Chương 615: Kiếm tâm vụn vỡ
Chương 615: Kiếm tâm vụn vỡ
Mã Vinh Thành ngồi đó, mọi sự tập trung đều dồn hết lên viên ngọc Lưu Ảnh kia, ánh mắt hắn như gần như xa không rõ tiêu cự. Bàn tay để dưới bàn siết chặt, móng tay bấm vào da thịt toé cả máu tươi rơi đầy đất, hàm răng nghiến ken két từng tiếng làm người ta nổi cả da gà, khoé môi bị cắn đến bật máu. Dù thân thể chịu đau đớn nhưng hắn vẫn ngồi yên không chút phản ứng, nỗi đau thể xác hoàn toàn không thể so bì với nỗi đau thấu tận linh hồn. Không hiểu tại sao lúc này tâm lý hắn lại bình tĩnh đến lạ thường, không gào thét tức giận điên tiết đập phá, cũng không mắng chửi ôm hận, hắn chỉ trơ ra như khúc gỗ chăm chăm nhìn lấy hình ảnh nữ nhân của mình. Viên ngọc chiếu ra hết rõ nét từng chuyện mà Chung Ly Lạp Chân đã làm ngày hôm qua. Đầu tiên là đến phòng của tên Chu tiên nhân kia tự mình thoát y loã lồ quỳ xuống tiếp nhận thân phận tiện nô heo mẹ. Tiếp theo liền bị vị thần nữ Lạc Thủy kia treo lên dùng roi quật cho một trận. Mã Vinh Thành lúc đầu còn rất đau lòng khi thấy người yêu chịu nhục hình nhưng lúc tận mắt tận tai nhìn nàng vui sướng thậm chí lên đỉnh vì bị đánh thì hắn chợt nhận ra nàng đang rất tận hưởng chuyện này. Đạo lữ của hắn thế mà lại là một con đàn bà ưa thích bị bạo ngược hành hạ sỉ nhục, đây là cái thể loại ti tiện rẻ tiền bậc nào cơ chứ? Nàng đã nói dối hắn, cơ thể nảy nở đẫy đà hiện tại không phải nhờ uống đan dược cải tổ gì hết, tất cả là do tên tiên nhân kia cưỡng ép dùng pháp thuật biến đổi. Bộ dáng heo mẹ dâm tiện bò tứ chi trên đất, đầu đội tai heo, đít cắm đuôi giả, bụng bị rót đến phình to như bầu chín tháng cùng nụ cười ngờ nghệch đĩ thoã kia khiến Mã Vinh Thành rùng mình, đây thực sự là người con gái hắn yêu hay sao? Diễn biến tiếp theo từng hình ảnh đều khiến cho hắn gần như chết lặng, hai mắt mở to như muốn nứt ra, cả người run rẩy từng chập như bị động kinh. Chung Ly Lạp Chân tại một con hẻm vắng dưới sự cổ vũ của một đám hài đồng như một con chó cái động dục vểnh mông lên tiếp nhận lấy dương vật chó đực từ phía sau thao địt dồn dập. Tiếp theo lại để cả đám nhóc kia lần lượt tiến lên vây lấy mà luân phiên bạo địt tất cả các lỗ. Mã Vinh Thành trong lòng nảy sinh đủ loại tự ti mặc cảm, bản thân thua kém một phàm nhân thì cũng thôi đi, đằng này đến cả chó đực và mấy đứa nhỏ kia đều sở hữu dương vật to dài hơn hắn, nhìn biểu cảm đê mê khoái cảm của Chung Ly Lạp Chân liền biết. Nàng ta hoàn toàn không hề có chút xấu hổ nào trần truồng bò trên đường lớn trước bao nhiêu ánh mắt, cho những gã đàn ông xa lạ thân phận hèn kém hưởng dụng thân thể, thậm chí còn để đủ thứ súc sinh heo chó ngựa lừa nội bắn ngập tử cung và dạ dày. Đoạn ghi hình kết thúc sau khi nàng quỳ gối thề nguyện vạn kiếp làm nô phục vụ cho tất cả giống đực trên đời rồi nhờ đó lập đạo tiến vào cảnh giới bán tiên. Mọi sự diễn ra còn kinh khủng hơn giấc mơ đêm qua, Mã Vinh Thành lúc này ngồi yên giống như trời trồng, trong ánh mắt xuất hiện thêm nhiều nét tang