Chương 632: Tình huống Tuyết Liên Cung
Chương 632: Tình huống Tuyết Liên Cung
“ Ồ, ra là vậy, haha, những kẻ đó xuất phát trước ta nhưng lại bị Phong Thần Bảng kìm kẹp khống chế gắt gao không có cơ hội tự do tu luyện, xem như cả đời chỉ có thể cần cù làm việc bán mình cho tư bản Thiên Đình. Còn ta tuy hiện tại nhỏ yếu nhưng tiềm năng thăng tiến vô hạn định, tốt a, một ngày nào đó ta sẽ ngang hàng thậm chí vượt mặt cả Thiên Đế, lúc đó muốn tiên nữ loại nào mà chẳng có, hê hê.”
Thấy bộ mặt đê tiện của Chu Cương Liệt Yêu Dục lại thẳng tay tạt thêm cho hắn gáo nước lạnh. “ Hứ, kí chủ đừng có vui mừng quá sớm, tuy là nói như vậy nhưng còn phải xem cơ duyên tạo hoá của ngài nữa. Trên Thiên Đình cũng đâu thiếu gì người giống như ngài có thể tu hành đột phá, ngoài ba trăm sáu mươi lăm chính thần thì vẫn còn rất nhiều vị không nằm trong Phong Thần Bảng nha.”
“ Ta minh bạch, tất cả cũng phải dựa vào cố gắng của bản thân thôi, sau này tìm cách thu phục vài vị thần nữ lại cùng các nàng song tu hợp hoan cộng với Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp rút ngắn thời gian, ta tin chắc bản thân sẽ tiến giai nhanh gấp trăm lần những kẻ khác.”
Chuyện phiếm đã xong, Chu Cương Liệt lại lần nữa tập trung vào trận thế bên dưới, sau đó thần thức hướng về tình huống trong Tuyết Liên Cung môi nhếch lên nụ cười gằn. “ Thiên binh đã bị ta đuổi đi, bây giờ dù các nàng dốc toàn lực cũng sẽ không có ai ngăn trở, haha, cho ta xem thực lực chân chính của các nàng đi nào, Hồng Trần.”
Vì có hộ sơn đại trận ngăn cản cả tầm nhìn lẫn thần thức thăm dò nên đám người bên ngoài không thể thấu đáo tình hình của Tuyết Liên Cung. Tại quảng trường rộng lớn nằm trên hàng trăm bậc thang đá xanh lúc này đã tập hợp gần vạn người, tất cả đều là đệ tử trong môn phái sau khi biết thế lực của mình gặp chuyện đã từ khắp nơi tề tựu về đây. Bọn họ hầu hết đều chia thành từng cặp, có đơn cử vài nhóm đứng chung, vì theo tôn chỉ tu hành của Tuyết Liên Cung nên ai cũng tìm cho mình bạn lữ thậm chí còn kết thành từng nhóm nhỏ để cùng giúp nhau tiến bộ. Chúng đệ tử tâm tính rất phóng khoáng, chuyện trao đổi đạo lữ hay hoan lạc tập thể là thường xuyên diễn ra nên tình cảm đồng môn vô cùng gắn kết. Nhìn ra thế trận khủng bố phía ngoài đại môn, nét mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng ngưng trọng cùng tức giận căm phẫn, trong mắt toát ra chiến ý cùng sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù đang ức hiếp tới cửa nhà mình. Họ lớn tiếng mắng chửi Sở Vương cùng Vô Lượng Kiếm Các vô liêm sỉ, cái gì gọi là tà tu làm nhiều chuyện ác có mưu đồ bất chính với hoàng quyền thiên hạ chứ? Chúng đệ tử ở đây ai ai cũng đều được Tuyết Liên Cung tuyển lựa kĩ càng, đạo đức cùng phẩm chất nếu kém cỏi chắc chắn sẽ không thể bước vào đại môn. Đệ tử trong cung thường ngày ngoài tu luyện, ân ái thì còn rất siêng năng xuống núi lịch luyện ở khắp nơi giúp đỡ bách tính hành thiện tích đức, tiếng tốt của đệ tử Tuyết Liên Cung xa gần ai cũng rõ, vậy mà bè lũ Sở Vương