Chương 633: Ý – Thế - Vực

Chương 633: Ý – Thế - Vực Trên lầu cao pháp thuyền, Lệ Nhiễm Sương chăm chú quan sát Thạch Phá Thiên phá trận sau đó thở dài lắc đầu. “ Như Ngọc à, muội bảo đệ tử của mình lui lại đi, trình độ của hắn không đủ để cường ngạnh đối kháng đâu. Trận pháp này có tổng cộng bốn tầng, tương ứng từ Địa Tiên trung kì tới Chân Tiên trung kì, hắn chỉ có thể phá hai tầng đầu, nếu tiếp tục e là sẽ bị phù văn của tầng ba ép chết.” “ Hừm, có thể lập ra trận pháp khủng bố bậc này, kẻ đứng sau Tuyết Liên Cung thực không đơn giản, may mà chúng ta có chuẩn bị sẵn lá bài tẩy, bằng không cường thế vây đánh e là cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ.” Tả Thương Khung cảm khái ngước lên nhìn về phía thiên không, hắn lúc này vẫn đinh ninh rằng thiên binh mà mình dùng phù lục gọi tới đã mai phục sẵn chỉ chờ tiên nhân bên phe địch mắc mưu thôi. “ Chư vị chớ lo, ngay từ đầu bổn ý của ta cũng không phải là phá trận, chỉ muốn nhanh chóng ép những kẻ bên trong lộ diện thôi, cứ chờ xem chúng còn kiên trì được bao lâu.” Nhan Như Ngọc lành lạnh nói, sau đó hướng về phía Trịnh Viễn Đông khẽ gật đầu, tên kia nãy giờ vẫn chú tâm để ý từng cử chỉ của sư phụ liền hiểu nàng muốn làm gì, hắn khẽ cúi đầu nhận lệnh rồi quay sang truyền âm cho Thạch Phá Thiên bên dưới. “ Nhị sư đệ, mau hồi phục cho tốt, kế tiếp nên dùng tới lực lượng chân thật rồi, nhất định phải ép đám rùa rụt đầu đó ra khỏi mai.” Thạch Phá Thiên chống đại kiếm nặng trịch trên đất đưa tay lau khoé miệng chảy đầy máu tươi, trong mắt hắn nổi lên hung quang tràn ngập, đầu tóc đỏ phất phơ giống như ngọn lửa rực cháy. Hắn lấy ra một lọ đan dược đổ trực tiếp vào họng, chỉ trong chốc lát sau khi nuốt xuống ai cũng cảm nhận rõ ràng khí thế của tên này đã nhanh chóng tăng vọt trở lại đỉnh phong thậm chí uy áp toả ra còn mạnh bạo gấp vài phần. “ Khà... Tuyết Liên Cung đám thỏ đế các ngươi chỉ biết núp trong hang không dám ứng chiến, vậy để hôm nay bổn đại gia liền phá nát cái ổ này để xem lũ các ngươi trốn đi đâu!” Sau tiếng quát như sấm dậy, trên tay Thạch Phá Thiên đã nắm lấy một khoả ngọc bài giơ lên trời, từ trong đó có thể cảm nhận được từng luồng kiếm ý khởi phát sắc bén như có thể xuyên thủng vân tiêu phá tan mọi chướng ngại. Tiếp theo hắn liền ném ngọc bài lên, đôi cánh tay phát lực khiến cơ bắp căng phồng, trên trán hằn rõ từng đường gân xanh dữ tợn, đại kiếm quét qua chém ngọc bài thành hai mảnh, từ bên trong, một luồng quang đoàn ánh lên kim sắc toả ra toàn bộ dung nhập khảm vào lưỡi kiếm khiến nó giống như được tắm trong thứ ánh sáng tinh túy đẹp mắt nhưng tràn đầy sự nguy hiểm. “ Keng....” Tiếng kiếm ngân khiến toàn trường đồng loạt giật mình chấn động, những