Chương 619: Chấp nhận
Chương 619: Chấp nhận
Đứng trước sự mong đợi thiết tha của hắn, nàng lẳng lặng lắc đầu thở dài. “ Không, muội không có đường để quay lại nữa, tất cả đã quá muộn rồi.”
“ Chưa, chưa hề muộn, tại sao không thể quay lại như lúc trước?” Hắn gấp gáp hỏi. “ Bởi vì đây là đạo của muội! Là con đường mà muội chọn không có cơ hội làm lại lần hai.” Nàng cũng gắt giọng nói lớn, Mã Vinh Thành nghe xong cả người như cứng đờ rồi lại xụi lơ xuống. “ Muội... đã lập đạo?”
“ Đúng! Muội đã bước một chân vào tiên nhân cảnh rồi, chính là Lệ Dục chi đạo, muội chú định cả đời còn lại phải sống dưới kiếp nô lệ tình dục phục vụ cho người ta để tu hành, nếu như hủy đi đạo hạnh thì cuộc đời muội sẽ lập tức tàn lụi vạn kiếp bất phục.”
Nàng nghiêm túc trần thuật lại toàn bộ tình huống, lời nói không chút đùa cợt nào khiến Mã Vinh Thành nghe mà quặng thắt cõi lòng. Nàng vậy mà theo ái dục chi đạo, lại còn là thể loại phải lệ thuộc vào chuyện làm nô lệ hèn kém dưới háng đàn ông để sống. Chỉ trong một ngày này hắn đã chịu quá nhiều cú sốc dồn dập liên tiếp rồi, tâm tình hiện tại gần như chết lặng. “ Huynh có yêu muội không?” nàng tiếp tục đi vào vấn đề, đêm nay nhất định phải triệt để nắm giữ hắn trong tay. “ Tất nhiên, muội là lẽ sống của cuộc đời ta, ta yêu muội hơn chính bản thân mình nữa.” Hắn thẳng thắn đáp lại. “ Đã yêu muội, vậy huynh có thể chấp nhận những thứ vô lý của muội hay không? Muội yêu huynh, trái tim này mãi mãi chỉ dành cho Mã ca thôi, nhưng cơ thể muội lại không thể kiểm soát được dục tính, nó là sự thèm khát đến từ bản năng. Nếu huynh có đủ sự rộng lượng vị tha, chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau mãi mãi, tuy thân thể muội để cho người ta hưởng dụng nhưng muội hứa sẽ chỉ yêu mỗi mình Mã ca mà thôi.”
Nói đến đây thì nàng đã ngồi hẳn vào lòng hắn, thân thể đẫy đà mơn mởn ép chặt lấy cơ thể hắn. Mã Vinh Thành cũng vòng tay ôm trọn bộ ngọc thể cám dỗ này, tâm tình hắn lúc này theo những lời mật ngọt của nàng mà lâng lâng lên tận mây xanh. Đúng vậy, tại sao hắn không thể chấp nhận loại chuyện này? Chẳng phải lúc đầu chính là suy nghĩ như thế sao? Dù nàng có trở thành cái dạng gì thì hắn sẽ mãi mãi giữ gìn tình cảm chân thành không phai nhạt. Thà để nàng phụ ta, ta sẽ không bao giờ phụ nàng. Mã Vinh Thành chợt nhớ tới giấc mộng đêm qua, nếu... nếu hắn chấp nhận sống cuộc đời như trong mộng, vậy chẳng phải cả hai sẽ đều có được hạnh phúc viên mãn hay sao? Nàng cứ việc tận hưởng niềm vui thể xác ái ân của riêng mình, hắn chỉ cần nghĩ thoáng một chút, rộng lượng để cho nàng tự do, miễn sao tình cảm cả hai dành cho nhau mãi cứ trường tồn thì chuyện hoan lạc xác thịt cũng không tạo thành ảnh hưởng xấu gì. “ Ta... ta chấp nhận, ta đồng ý tất cả, chỉ cần muội vui vẻ thì ta cam lòng làm mọi chuyện.”
