạn tình giao phối với bất kì giống đực nào. Từ nay thế gian không còn tồn tại cường giả danh chấn Thục Nữ Kiếm Uyên Ương Song Sát nữa, chỉ có Chung Ly Lạp Chân một đầu đĩ điếm tiện nô sẵn sàng làm mọi thứ để thoả mãn cơn đói khát xác thịt. Sống vì để phục vụ cặc, chết cũng cam nguyện dưới vạn cặc phệ thân. Chu Cương Liệt thoải mái nằm trên ghế tựa nhếch môi cười vừa ý, quả nhiên hậu cung khi có người cầm trịch thì làm việc rất có năng suất, Lạc Thủy đã thành công xây dựng hình tượng bà cả oai nghiêm trong lòng chúng nữ còn lại rồi, về sau có thu thêm tình nô cũng sẽ có nàng quản lý tốt. Hắn cũng rất hài lòng với dâm tính hiện tại của nàng, phóng đãng lẳng lơ gợi dục nhưng biết dừng lại đúng chỗ không vì sa đà vào dục vọng mà vượt khỏi lằn ranh đỏ. Thân là chủ mẫu nàng nhất định không thể giống như mấy nàng kia gặp ai cũng lang chạ dâng hiến, phải giữ vững giá trị cũng là giữ vị thế chánh cung vững chãi không bao giờ đổ thế mới xứng là thê tử của hắn. “ Chậc, thục nữ đã thành heo mẹ đĩ điếm rồi, tiếp theo ta cũng nên xử lý nốt tên quân tử kia thôi. Vô Lượng Kiếm Các sao? Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta lần này bổn đại gia sẽ cho các ngươi mất cả chì lẫn chài.” Chu Cương Liệt vuốt ria mép, đáy mắt ánh lên sự tàn nhẫn cùng dục niệm, từ lời khai của Chung Ly Lạp Chân hắn biết được Vô Lượng Kiếm Tiên kia là một đại mĩ nhân hoạ quốc ương dân lãnh diễm tuyệt luân, tên Trịnh Viễn Đông đó vì si mê theo đuổi mối quan hệ cấm kị với sư phụ của mình nên mới đưa tông phái ẩn thế ra ngoài hỗ trợ nàng ta thu thập công đức chi lực để đột phá cảnh giới. Trịnh Viễn Đông nghe nói cũng là một mĩ nam tử tuấn lãng khiến bao nhiêu cô gái điên cuồng theo đuổi nhưng hắn vẫn lạnh lùng không quan tâm chỉ một lòng chung thủy với sư phụ của mình. Đối với những kẻ tình si như vậy Chu Cương Liệt luôn rất thích hành hạ tâm lý rồi vô tư tận hưởng sự đau khổ tuyệt vọng của đối phương. Thứ mà kẻ kia càng trân trọng quý giá thì hắn lại càng muốn chà đạp nhục mạ dìm sâu xuống vũng lầy tăm tối. Phải cho họ Trịnh kia chứng kiến rõ người con gái thanh lệ thoát tục mà mình ngưỡng vọng say mê bị luân lạc sa đoạ thành dạng tiện dâm lẳng lơ vạn người đều có thể cưỡi. Người phụ nữ mà tên đó luôn luôn ước ao theo đuổi suốt mấy trăm năm chưa thể có được sẽ là đồ chơi trong tay một đám phàm nhân thế tục hèn kém nhất. Phải triệt để khiến Vô Lượng Kiếm Các kia trở thành trò hề hủy diệt tất cả tôn nghiêm lẫn danh vọng mà chúng đã dày công gầy dựng. Chu Cương Liệt rất ít khi ghi thù, nhưng một khi đã ghim ai thì kẻ đó nhất định sống không yên ổn. Ngoài ra còn có một mĩ nữ khác là ngũ sư tỷ Tôn Diệu Anh dáng người đầy đặn ngực to mông vểnh chỉ nghe tả thôi cũng đủ làm hắn cảm thấy hứng thú bội phần. Hắn nhấc người rời ghế đứng dậy bước ra khỏi phòng đi tới sân viện kế bên. Mã Vinh Thành đang yên lặng ngồi xếp bằng dưới mái hiên, thi thoảng lại ngó ra ngoài ngóng chờ bóng dáng đạo lữ của mình. Tuy đã đồng ý để nàng ra ngoài gầy dựng mối quan hệ tốt với đám người Vương Nhã Khuê nhưng nội tâm hắn vẫn cứ thấp thỏm bồn chồn không yên, linh cảm cho biết dường như bản thân vừa mất đi thứ gì đó quý giá. Nhìn thấy Chu Cương Liệt tiến vào Mã Vinh Thành vội đứng dậy ôm tâm trạng hơi cảnh giác cúi đầu chào. “ Tiền bối, ngài tới có điều gì dặn dò sao?” “ Ầy, không có gì, chỉ là mấy nữ kia đã ra ngoài hết chỉ còn mỗi mình ta cảm thấy hơi chán nên tìm ngươi trò chuyện một lúc mà thôi.” Nói rồi Chu Cương Liệt phẩy tay lấy ra một bình trà thơm cùng hai chiếc cốc ung dung ngồi xuống ghế đá giữa sân. Mã Vinh Thành vẫn đứng yên đó suy nghĩ sâu xa, hắn sợ gã tiên nhân này đang muốn giở trò gì với mình. “ Ngồi xuống đi, đạo lữ của ngươi đã thân thiết với mấy nữ nhân của ta như vậy ta còn có thể làm