Chương 630: Lăn!
Chương 630: Lăn! Trên tầng mây kín, gã mặt gầy với hàng râu mép dài kia đang lặng yên quan sát, trong ánh mắt không có hiện lên chút cảm xúc nào, kế bên còn có một binh sĩ cầm lấy quyển trục theo đúng những lời luận tội của phe Vô Lượng Kiếm Các mà viết lại, xong xuôi lại quay sang cúi người hỏi. “ Lỗ đại nhân, đã ghi chép xong, chúng ta có cần điều tra thêm bằng chứng về tội trạng của Tuyết Liên Cung kia không?”
“ Không cần rườm rà mất thời gian, đã là lũ tà tu vi phạm lệnh cấm thì chỉ cần bắt tại trận liền có thể áp giải về xử quyết, cứ đợi ở đây, nếu Tuyết Liên Cung đó thực có tiên nhân ra tay can dự vào trận chiến thì lập tức theo ta đi vây bắt.”
Người mặt gầy họ Lỗ phất tay ngăn cản, mấy binh sĩ phía sau tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn theo đúng lệnh cấp trên mà án ngữ tại chỗ. Vào lúc này, bỗng nhiên trực giác của bọn họ giống như gặp phải báo động khẩn cấp, ai nấy đều rợn tóc gáy hơi lạnh chạy dọc cơ thể, một cỗ nguy hiểm giống như tử thần vô hình đang kề liêm đao sát yết hầu. Họ cảm giác rất rõ ở cõi xa xăm nào có một đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm mình, sát ý đủ khiến những thiên binh dày dạn trận mạc như họ đều phải nổi hết gai óc sợ đến toát mồ hôi hột. Người họ Lỗ càng là khuỵu gối xuống ôm ngực thở không ra hơi, hắn cố gắng giữ bản thân minh mẫn để nhìn xem là tồn tại cường đại bậc nào có thể khiến mình vô thức chật vật như vậy. Khi ánh mắt hắn quét tới một đỉnh núi bên dưới liền thấy một bóng dáng hiên ngang đang chắp tay sau lưng nhìn chằm chặp lại mình. Người đó tướng mạo nghiêm trang râu hùm hàm én mày ngài, đôi mắt thâm thúy tinh anh như hố đen, thân hình vạm vỡ rắn chắc, bộ y phục tôn lên khí khái vương giả nhìn liền biết là rồng trong loài người. Tuy người kia chỉ đứng yên đó nhưng làm cả đám thiên binh cảm giác được lồng ngực trĩu nặng như bị đá tảng đè ép, họ như những con kiến nhỏ đứng trước ngọn núi Thái Sơn hùng vĩ cao lớn mà cả đời không thể trèo tới đỉnh. Mấy cái thiên binh bên dưới vẫn chưa biết nguồn cơn là do đâu chỉ có thể nhìn qua nhau, ánh mắt phía sau mũ sắt lộ rõ sự khiếp đảm tận thần hồn. Chỉ có tên họ Lỗ cầm đầu kia lúc này trán đã đầy mồ hôi lạnh, hai chân run đến sắp nhũn ra, hàm răng vô thức lập cập, cổ họng muốn thốt lên nhưng giống như nghẹn đắng. Hình bóng vĩ ngạn của nam nhân kia cùng với dung mạo đó hắn không dám quên. Cách đây hơn trăm năm trước, cả Thiên Đình nháo nhào một trận vì thiên tượng dị động, quần tinh hỗn loạn tứ tung khiến một vùng Tây Hải rơi vào thảm trạng suýt thì diệt vong. Chuyện này oanh động làm chư bộ thần tiên đều dành sự quan tâm đặc biệt, hai viên tai mắt của Thiên Đế là Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ tự mình ra khỏi cổng trời hướng xuống hạ giới nghe ngóng. Mà người gây ra đại sự đó lại là một vị tinh chủ hàng lâm đang dạo chơi chốn phàm trần, Tham Lang Tinh Quân. Thiên Đế sau đó không những không trách