Chương 628: Trước trận tiền

Chương 628: Trước trận tiền “ Phu quân thấy em biểu hiện như thế nào?” Lạc Thủy ngồi vào lòng Chu Cương Liệt ngẩng đầu lên híp mắt cười dâm chờ được hắn khen ngợi. “ Haha, tốt lắm a, quả không hổ danh là nương tử của ta, đủ dâm tao, đủ phóng đãng, lẳng lơ nhà nàng trước đây còn làm bộ ngoan hiền rụt rè, hoá ra lại ẩn giấu tâm hồn đĩ điếm đến vậy.” Chu Cương Liệt cười ha hả hài lòng vỗ mông nàng một cái xem như khích lệ, Lạc Thủy bị hắn dùng những lời thô tục như vậy nhận xét cũng không có gì phản cảm thậm chí còn ẩn ẩn vui vẻ. “ Hì hì, chỉ xem giới hạn của chàng ở đâu thôi, còn muốn dâm bao nhiêu em đều có thể chiều theo ý phu quân hết.” “ Tốt, hê hê, lát nữa khi ra trận nhất định phải trình diễn thực tốt cho ta xem, không cần phải tiết chế hay e ngại ai nhìn ngó, cứ xoã hết sức mình là được.” “ Tuân lệnh phu quân.” Chu Cương Liệt để tưởng thưởng cho cô vợ ngoan tao mị tới tận xương tủy này liền cho nàng một nụ hôn đắm đuối, lưỡi hai người quấn quýt không rời suốt cả phút làm quần chúng ăn dưa xung quanh không khỏi đỏ mắt vì ganh tị hắn số hưởng. Lúc này sự tập trung của mọi người lần nữa đã quay về trận đại chiến sắp diễn ra, pháp thuyền của Vô Lượng Kiếm Các cũng đã tiến tới cách đại môn Tuyết Liên Cung chừng một dặm sau đó dừng lại từ từ hạ xuống mặt đất. Tiếng trống trận thúc quân cùng kèn lệnh âm vang dồn dập. Bên trên khoang thuyền từng hàng binh sĩ nước Sở giáo gươm chỉnh tề bày bố trận hình, cờ xí rợp trời, tiếng hô đồng thanh vang dội khiến núi tuyết trước mặt như muốn rung chuyển. Nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy từng lớp quân binh tạo thành những dãi màu đen đông nghịt xếp kín khoang thuyền đủ thấy lần này Sở Vương đã điều quân quy mô như thế nào. Tại đầu thuyền ở giữa lần lượt bước ra hai bóng người, một trung niên tuổi ngoài bốn mươi dáng người quắc thước vạm vỡ lưng eo thẳng tắp, nét mặt nghiêm nghị uy quyền, trên thân mặc hoàng kim giáp, eo giắt trường kiếm nhìn qua liền biết là kẻ có thân phận không tầm thường. Người còn lại chính là lão giả mặc hoàng bào từng nói chuyện với Trịnh Viễn Đông. Đám tu sĩ ở Sở quốc tất nhiên biết lai lịch của hai người kia, một kẻ là Hộ Quốc Đại Tướng Quân Khương Việt, cũng là con trai thứ hai của Sở Vương Khương Dẫn, người này võ công cao cường tinh thông nhiều loại vũ khí lại có tài thao lược nên được phụ vương hắn trao cho binh quyền chuyên môn mở rộng lãnh thổ công thành chiếm đất. Lần này Khương Việt được Khương Dẫn điều đến đây cốt yếu là để đợi sau khi Vô Lượng Kiếm Các diệt Tuyết Liên Cung rồi thì dẫn quân đoạt lại mấy toà thành bên dưới, giết sạch những kẻ phản loạn thiết lập lại luật lệ theo đúng quy củ của nước Sở. Lão giả mặc hoàng bào tên gọi Phàn Khôi, là khách khanh do chính Khương Dẫn bỏ đại lực tài nguyên ra mời về hộ vệ cho hoàng thất