lại quy chụp cho họ cái nồi tà ác hại người, thực khiến người người căm hận không thể cắt lưỡi hết cái bọn miệng chó không mọc nổi ngà voi kia. Dù thời khắc sinh tử tồn vong trước mắt nhưng những người ở đây không có bất kỳ ai sợ hãi chùn bước, thậm chí còn có nhiều đệ tử nóng tính đòi mở phong toả sơn môn quyết một trận tử chiến với kẻ địch, dẫu có chết cũng phải khiến bè lũ vô sỉ ngoài kia lưỡng bại câu thương. Trong đại điện lại là một bầu không khí khác hoàn toàn âm trầm yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng kim rơi, trên ghế chủ vị, Đãng Hồng Trần lặng im khép hờ mi mắt như đang nhập định. Nàng vẫn như vậy, dung mạo không cần trang điểm vẫn đẹp tựa tiên thiên với mái tóc dài rũ xuống eo được cột bằng sợi vải thanh mảnh, đạo bào thêu âm dương rộng rãi không thể che lấp nổi những phần lồi lõm nhấp nhô trên cơ thể mạn điệu ấy. Khi không có Chu Cương Liệt ở bên cạnh, Đãng Hồng Trần lại trở về như trước kia, sống khép kín tập trung tu hành cùng quản lý tông môn dạy dỗ đệ tử. Quanh năm lăn lộn giữa một đám nữ nhân hằng ngày lấy việc ân ái thác loạn làm niềm vui nhưng nàng vẫn giữ bản thân thanh sạch tuyệt đối, trọn tấm chân tình chỉ dành riêng cho một người đàn ông duy nhất. Hai hàng ghế bên dưới ngồi đầy những vị cao tầng trong Tuyết Liên Cung, bọn họ thấy vị cô tổ này trầm ngâm cũng tự giác biết điều không ai lên tiếng ngắt ngang suy tư của nàng. Lúc này bên ngoài hộ sơn đại trận đã bắt đầu vang lên những tiếng ầm ầm oanh động, sau một phen khiêu khích không nhận được đáp trả thì phía Vô Lượng Kiếm Các xem ra không còn kiên nhẫn nữa. Tên nhị sư huynh Thạch Phá Thiên người cao hai mét một đầu tóc đỏ dựng đứng thân mặc chiến giáp đã mở đầu xông đến, trường kiếm to lớn gấp đôi thân hình nhưng trong tay hắn lại vung múa không chút khó khăn cứ vậy chém từng cú trời giáng vào trận pháp khiến phù văn bay tán loạn. Hắn như một con tê giác cứng cáp hữu lực mặc kệ hết thảy phản chấn từ đại trận mà điên cuồng trảm kích, chỉ thoáng chốc lớp phù văn cấp Địa Tiên bên ngoài đã bị chấn tơi tả. Trong đại điện, Đãng Hồng Trần đôi mắt long lanh thâm thúy như bầu trời sao đã mở ra, nàng ngồi thẳng người lên nhìn quét qua một lượt mọi người bên dưới. “ Sư phụ, vẫn chưa có tin tức gì từ bên phía Tần quốc cả, nói không chừng hai vị tỷ tỷ cũng bị kìm hãm tạm thời khó tới đây được rồi.”
Người lên tiếng là Hi Nguyệt, nàng bề ngoài vẫn giữ một nét cố hữu như xưa, tóc dài buông xoã, nét mặt thanh lãnh nhàn nhạt như băng tuyết lạnh giá. Chỉ có những nam nhân từng lên giường với nàng mới biết đằng sau vẻ thoát tục tĩnh lặng như nước đó che đậy một đãng nữ cuồng nhiệt hùng hổ táo bạo tới mức nào. “ Hừ, tên Khương Dẫn đó muốn thay thế nhà Chu làm bá chủ thiên hạ đến điên rồi, ta là đại cô của hắn đang làm phó cung chủ ở đây thế mà đứa cháu trai ngỗ ngược vô đạo đó không thèm nể mặt muốn đánh liền đánh. Sư phụ, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Hay là xông ra quyết một trận, chúng ta lực lượng cũng đâu hề kém họ.”