phạt mà còn vui vẻ bỏ qua mọi sự, Tây Hải Long Vương tự mình hiện thân khuyên giải không có chút thái độ gay gắt nào với người kia. Hắn tên đầy đủ là Lỗ Thiết, lúc đó cũng giống như hiện tại là một viên binh trưởng dưới quyền của Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ Thọ một trong bốn vị Thiên Vương hộ pháp Nam Thiên Môn của Thiên Đình. Nhiệm vụ của Lỗ Thiết chủ yếu là dẫn đầu đội chấp pháp tuần tra trên tầng trời thứ nhất thủ hộ Nam Thiên Môn không để bất cứ kẻ lạ mặt nào lọt qua khỏi cổng trời. Công việc tương tự như tổ trưởng đội bảo vệ gác cửa vậy. Mà đã làm chân gác cổng điều đầu tiên cấp thiết nhất cần ghi nhớ chính là mặt mũi tên gọi của tất cả các lộ thần tiên. Tứ Đại Thiên Vương đã tự tay lập ra một bảng danh sách chúng thần phát xuống cho thủ hạ ai ai cũng phải ghi nhớ kĩ để tránh chuyện mạo phạm cấp trên. Và lần náo động đó chính tay Trì Quốc Thiên Vương đã thêm vào danh sách một cái tên mới, Tham Lang Tinh, còn đặc biệt căn dặn kẻ này tính khí thất thường khi điên có thể làm ra hành vi chấn thiên hám địa náo loạn tam giới. Các lộ thiên binh nếu đụng phải hắn thì nên tránh càng xa càng tốt không thể chọc tới vị sát tinh này, những chuyện hắn làm đừng có quản quá nhiều. Là một binh trưởng có thâm niên mấy trăm năm nỗ lực mới leo lên chức vị này, Lỗ Thiết luôn ghi nhớ kĩ từng tước vị dung mạo của chúng thần để kịp thời hành lễ tiếp đón. Diện mục của sát tinh Tham Lang Tinh Quân kia dù đã qua hơn trăm năm lại chưa từng gặp mặt nhưng hắn vẫn nhớ như in. Và hôm nay không biết là may mắn hay xui xẻo hắn lại có thể trực tiếp tương ngộ chân diện mạo của vị tinh chủ thân phận nóng đến phỏng tay này. Quả đúng như những gì đã được nghe, người kia thực xứng với hung danh vang xa, chỉ một ánh mắt liếc nhìn cũng khiến một Kim Tiên sơ kì như Lỗ Thiết suýt tè cả ra quần, những thiên binh phía sau càng là lạnh ngắt trong lòng như đưa sẵn cổ vào máy chém. “ Thượng.... thượng thần... x...in... bớt.... bớt giận... tiểu nhân... tiểu nhân không biết... đã... m... mạo phạm ngài...”
Lỗ Thiết lắp bắp quỳ xuống muốn lập tức hiện thân thỉnh tội, nhưng dường như có một tầng lực lượng nào đó ngăn cách không cho phép hắn cùng các thiên binh lộ diện. “ Lăn!!!”
Vị Tham Lang Tinh Quân kia vẫn đứng đó, môi không cần nhếch nhưng âm thanh đã như sấm dội truyền thẳng vào đại não của đám người khiến đầu óc của họ như bị búa bổ ong ong đau nhức thấu tận thần hồn. “ V...âng... vâng... chúng tiểu nhân... l.... lăn ngay...”
Bỗng chốc bọn họ cảm nhận áp lực đè nặng trên thân đã từ từ giảm nhẹ, cả đám không ai bảo ai lập tức lấy tốc độ nhanh không thấy bóng mà biến mất, ai cũng hận mình không mọc thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh, họ không bao giờ muốn ở lại cái nơi cùng hung đến cực điểm đó thêm phút giây nào. “ Hừ, chuyện hôm nay tốt nhất ngươi nên biết giữ mồm giữ miệng, nếu không đợi ngày ta lên Thiên Đình cũng là ngày các ngươi vạn kiếp bất phục.”
