Chương 612: Thiên Đế

Chương 612: Thiên Đế “ À, Yêu Dục, liệu luật lệ Thiên Đình ở nơi này có thực hà khắc giống trong phim sách ta từng xem hay không? Nếu sau khi làm Thiên Bồng Nguyên Soái cứ phải mãi cắm quân ở một nơi không được rời bỏ vị trí thì sao ta đi tán gái trên đó được?” Chu Cương Liệt cẩn trọng nói ra mối lo của mình, kiếp trước hắn xem không ít mấy bộ phim về thế giới Hồng Hoang Tây Du này. Điều làm hắn chú ý nhất là tiên giới luật lệ chú định kiểm soát chúng thần quá nhiều, ví dụ như không được tự ý hạ phàm, không yêu đương. Thậm chí chỉ cần tắc trách làm đổ vỡ mấy món đồ hoặc thái độ không tốt đều sẽ là nguyên nhân để bị trách phạt thậm chí giáng xuống phàm trần đầu thai làm yêu quái. Nói chung chỉ cần khiến cái vị ngồi trên ngai cao kia khó chịu thì dù ngươi quyền cao chức trọng tới đâu cũng không thoát khỏi tội nghiệt. Như hiểu được suy nghĩ lo âu của hắn, Yêu Dục hơi trầm ngâm một tí rồi nhe răng nanh cười nói. “ Kí chủ không phải lo, kì thực thì Thiên Đình ở thế giới này luật định không quá hà khắc giống những gì trong phim sách miêu tả đâu. Thiên Đế cũng có Thiên Hậu cho riêng mình thì làm sao có thể ngăn trở thuộc hạ bên dưới yêu đương kết hôn cho được, nếu quy định như thế chẳng phải sẽ khiến chúng thần bất mãn hay sao? Dù Thiên Đế tu vi cao thâm nhưng không thể chuyên quyền độc đoán muốn khép tội ai cũng được, bên cạnh ông ta còn có rất nhiều tai mắt của Thánh Nhân giám sát, kẻ giữ ngôi vị bá chủ tam giới bắt buộc phải nghiêm minh công chính, nếu không ông ta sẽ lập tức bị các phương hợp lực phế bỏ trở thành vị Thiên Đế thứ tư rơi khỏi ngai vàng ngay.” “ Ồ, vậy là trên trời không cấm yêu đương? Thế chẳng phải ta có thể đường đường chính chính đưa theo các nàng nhậm chức hay sao? Cứ nói đây đều là vợ ta liền tốt rồi. Sau này ở trên đó cũng không cần e ngại gạ gẫm tán tỉnh tiên nữ, hê hê.” Chu Cương Liệt nhoẻn miệng cười vỗ nhẹ bàn tay hứng khởi. Yêu Dục đưa ánh mắt phán xét liếc xéo hắn rồi lè lưỡi tạt thêm một gáo nước lạnh. “ Xí, kí chủ nghĩ có chuyện ngon ăn như vậy sao? Tuy Thiên Đình không ngăn cấm các thần lấy nhau nhưng vẫn tồn tại nhiều quy định ràng buộc, không phải để ngài muốn vác buồi đi chơi lung tung mà được đâu.” “ Hửm? Quy định cái khỉ gì?” Hắn nhíu mày khó hiểu. “ Chính là thần tiên chỉ có thể kết đạo lữ với thần tiên, cấm bất kì ai yêu đương nên duyên cùng phàm nhân, kể cả là Địa Tiên tối đỉnh nếu chưa bước vào Chân Tiên cũng không thể.” Tiểu tinh linh nhẹ giọng đáp. “ Chậc, biết là sẽ không dễ dàng như vậy mà, hừm, bọn ở trên cao đó đúng là lắm thứ quản chế rách việc làm người ta khó chịu.” Hắn tặc lưỡi làu bàu mắng nhiếc. “ Bổn hệ thống cũng nhắc nhở kí chủ khi lên Thiên Đình nhậm chức nên hạn chế mang theo oanh yến cả bầy gây chú ý. Trên đó có lắm tai mắt của các thế lực, còn tồn tại cả ngôn quan chuyên môn giám sát chúng thần, kí chủ mà quá phô trương nhất định sẽ bị họ nhắm tới. Nếu mấy tên nhiều chuyện đó mà tố giác ngài với cao tầng thì ngài sẽ gặp rắc rối đó.” “ Rồi, rồi, đã hiểu, hừ, ta có bí ẩn bổn nguyên thiên đạo hộ thân còn sợ bọn chim lợn lắm mồm đó hay sao? Hứ, cái gì càng cấm lão tử càng sẽ làm, mĩ nhân thiên hạ ta đều muốn hết đấy, lão tử muốn dùng lồn của giai nhân giúp ta thâu tóm Địa Tiên Giới, còn để vài cái quy định cổ hủ quản thúc mình hay sao, nực