thương. Trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt, tâm lý liên tiếp gặp cú sốc khiến sự tổn thương đau đớn chất chồng thêm nhiều tầng. Hắn tự vấn trong lòng bản thân mình đã gây nên cái nghiệp gì mới lâm vào hoàn cảnh trớ trêu hôm nay. Khổ sở, thống hận, uất nghẹn, thế giới quan đã sụp đổ, hắn muốn tại đây hủy diệt hết, để tất cả mọi thứ tàn lụi theo tâm tư đã chết của mình. Nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn lại hoàn toàn bình tĩnh đến lạ thường không hề còn chút tức giận nào, Chu Cương Liệt nhìn qua liền biết, đạo tâm của kẻ này đang lung lay nứt nẻ sắp vỡ vụn rồi. Nếu tiếp tục để như thế kẻ này sẽ chỉ còn là một cái vỏ rỗng vô hồn vô cảm, sống cũng như chết. “ Chậc, tỉnh táo lại đi nào, định lực của ngươi thực kém cỏi, mới nhiêu đó đã chịu không nổi rồi.”
Hắn vung tay dùng năng lực kiểm soát thao túng tâm lý để giúp tên kia lấy lại thanh tỉnh. Mã Vinh Thành hơi sững người, sau đó hai hàng lệ chảy dài ướt đẫm khuôn mặt. “ Khục... hộc... ọc... phụtttt....”
Mã Vinh Thành cảm nhận được vị tanh nồng trong cổ họng, sau vài giây không kìm nổi nữa liền tại chỗ hộc ra một búng máu nhuộm đỏ cả ngực áo. “ Hì hì, tên này dù tâm lý tiêu cực đã gần như ăn mòn thân thể nhưng vẫn cố dằn lòng nghẹn khuất khiến nỗi đau khổ như một khối u bám dính trong thần hồn, kí chủ vừa rồi đã giúp hắn khai thông bế tắc phát tích ra hết ứ đọng, một ngụm máu này cứu lấy hắn từ cõi chết trở về đó.” Yêu Dục bay lượn xung quanh cười duyên giải thích. “ Chậc, tức tới ói máu luôn rồi, đừng có sụp đổ dễ dàng như vậy chứ, nữ nhân của ngươi vẫn còn đó chứ có mất đi đâu. Chỉ cần ngươi nghĩ thoáng một chút, xem như toại nguyện cho nàng ta sống thật với bản chất, như vậy hai ngươi vẫn sẽ giữ được mối quan hệ tình lữ bền chặt như keo sơn không phải hay sao?”
Chu Cương Liệt tiếp tục dùng lực lượng bổn nguyên đánh vào tâm lý đang mong manh dễ vỡ của gã quân tử này, đây là thời điểm phòng tuyến tinh thần của hắn yếu ớt nhất rất tốt để công tâm. Mã Vinh Thành ngước đầu nhìn về phía trước, hắn đưa tay run rẩy như người chết đuối chơi vơi giữa những con sóng tiêu cực muốn nhấn chìm mình, hắn cố gắng bắt lấy một điểm tựa nào đó, vịn cho bản thân một nguyên do để tiếp tục tồn tại. Đúng, hắn yêu nàng, nàng cũng chưa hề nói sẽ ruồng bỏ hắn để chạy theo đam mê xác thịt, như vậy không phải tốt rồi sao? Chỉ cần hai người vẫn giữ được tình cảm dành cho nhau, sau khi thoát khỏi đây mọi thứ đều có thể thay đổi, hắn và nàng sẽ bắt đầu lại. Như một kẻ mù loà thấy được ánh sáng le lói cuối con hẻm vắng, Mã Vinh Thành vịn lấy cạnh bàn từ từ đứng dậy, nét mặt hắn khắc khổ như già đi chục tuổi, mái tóc chỉ trong chốc lát đã bạch phát hoàn toàn, hắn ôm ngực gằn giọng từng chữ rõ ràng. “ Chu tiên nhân... ta muốn giết ngươi, thực sự muốn tự mình giết chết ngươi... hộc... nhưng ta biết bản thân mình không có thực lực đó, nhưng ta chắc chắc ác giả ác báo, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp phải báo ứng vì những hành vi ác độc hôm nay gây ra...”