hại các ngươi hay sao?” Chu Cương Liệt ngoắc tay làm bộ dạng chính trực nghiêm nghị, tên kia nghe vậy cũng không cự tuyệt cẩn thận ngồi xuống ghế đối diện. “ Chậc, họ Mã ngươi cũng thật là, có cảm thấy luyến tiếc về quyết định vội vàng của mình hay không? Nếu hôm trước ngươi chấp nhận điều kiện ta đưa ra thì hiện tại tình huống có phải đã khác rồi không? Cơ hội thành tiên, mĩ nhân tùy ý lựa chọn, đó là vinh hạnh mà hàng ức vạn người ngoài kia ao ước không được vậy mà ngươi lại vì một nữ nhân tầm thường từ chối hảo ý của ta. Đúng là bảo thủ cố chấp không biết nặng nhẹ chút nào.” Chu Cương Liệt nhấp ngụm trà lắc đầu ngao ngán thở dài một hơi. Mã Vinh Thành vẫn giữ tư thế ngồi thẳng lưng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng không chút nghĩ ngợi đáp lại. “ Tại hạ là người đọc sách thánh hiền, làm theo lễ, giữ đúng đạo, Chung Ly muội và ta tình thâm gắn bó thề nguyện sẽ bên nhau muôn kiếp, sao ta có thể vì những lợi lộc trước mắt mà phản bội con tim của mình. Quân tử giữ lòng luôn trung thực, tình nghĩa một lòng chẳng đổi thay. Dù có bị phán tội chết ta cũng không phụ bạc nàng ấy, mong tiền bối đừng bàn đến chuyện này nữa.” “ Hừ, cái gì mà lễ nghĩa thánh hiền, toàn là lời nói suông của kẻ phàm phu tầm thường. Chúng ta là kẻ đã đi trên tiên lộ, được Thiên Đạo trên cao soi sáng, vốn không cùng đường với những kẻ thế tục kia, sao cứ phải học theo triết lý của bọn chúng? Lập đạo, hiểu đạo, giữ đạo, phát đạo, truyền đạo của bản thân mới là chân lý duy nhất để thành tựu trường sinh. Đường mình đi là do mình mở, tu tiên vốn là rời xa phàm giới, sao cứ phải chịu gò bó bởi quan niệm tín điều đạo đức tầm thường của nhân gian? Nếu như ngươi vẫn giữ cái bản tâm quân tử cùn đó thì vạn kiếp cũng không thể chạm đến tiên đạo chính thống được đâu.” Mã Vinh Thành sững người lại một lúc lâu, lời của Chu Cương Liệt nói thực quá chấn động tam quan khiến hắn nhất thời khó tiếp nhận. Kẻ này có tầm nhìn thực khác biệt với bất cứ ai, nhưng hắn là con người có chính kiến bảo thủ sẽ không vì lời của tiên nhân mà thay đổi đạo tâm của mình. “ Như tiền bối đã nói, mỗi người có một con đường không giống nhau, tại hạ không có gì bình phẩm thêm, đạo của riêng ta ngài không thể sửa được.” Chu Cương Liệt liếc mắt khẽ lắc đầu, tên này đã thấm nhuần tư tưởng cổ hủ vào tâm tính nhất thời khó mà thay đổi chỉ bằng vài ba câu nói. Mà hắn cũng không dư hơi đâu mà ngồi đây thuyết phục một gã đực rựa, cây lớn cành cao không thể uốn nắn vậy thì chỉ cần dùng biện pháp cứng rắn hơn bẻ gãy nghiền nát là được. “ Ầy, Tiểu Mã, ngươi đúng là trang quân tử ý chí vững vàng rất đáng khen ngợi, nhưng hãy nghĩ thử xem, ngươi theo đạo của thánh hiền sống cuộc đời ngay thẳng thủy chung, nhưng tình lữ kia của ngươi liệu có được như vậy hay không? Liệu... có đạo nào dành cho nữ lưu hay không?” Chu Cương Liệt cố tình nhấn nhá bổn ý cho kẻ này rõ, hắn có thể yêu thương chung thủy nhưng Chung Ly Lạp Chân phía bên kia thì chưa chắc làm được. Mã Vinh Thành nghe hắn gọi mình là Tiểu Mã tuy rất không vui nhưng cũng không phản bác. Hắn dù gì cũng là Địa Tiên trí tuệ không kém tất nhiên nghe ra hàm ý sâu xa mà tiên nhân muốn nói, hắn nghiềm ngẫm mấy giây rồi lại lắc đầu. “ Tại hạ không phụ nàng cũng có lòng tin nàng sẽ không bạc ta. Nữ lưu không nói thánh hiền, nhưng công dung ngôn hạnh tam tòng tứ đức đạo lý này vẫn sẽ phải giữ. Tính cách của Chung Ly muội ta hiểu rõ, nàng tuy ương bướng thất thường nhưng sẽ không thể nào làm ra chuyện vì lợi ích bản thân mà phụ rẫy tình cảm. Tiền bối chớ nên nói lời li gián.” Nói rồi hắn tự rót cho mình một chén trà bưng lên uống cạn. Chu Cương Liệt nhìn yết hầu Mã Vinh Thành nuốt xuống nước trà khoé môi hắn hơi cong lên, ánh mắt mang theo chút thương hại trêu ngươi.