Tuy đã chạy ra khỏi nơi đó hàng trăm dặm nhưng Lỗ Thiết vẫn nghe rõ mồn một thanh âm uy hiếp của đối phương vang bên tai mình, mặt mũi hắn tái xanh như tàu lá liên tục vâng dạ thiếu điều muốn quỳ bài tứ phương. Chu Cương Liệt đuổi xong nhưng cái thiên binh tép riêu kia thì lại thần thanh khí sảng ngồi xuống ôm Lạc Thủy vào lòng âu yếm một trận, trong thâm tâm khẽ cười gằn đắc ý, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn mờ mịt. “ Hừm, muốn mượn tay mấy cái tiểu binh tiểu tướng đó để hại nữ nhân của ta sao? Dù cho có là Tứ Đại Thiên Vương tự mình xuất hiện trước mặt ta cũng chỉ có thể nhượng bộ cút ra xa thôi, lần này ta sẽ để các nàng giết một trận cho thống khoái, ai tới cũng không cản nổi, không cần thiết để ý cái gì là sát nghiệp hay nhân quả.”
Ở một vùng trời cách Phiêu Tuyết Lĩnh cả vạn dặm, Lỗ Thiết cùng đám quân lính đằng sau cuối cùng cũng dừng lại ngồi trên mây thở dốc, kẻ nào kẻ nấy chân khí trong cơ thể xáo trộn, tứ chi vẫn còn run rẩy từng đợt. “ Hộc... hộc... doạ chết ta rồi, không ngờ lại đụng phải tên sát tinh đó, hô.... phù...”
“ Hộc... binh... binh trưởng... rốt cuộc kẻ đó là ai? Sao lại đáng sợ như vậy? Lúc đối diện với hắn ta tưởng như đã bước một chân qua quỷ môn quan rồi.” Tên thiên binh nhận nhiệm vụ ghi chép cố nén sự sợ hãi hỏi, mấy kẻ khác cũng nhìn qua với sự khó hiểu tương tự. “ Hừ, các ngươi lại quên đọc bảng danh sách ghi nhớ tôn vị và dung mạo của các thần do Thiên Vương lập ra rồi có đúng không?” Lỗ Thiết liếc mắt thăm dò, mấy tên tiểu binh kia đều chỉ nhìn nhau gãi đầu cười trừ hổ thẹn. “ Hừ, sau khi trở về tất cả các ngươi đều đi sao chép lại danh sách đó rồi ghi nhớ kĩ cho lão tử, nếu không lần sau sẽ không còn may mắn giữ được mạng quèn như hôm nay đâu có biết chưa.” Hắn tức giận quát nạt bọn cấp dưới này một hồi, nước bọt văng phì phèo làm mấy tiểu binh vuốt mặt không kịp. “ Lỗ binh trưởng, không... không lẽ vị lúc này cũng là chính thần của Thiên Đình? Vậy sao ông ta lại có mặt ở hạ giới, lại... lại hình như còn dính líu tới tranh chấp của mấy thế lực kia nữa?” Một binh sĩ khác giơ tay thắc mắc. “ Hừ, nào chỉ là chính thần bình thường. Các ngươi còn nhớ trận náo động cách đây hơn trăm năm suýt làm Tây Hải hủy diệt hay không?” Lỗ Thiết vừa nói vừa chỉnh lại y phục lôi thôi xộc xệch trong lúc bỏ chạy của mình. “ Không... không lẽ là người đó?”
“ Đúng, người chúng ta vừa chạm mặt chính là Tham Lang Tinh Quân, ông ta ở Tây Hải làm quần tinh náo loạn suýt gây đại hoạ nhưng vẫn được Thiên Đế chiếu cố xem như không có gì, chẳng ai dám trách phạt hay luận tội, vị tinh chủ này trong tiên ban cũng được xếp hàng đầu đó.”
“ Híttt....”
Đám thiên binh nghe đội trưởng của mình trần thuật càng là hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ âm thầm cảm thán bản thân thực may mắn nhặt về một mạng khi đụng phải sát tinh này. “ Binh... binh trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ông ta liệu có nhớ mặt đến tận nơi chỉ đích danh từng người hay không?”
Một tiểu binh run đến suýt cầm không nổi vũ khí lắp bắp hỏi, hắn hiểu rõ bọn họ lần này ra ngoài là tự tiện hành động riêng lẻ, lại bị chính thần bắt tận mặt, nếu để các vị Thiên Vương biết chắc chắn sẽ bị phạt nặng.