Chung Ly Lạp Chân khoé miệng cong lên nụ cười rạng rỡ, nàng hôn lên má hắn, vuốt mái tóc bạc trắng kia âu yếm để mặt hắn dụi vào giữa khe ngực của mình. “ Vậy thì muội sau này liền có thể cùng nhiều gã đàn ông xa lạ ngoài kia thoải mái loạn dâm có phải không? Mã ca, huynh sẽ không thấy khó chịu khi muội ở trước mặt huynh bị bọn họ đè ra bạo địt tập thể chứ?”
“ Hít... được... dù... dù ta rất đau lòng, nhưng miễn là muội vui, có cùng nam nhân hay thú vật chơi đùa ta cũng không quản.”
Suy nghĩ nội tâm của Mã Vinh Thành đã dần bị nàng dẫn dắt đi vào khuôn khổ, hắn không phải nón nô, không hề cảm thấy thích thú thoả mãn khi chứng kiến nàng bên người khác, thậm chí hắn còn rất đau lòng căm hận bất cứ gã nào chạm vào nàng. Nhưng tình cảm của hắn dành cho nàng đã vượt khỏi phạm trù thể xác, hai tâm hồn đồng điệu vĩnh viễn không xa rời. Bởi vậy hắn chấp nhận cho nàng sống theo bản chất thực sự, yêu ai yêu cả đường đi lối về, dù nàng có tha hoá sa đoạ đến đâu vẫn là người con gái mà hắn sống chết giữ trọn chân tình. “ Hì hì, rồi huynh sẽ sớm quen thôi, một ngày nào đó, muội muốn chính huynh là người tự mang thêm nam nhân về để giúp muội vui chơi lạc thú.”
Nghe những lời nói to gan không chút tiết chế này chẳng hiểu tại sao Mã Vinh Thành không hề dâng lên chút giận dữ, thậm chí còn rất tươi cười gật đầu đáp ứng. Chốc lát sau, môi lại tìm đến môi, cặp uyên ương đã hoàn toàn hoá giải tâm kết chấp nhận cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên cạnh nhau. Trời đã về khuya, đường phố vắng lặng chỉ còn lại từng tốp quân binh tuần tra cùng một vài người làm nghề gõ mõ đếm canh. Tuy Phủ Khánh Bình không có lệnh cấm dân chúng ra ngoài vào ban đêm nhưng ở cái tiết trời se lạnh giữa đông như vầy chẳng ai nguyện ý rời khỏi nệm ấm chăn êm cả. Tại một con đường hẻm nhỏ, sáu tên quân binh mặc giáp trụ đầy đủ khoác thêm áo bông bên ngoài tay cầm thương dài lững thững rảo bước, nét mặt ai nấy đều tỏ ra mỏi mệt, ánh mắt thâm quầng lộ rõ sự thiếu ngủ. “ Oáp... hơ ơ... thực là đuối quá đi... trong thành này toàn là tu sĩ chạy đầy đường nếu phát sinh chuyện gì thì cũng đâu đến lượt mấy phàm nhân chúng ta xem vào chứ? Thành chủ cũng thực rách việc cứ bắt phải tuần tra như vầy.” Một tên trẻ tuổi nhất trong đám ngáp dài một tiếng làu bàu không vui oán thán. “ Chậc, bớt có kêu ca đi, lão tử đã tuần đến đêm thứ bảy rồi còn chưa có ý kiến, tiểu tử ngươi không biết bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm hay sao? Nếu để lọt mật thám gián điệp của bọn Sở quốc kia vào thành thì ngày mai chúng ta đều mất chỗ đội nón có biết không?”