“ Haha, tốt thôi, mắng hay lắm, mắng nữa đi, ta nói cho ngươi hay, con người ta bị mắng cũng không chết được đâu. Ta sẽ để ngươi tiếp tục sống, hãy sống thực dai để xem bổn tôn có gặp báo ứng như ngươi nói hay không.”
Chu Cương Liệt cười ha hả không chút tức giận, Mã Vinh Thành cũng không nói gì thêm tự mình lê bước quay vào trong phòng, chốc lát sau hắn lại đi ra, trên tay lăm lăm Quân Tử Kiếm sắc bén tiến về phía gã tiên nhân tà ác đang ngồi nhếch mép khinh khỉnh kia. Những tưởng kẻ này là giận quá hoá cuồng muốn trảm tiên nhưng không, hắn tiếp tục bước qua khỏi bàn trà rồi lững thững tiếp tục đi ra khỏi tiểu viện. “ Tiện nô heo mẹ đó đang ở tiệm vải của gã béo kia.”
Chu Cương Liệt không hề ra tay ngăn cản mà còn hảo tâm chủ động báo vị trí, Mã Vinh Thành hơi khựng lại một nhịp, đôi mắt đỏ kè, môi đã cắn đến bật máu, hắn không nói gì tiếp tục xách kiếm hướng về phía đường lớn. “ Ây dà, kí chủ thực đủ độc ác a, phen này có kẻ gặp hoạ dưới kiếm của họ Mã kia rồi.” Yêu Dục ngồi lên vai hắn lắc lư hai chân nhe răng khểnh khúc khích cười. “ Chậc, để hắn phát tiết hết oán hận càng tốt, kẻ nên chết vẫn phải chết, sau khi tự mình hạ thủ tên đó mới bình tâm lại được.” Chu Cương Liệt nhảy lên mái nhà nhắm mắt thư giãn, hồn lực thả ra quan sát hết mọi động tĩnh bên ngoài. Trên đại lộ, giữa dòng người đông đúc đi lại, khung cảnh rộn ràng với tiếng rao hàng, tiếng trò chuyện huyên náo và tiếng ngựa xe đi lại nhộn nhịp, một bóng hình lẻ loi đơn bạc xuất hiện khiến nhiều người dồn sự chú ý tò mò chỉ trỏ bàn tán. Mã Vinh Thành một đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt vốn tuấn lãng đã có vài nếp nhăn năm tháng, ánh mắt vô hồn toát lên sự tang thương day dứt mang nhiều tâm sự. Mặc cho bao nhiêu người chung quanh xôn xao, hắn không chút quan tâm cứ vậy thả từng bước chân mỏi mệt tiến về phía trước. Trường kiếm trong tay hắn phản chiếu ánh nắng loé lên, sát khí toả ra như thực chất làm người ta cảm giác ớn lạnh bất an. Đến giữa giao lộ nơi đông đúc nhộn nhịp nhất, hắn ngước lên nhìn quanh một hồi, xác định vị trí tiệm vải lớn nhất đối diện rồi tiếp tục đi tới. Kiếm trong tay hắn chuyển sang cầm ngược kéo lê trên đất tạo ra những tiếng leng keng sắc lạnh, âm thanh khô khốc khó chịu này khiến người ta giật mình bất giác quay lại nhìn một cái rồi ai nấy đều như đạt được nhận thức tách ra nhường đường không dám đứng cản trở. Khí thế của hắn làm ai nhìn thấy đều cảm nhận rõ sự nguy hiểm, tóc gáy dựng đứng như đối diện với một tử thần đang tìm kiếm đối tượng đoạt mạng. Hắn cứ thế từ từ tiến vào tiệm vải rồi mất dạng, dân chúng tò mò tập trung bên ngoài xôn xao một trận, e là hôm nay ở đây có kẻ phải đổ máu rồi a.