Khương thị, người này có tu vi Tán Tiên trung kì, tuy không thể bằng cao tầng của Vô Lượng Kiếm Các nhưng là người Sở Vương tin tưởng giao cho trọng trách giám quân, xem như tai mắt của quân chủ hiện diện tại nơi này. Khương Việt đứng trên đầu thuyền nhìn qua trận doanh của mình một lượt rồi phất tay lên ra hiệu, ngay lập tức tiếng trống kèn cùng âm thanh hò reo của binh sĩ ngưng bặt, không gian lâm vào yên tĩnh. “ Chà, kẻ này trong quân thực có uy phong, không biết sau này ta làm Thiên Bồng đại nguyên soái có ngầu được như vậy không nhỉ?” Chu Cương Liệt vuốt râu cảm thán một trận. “ Hì hì, phu quân làm nguyên soái thống lãnh là thiên quân, một cái nhãi nhép phàm phu như tên đó làm sao có thể sánh được.” Lạc Thủy tựa đầu vào ngực hắn nói với giọng tự hào. “ Chủ nhân, thiếp có cách để ngài sau này dễ dàng thu phục được lòng quân đó, bảo đảm họ sẽ răm rắp nghe lời sai đâu đánh đó không chút trái lệnh.” Vương Nhã Khuê bò tới ôm bắp đùi hắn, đôi mắt láo liêng xảo quyệt, Chu Cương Liệt nhìn liền biết nàng này lại có chủ ý quái quỷ dâm dật nào đó rồi nhưng hắn vẫn gật đầu hỏi lại. “ Ồ, mau nói ta nghe xem, nếu chủ ý tốt ta sẽ ban thưởng.” “ Dễ thôi mà, chủ nhân chỉ cần đem chúng thiếp cấp cho mấy vạn quân địt huyệt, sau này lại mở thêm doanh kĩ để các tỷ muội phục vụ ba quân tướng sĩ, bọn họ được ngài cho chơi nữ nhân thoả thích nhất định sẽ tận dạ trung thành không dám hai lòng.” Vương Nhã Khuê rất thản nhiên nói ra ý kiến. “ Ta nói cái kĩ nữ nhà nàng thực quá nhiều chủ ý xấu xa a. Đàn ông hạ giới chơi chán rồi giờ lại muốn hoạ hại cả thiên binh thiên tướng nhà trời hay sao? Gan cũng lớn quá đó. Haha, nhưng chủ kiến này cũng khá hay, nếu sau này lên Thiên Đình thành công làm đại nguyên soái ta nhất định sẽ đem nàng là người đầu tiên ném cho mấy vạn quân luân gian, xem họ có chơi nát lồn nàng hay không.” Hắn vừa nói vừa đưa tay véo lấy hột thịt của nàng kéo mạnh khiến bé trà xanh tại chỗ cao trào sướng đến trợn ngược mắt. “ Vâng, thiếp rất sẵn lòng, có bị vạn con cặc địt chết cũng thoả mãn không hối tiếc.” Đang lúc Chu Cương Liệt cùng chúng nữ bông đùa nói cười với nhau thì bỗng hắn nghiêm mặt lại hướng sự chú ý về một phía, các nàng biết nam nhân của mình đã nhìn ra điều gì đó hệ trọng nên cũng lặng thinh quan sát tình huống. Nơi Chu Cương Liệt nhìn chính là vị trí gia chủ Tả Thương Khung đang đứng, kẻ này đột nhiên bước lên phía trước, trên tay cầm một lá bùa màu vàng vẽ những dòng hoa văn kì lạ, hắn hướng về thiên không quỳ bái ba lần sau đó đốt tấm bùa kia, một luồng sáng vô hình từ đó bay thẳng lên trời mất hút sau những đám mây. Xong chuyện hắn liền hướng về đám người Nhan Như Ngọc ở phía sau gật đầu, vị kiếm tiên lạnh lùng này không đáp lại chỉ khẽ đưa mắt ra hiệu với Trịnh Viễn Đông. Tên các chủ tuấn tú sau đó liền vâng lệnh cúi người rời khỏi lầu