cười.” Chu Cương Liệt khinh bỉ phỉ nhổ một phen, hắn đến cả quần lót của vợ Thiên Đế cũng đã hít rồi còn sợ gì dăm ba cái luật định hay sao? “ À, lúc nãy Yêu Dục ngươi nói Thiên Đế đã thay đến đời thứ tư rồi phải không? Kẻ trên ngôi cao kia chẳng phải trường sinh bất tử hay sao? Ba vị trước đó đi đâu rồi?” Chu Cương Liệt tò mò dò hỏi, hắn đối với lịch sử của thế giới này hoàn toàn mù tịt không thể đem tư liệu phim sách kiếp trước ra tham khảo, vậy thì chỉ có thể nhờ hệ thống giảng giải thôi. “ Ây, ai nói với ngài trường sinh thì sẽ không chết? Chỉ là họ có tuổi thọ vô cùng vô tận thôi, nếu khách quan bị giết vẫn bỏ mạng thân tử đạo tiêu như bình thường. Ừm... đáng ra những vấn đề này phải đợi đến khi kí chủ lên Thiên Đình rồi mới có thể rành mạch được, nhưng hôm nay bổn hệ thống phá lệ sẽ cho ngài hiểu biết sơ để kí chủ lên đó khỏi bỡ ngỡ nhé.” Yêu Dục hơi trầm ngâm rồi ôn tồn bắt đầu kể chuyện. “ Năm xưa sau khi trời đất được Đại Thần Bàn Cổ phân tách, các tộc lấy được ánh sáng bắt đầu quá trình phân hoá phát triển mạnh mẽ. Khi Nữ Oa chỉ mới sơ bộ đắp nặn lên những nhân loại đầu tiên thì bên phía Yêu Tộc đã sớm quật khởi gần như nắm trùm thế gian, hai kẻ dẫn đầu chúng yêu lúc đó là Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn đã lập nên Yêu Đình chính là nguyên bản của Thiên Đình hiện nay, bọn họ bá đạo ép buộc các tộc trong tam giới phải thần phục. Vu Tộc với Thập Nhị Tổ Vu vốn là hậu duệ được sản sinh từ huyết mạch của Bàn Cổ không chấp nhận điều đó, bởi vậy đại chiến Vu – Yêu đã nổ ra. Cuộc tranh đấu này khiến thiên hôn địa ám trời đất nhật nguyệt đảo điên, cuối cùng lấy kết quả hai phe cùng tổn thất thảm trọng mà kết thúc. Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn tử trận, mười đứa con Kim Ô bị Hậu Nghệ bắn chết hết chín chỉ còn một mặt trời như ngày nay. Thập Nhị Tổ Vu cũng đồng quy vu tận chỉ có Hậu Thổ nương nương sống sót nhưng chứng kiến thảm trạng thế gian sắp đi vào con đường diệt tuyệt khiến bà đau lòng hối hận nên đã chấp nhận hi sinh tất cả căn nguyên hoá bản thân thành Luân Hồi Địa Phủ, từ đó thế gian mới có hệ thống giúp linh hồn người chết luân hồi chuyển thế. Hai tộc Vu Yêu lụi bại hoàn toàn, Vu Tộc bị xoá sổ, Yêu Tộc phải từ bỏ Thiên Đình tự mình ẩn nấp chốn nhân gian. Cũng nhờ vậy mà Nhân tộc mới có cơ hội quật khởi, Tam Thanh cùng Đạo giáo nổi lên, Thiên Đình được tái lập dưới sự cai quản của Thiên Đế mới. Nhưng khoảng thời gian sau đó không hề hoà bình, đầu tiên là cuộc chiến của các tộc người tranh đoạt quyền nắm giữ thế gian, điển hình trong đó có Hiên Viên Hoàng Đế, Xi Vưu, Viêm Đế. Mặc khác, những kẻ đứng đầu Yêu Tộc ẩn nấp lưu vong tại nhân gian vẫn luôn nhớ mãi không quên thời đại thịnh trị của chúng năm xưa, muốn một lần nữa quay về lấy lại những gì đã đánh mất. Thế là chúng lại tập hợp với nhau cùng phản công muốn tiêu diệt Nhân tộc đoạt ngôi Thiên Đế. Yêu Tộc ở khắp nơi gây rối, đồ sát nhân loại, ăn thịt bách tính biến nhân gian thành luyện ngục. Thiên Đế lúc đó danh xưng là Đông Hoa Đế Quân cùng với Tây Vương Mẫu vốn là hoá thân của Âm Dương Thiên Địa Nhị Khí đản sinh sau khi trời đất lập tu luyện thành hình. Đông Hoa Đế Quân, Địa Hoàng Viêm Đế và Nhân Hoàng Hiên Viên Đế được thế gian gọi là Tam Hoàng. Bọn họ hợp sức cùng nhau thống lãnh cường giả tam giới