Trung niên nhân tướng người cao lớn vạm vỡ vung tay gõ vào mũ sắt của tên trẻ tuổi một phát nhắc nhở. “ Hồ lô của ta hết rượu rồi, chậc, ngày mai phải tìm tên nào đó đổi ca, ta đã mấy đêm chưa tới gặp Tiểu Đào rồi, ôi thực nhớ muốn chết.” Lão binh tuổi ngoài năm mươi nâng bình rượu trống trơn lên lắc đầu ca thán. “ Xì, lão đầu nhà ông gần đất xa trời rồi mà vẫn cứ mãi lưu luyến mấy cái kĩ nữ đó, cẩn thận có ngày bọn ta phải khiêng xác ông từ trên giường xuống.”
“ Các ngươi có nghe vụ án chiều hôm nay chưa?”
“ Rồi, chính ta đã tới hiện trường đây, ôi chào xưa nay chưa từng chứng kiến kẻ nào chết thảm như lão béo đó. Da thịt nội tạng đều bị lóc gần hết, cả thằng nhỏ dưới háng cũng chém rụng, chỉ nhìn thôi cũng thấy thốn rồi.”
“ Hung thủ đã tóm được chưa?”
“ Chưa, hoàn toàn không có tung tích, phía thành chủ đang nghi ngờ là do tu sĩ làm, tên béo đó cũng bị lộ ra nhiều việc làm ác cưỡng dâm nữ nhân nên bên trên không truy cứu nữa, ác giả ác báo mà thôi.”
Đám người vừa đi vừa rôm rả trò chuyện cho khỏi buồn ngủ, khi qua một con hẻm tối, tên lính trẻ nhất liền hối hả rẽ vào. “ Này, ngươi đi đâu đó?”
“ Xả nước cứu thân.”
“ Haha, đừng có tranh thủ trốn đi đấy, nếu không bổng lộc tháng này chớ có nói tới nữa.”
Mấy tên còn lại cũng dừng chân dựa vào tường tiếp tục trò chuyện chờ đợi đồng bạn. Tên kia gấp không chịu nổi vội vội vàng vàng vứt thương dài qua một bên lục tục kéo quần đưa thằng em ra. Con hẻm vào đêm tối mịt tới nỗi giơ năm ngón tay không thể nhìn rõ, tên lính trẻ thở ra một hơi nhẹ nhõm, từ lỗ tiểu một dòng nước vàng đục mang theo mùi khai nồng đậm phun ra. “ Róc rách... ục ục... xì xì... ực... ực...”
Tên trẻ tuổi bỗng dưng hơi nhíu mày lại, thanh âm hình như có chút không hợp lý, sao nước tiểu rơi xuống đất lại phát ra tiếng giống như rót vào nơi nào đó, còn có tiếng nuốt ừng ực nữa chứ? Hắn dụi mắt chăm chú một hồi lâu, trong màn đêm mờ mịt dần dần hiển lộ ra một bóng hình đang bò trên mặt đất chỉ cách hắn nửa bước chân không nhìn ra nam nữ người hay thú vật. Cái thứ đó cũng đang ngước lên đưa đôi mắt trong veo sâu thẳm nhìn chằm chằm lại khiến tên lính giật bắn cả mình, lông tơ da gà nổi hết cả lên vội vã muốn lùi người về phía sau. Ngay khi tên lính trẻ đang định hô hoán lên gọi mấy đồng nghiệp đứng chờ ở ngoài thì một đôi bàn tay mát lạnh thon thả đã vòng qua nắm lấy đai lưng kéo hắn lại, rồi cái dương vật bên dưới cảm giác như xâm nhập vào một nơi mềm mại ướt át, được thứ gì đó trơn trượt thon dài cuốn lấy. “ Ứ...ưm...um!?!”
Cổ họng hắn chỉ có thể phát ra vài tiếng thều thào ú ớ nho nhỏ, nhưng rồi cảm giác thoải mái tê dại từ đầu khấc lan truyền khắp thân thể làm hắn từ từ lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt của hắn cũng dần quen với bóng tối, trong màn đêm lờ mờ có thể thấy được bên dưới hạ thân của mình đang quỳ lấy một thân hình nữ nhân với mái tóc dài xoã xuống chạm mông, đặc biệt là người này hình như hoàn toàn trần truồng không có mặc gì cả.