cao, nhoáng cái đã xuất hiện đứng ngay bên cạnh Khương Việt và Phàn Khôi. “ Tấm bùa kia là thứ đồ gì? Ta cảm nhận được từ trong đó có tồn tại chút khí tức tiên đạo.” Chu Cương Liệt giọng hơi cảnh giác hướng hệ thống dò hỏi. “ Rồi kí chủ sẽ nhanh chóng biết thôi.” Yêu Dục không giải đáp mà còn tỏ ra bí ẩn khiến hắn vô cùng ngứa răng. Đám đông tu sĩ xung quanh không ai nhìn ra hành động của Tả Thương Khung ở trên lầu cao của pháp thuyền, bọn họ vẫn đang ngóng chờ xem phía Vô Lượng Kiếm Các và Sở Vương sẽ làm gì tiếp theo. Lúc này, lão giả Phàn Khôi mặc áo vàng kia đã trịnh trọng bước lên phía trước, trong tay lấy ra một cuộn vải màu vàng mặt sau thêu một chữ Sở nổi bật. Hắn đằng hắng giọng một tiếng sau đó oang oang đọc lớn, lại dùng cả chân khí gia trì vào để tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ. Lời lẽ trong cuộn vải kia không gì khác chính là hịch văn thảo phạt mà Sở Vương từng công bố, luận ra những tội trạng mà Tuyết Liên Cung đã phạm phải, cho rằng các nàng là thế lực tà ma làm đủ loại chuyện thương thiên hại lý gây hoạ chúng sinh, lại kêu gọi anh hùng tu sĩ khắp thiên hạ đồng lòng tru diệt. Lời lẽ của hịch văn vô cùng khẩn thiết chính trực hùng hồn, nếu không phải mọi người ở đây đều sáng tỏ tính cách của tên Sở Vương kia là kẻ hiếu chiến có dã tâm thì chắc cũng tin tưởng rồi. “ Bọn tà tu Tuyết Liên Cung! còn không mau cút ra đây nhận tội, kẻ thức thời sẽ được hưởng khoan hồng, nhữ bằng cứng đầu bất phục thì thiên quân sẽ san bằng núi lớn nhổ sạch gốc rễ khiến các ngươi vạn kiếp không ngóc đầu lên được.” Khương Việt rút kiếm chĩa về phía đại môn quát lớn với giọng oanh vang, binh sĩ phía sau cũng nhất hô bá ứng ầm ầm hò reo như sấm dậy. “ Tiêu diệt loạn đảng! Sở quốc quy nhất!” “ Tiêu diệt loạn đảng! Sở quốc quy nhất!” Khí thế đại quân cuồn cuộn như sóng trào, tiếng binh khí giáp sắt vang lên leng keng như một hồi chuông báo tử cho bất cứ ai dám đối chọi. Những tu sĩ xung quanh quan khán có người gật gù khen ngợi Sở quốc tiềm lực quân sự hùng mạnh quả không hổ là chư hầu lớn nhất thiên hạ, nhưng cũng không thiếu người bĩu môi chê bai. “ Hừ, rõ ràng chỉ là một đám phàm nhân, nếu tu sĩ không bị ước chế sợ phạm phải nhân quả sát nghiệp thì ở đây có chỗ để bọn kiến cỏ này nhảy nhót sủa loạn sao?” “ Đúng vậy, Khương Việt cũng chỉ là con chó do hoàng gia Khương thị nuôi ra chuyên đi xâm chiếm gây bao nhiêu cảnh chiến loạn khiến bách tính lầm than, khắp nơi đâu đâu cũng có người oán hận mắng chửi muốn giết hắn, nếu không phải bên cạnh có một Tán Tiên trung kì như Phàn Khôi thì một cái luyện khí cảnh bình thường cũng có thể xé xác hắn ra trăm mảnh.” “ Đúng là thể loại chó cậy hơi chủ, hi vọng lần này Tuyết Liên Cung chơi lớn một chút, nếu năm mươi vạn binh này tất cả chôn thây hết ở đây để xem Khương thị kia lấy gì để xưng hùng xưng bá nữa.”