mở ra đại chiến Nhân – Yêu gió tanh mưa máu không kém gì Vu – Yêu năm xưa. Cuối cùng sau khi đôi bên đều đánh đến máu chảy đầu rơi thiệt hại khó thể chấp nhận nổi thì Yêu Tộc mới chịu bỏ cuộc lần nữa rút về hạ giới ẩn náu. Cũng tại cuộc tranh đấu này Đông Hoa Đế Quân đã sức tàn lực kiệt mà hoá đạo, trở thành vị Thiên Đế thứ hai của Thiên Đình thân tử đạo tiêu. Chúng thần sau đó lấy Tây Vương Mẫu đứng đầu lại một lần nữa tái thiết Thiên Đình, chọn một người có tài có đức lên làm người kế vị chính là Thiên Đế Thiếu Hạo, hay còn có tên gọi khác là Hạo Thiên Ngọc Hoàng Đại Đế. Người này tính cách cứng rắn mạnh mẽ quyết đoán. Ông ta cảm thấy tàn dư Yêu Tộc ở nhân gian kia chính là mối tai hoạ tiềm tàng của tam giới nên đã tự mình thống lãnh chư tướng quyết một lần quét sạch mọi mầm mống không để đại kiếp năm xưa tái diễn thêm lần nào nữa. Thời kì đó Yêu Tộc đã đứng trước bờ vực diệt tuyệt, bị cường giả Nhân tộc đuổi giết như chó nhà có tang, một số đại yêu đủ bản lãnh thì lại chọn tránh lui không quản. Yêu chúng bị ép đến bước đường cùng thê thảm không thể ngóc đầu. Nhưng rồi một sự kiện nổ ra khiến tam giới chấn động, Thiên Đế Thiếu Hạo gặp phục kích tử trận tại chỗ, chúng thần theo sau cũng không ai sống sót. Cảnh tượng đại chiến nơi đó chỉ còn lại vạn dặm hoang tàn, núi sông đứt gãy, tử khí bao phủ không một ngọn cỏ sống sót. Di hài của Thiên Đế và chúng thần đều hoàn toàn hoá thành cát bụi, mà kẻ thủ ác gây ra sự kiện này lại bặt vô âm tín không một ai rõ tung tích. Vương Mẫu nương nương đã lập đàn tế bái mời cả Thánh Nhân ra tay gieo quẻ thôi toán nhưng chư thánh đều giống như đạt được nhất trí nào đó không nhắc tới sự vụ này thêm. Thiên Đình một lần nữa lâm vào tình huống vô chủ, bắt buộc phải tìm ra Thiên Đế kế vị. Lúc này hạ giới cũng bước vào thời kì suy tàn của nhà Thương. Hồng Quân Lão Tổ, vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân cao nhất Địa Tiên Giới cũng là thầy của Tam Thanh đạo giáo truyền ra lời sấm. ‘ Thương Triều Thành Thang khí số đã tận, Nhân Hoàng bạo ngược xa hoa phóng túng làm trái đạo trời hủy đi mệnh căn nhân tộc, giết trung thần, dùng loạn đảng, dâm dục càn quấy nhiễu loạn bách tính khiến thiên hạ thương sinh lầm than. Nay khí số quốc vận chảy về hướng Tây, đại kiếp của Tiên Nhân thế gian cũng tới, tất cả giáo phái thế lực đều phải ứng kiếp, cần lập lại Thiên Đình chưởng quản tam giới, để kẻ siêu việt phàm giai rời xa thế tục, lúc đó thiên hạ mới được an hưởng thái bình thịnh thế.’ Theo lời sấm truyền này lan toả, thời kì Phong Thần cũng bắt đầu, Thiên Đế đời kế tiếp tên là Trương Bách Nhẫn vốn là đạo đồng kề cận Hồng Quân Lão Tổ ứng kiếp hạ phàm gia nhập dưới trướng quân Tây Kỳ. Đại chiến nổ ra, Phong Thần Đài cùng Phong Thần Bảng được lập, những nhân vật tử trận đều được chiêu hồn đến đây sắc phong chính thần trở thành trụ cột quản lý Thiên Đình. Trương Bách Nhẫn kia cũng thuận lợi vượt qua đại kiếp lên ngôi trở thành Thiên Đế mới chưởng khống Thiên Đình cho tới hiện tại. Trải qua bốn đời Thiên Đế, Thiên Đình từ cực thịnh đến suy tàn liên tục biến thiên đổi chủ. Trương Bách Nhẫn tính cách trầm ổn nhẫn nại lại nghiêm trang chính trực, tài đức vô song. Thiên Đình dưới sự quản lý của ông ta mở ra thời đại phát triển lớn mạnh, tam giới yên ổn, rất được chúng thần nể phục.”