Khương Nguyệt Nga bặm môi dậm chân ra chiều tức tối, sau hơn trăm năm nàng vẫn giữ một bộ dáng tươi vui tràn đầy năng lượng nhiệt tình như lửa, váy áo trên người cũng nóng bỏng không kém, một bộ hồng y hở bạo khoe ra những đường nét da thịt tinh tế mịn màng. “ Ta đồng ý với phó cung chủ, dù có phải liều cái mạng này lưỡng bại câu thương cũng phải khiến chúng trả đại giá, thậm chí ta có thể tự mình tiếp nhận sát nghiệp thao thiên kia đem năm mươi vạn quân Sở đều tận diệt.”
Ngồi ở ghế ngoài cùng là một trung niên nhân thân mặc hắc bào rách nát, mái tóc lốm đốm trắng bù xù xoã tung che hết nửa khuôn mặt. Nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt đục ngầu nổi đầy gân mạch, hàm răng nghiến chặt, từ trên cơ thể liên tục toát ra hắc vụ tà khí lượn lờ như u hồn mang đầy oán niệm. “ Quan Tùng đạo hữu chớ nên nóng vội, cả con nữa Nguyệt Nga, bên phía bọn chúng chắc chắn cũng có cường giả cấp tiên đang ẩn núp chưa ra mặt, nếu lúc này manh động sẽ làm hỏng kế hoạch chúng ta đã đề ra từ trước. Thời khắc này cần phải nhẫn nại, chỉ cần người đó thuận lợi xuất quan thì chúng ta sẽ phản công ngay, còn chiếm cả tiên cơ nữa.”
Đãng Hồng Trần nghiêm giọng khuyên giải, Khương Nguyệt Nga nghe vậy cũng không nháo nhào nữa ổn trọng ngồi lại ghế, nhưng Quan Tùng thì khác, hắn siết chặt nắm tay, tử khí quanh thân cành nồng đậm thêm mấy phần. “ Hừ, Tiên nhân thì sao chứ, dù có vứt đi cái mạng này ta cũng nhất định khiến càng nhiều kẻ phải chôn cùng Hồng Loan của ta, tất cả bọn chúng phải chết.... chết... ta sẽ dùng đầu của hàng vạn tên tặc nhân đó tế bái cho linh hồn của nàng... Hồng Loan....”
Vừa nói Quan Tùng vừa đứng lên lầm lũi bước ra bên ngoài, Đãng Hồng Trần định can ngăn nhưng thấy tâm trạng không ổn định của hắn cũng đành lắc đầu thở dài. Ánh mắt nàng hơi liếc về phía sau hậu viện âm thầm lầm bầm. “ Ài, hi vọng ngươi nhanh chóng đột phá thành công, nếu không e là hôm nay chúng ta chỉ có thể liều mạng.”
Đại điện lần nữa lâm vào yên tĩnh, mấy nữ A Khắc Thiên Kiều, Mộng Vân, Ân Tử Bình đều trầm mặc không còn dáng điệu vui vẻ dâm tao như thường ngày. Bên ngoài đại môn Tuyết Liên Cung, Thạch Phá Thiên vẫn đang không ngừng vung đại kiếm to bản chém từng nhát như trời giáng vào hộ sơn đại trận, chân khí vận khởi mãnh liệt, kiếm chiêu không một chút hoa mĩ chỉ đơn giản bạo lực thế bẻ gãy nghiền nát mà trảm liên hồi. Phù văn trận pháp sáng lên từng chút bị tháo xuống, lực lượng lôi đình cùng phản chấn giáng thẳng vào cơ thể bọc trong chiến giáp của hắn nhưng tên này giống như không hề biết đau đớn vẫn cứ bá đạo xông pha. Pháp trận này do Chu Cương Liệt lập nên cũng không phải ăn chay, tuy chỉ tương đương với tu vi khi đó của hắn là Chân Tiên trung kì nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Thạch Phá Thiên ăn quả đắng, khi chém đến tầng thứ ba thì quả thực khó thể tiến thêm được nữa, lực phản chấn trực tiếp khiến tên này hộc máu văng ngược ra ngoài.