tu sĩ yếu hơn còn nhịn không nổi phải lùi lại mấy bước cố giữ vững thần hồn. “ Thế? Đây là kiếm thế? Không ngờ Nhan kiếm tiên vậy mà lãnh ngộ tới mức này rồi, Hạ Hầu mỗ thực bái phục.” Độc Mục Hiệu Uý nheo mắt nhận ra khẽ chắp tay cẩn cẩn cúi đầu, Nhan Như Ngọc cũng chẳng có biểu hiện chút kiêu ngạo nào giống như đây là chuyện bình thường không đáng nhắc tới. “ Yêu Dục, cái gì gọi là Thế?” Chu Cương Liệt nãy giờ vẫn chú tâm nghe ngóng mấy cái tiên nhân đối diện, hắn đối với những thứ rườm rà trong tu hành gần như chẳng hiểu biết gì mấy nên quay lại liền hỏi hệ thống. “ Thế được xem như một phạm trù đỉnh cao biểu thị cho lĩnh ngộ của một người với binh khí mà người đó sử dụng. Không phải ai cũng có thể nắm bắt được Thế, đó là cả một quá trình mài dũa cả về võ học lẫn tâm lý, ý cảnh, nếu không đặt hết tâm tư vào binh khí thì dù mất cả đời cũng vô duyên với Thế, đó được xem như đạo của người dùng binh khí. Cảnh giới dùng binh khí được chia làm ba tầng, Ý - Thế - Vực. Ví dụ như Nhan Như Ngọc kia, cô ta chính là dùng kiếm để chứng đạo, xem kiếm như bản mệnh sống chết, yêu kiếm hơn sinh mạng, phải mất mấy trăm năm rèn luyện từ một kiếm tu bình thường mới minh ngộ được Kiếm Ý. Kiếm Ý hay nói đúng hơn là ý niệm của kiếm và người dùng kiếm, đây được xem như trạng thái cao cấp hơn của kiếm đạo thuần túy. Nó không chỉ phản ánh mức độ thành thạo về kỹ thuật mà còn là sự thấu hiểu và kết hợp giữa tâm ý, ý chí bản thân vào trong thanh kiếm. Một khi lĩnh ngộ được Kiếm Ý thì người dùng kiếm có thể xuất tùy tâm động, vượt qua mọi hình thức, không bị giới hạn bởi chiêu thức. Cách không ngự kiếm, đánh ra kiếm chiêu sắc bén rọc phá mọi ngăn cản, biến đơn giản thành thần kì. Một người lĩnh ngộ kiếm ý có khả năng khiến đối thủ cảm nhận được áp lực ngay cả khi thanh kiếm chưa rời vỏ. Cảnh giới tiếp theo là Kiếm Thế hay còn gọi là uy thế của kiếm. Người luyện đến mức độ này liền có thể khiến vũ khí của mình tự hình thành linh tính, bộc phát ra uy áp chấn nhiếp thần hồn áp đảo tâm lý bất cứ kẻ nào xung quanh, kiếm chiêu theo đó sẽ càng tự tin hơn. Kiếm Thế vừa ra liền chém tan phong độ của kẻ địch khiến họ mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, nắm giữ hết tiên cơ dồn ép đối phương vào thế bất lợi không thể phản kháng. Cảnh giới cao nhất gọi là Vực, chính là luyện kiếm đến cực hạn của binh khí biến kiếm trong tay thành vạn binh chi vương. Kiếm vừa xuất liền áp đảo hết thảy tất cả các loại thần binh lợi khí khác, rạch phá không gian, cắt đôi vật chất, tự tạo cho bản thân một vùng trời nơi mà chỉ có kiếm là bá chủ. Xưa nay lĩnh hội được Kiếm Ý không có mấy người, đạt đến Kiếm Thế càng là phượng mao lân giác, còn về Kiếm Vực e là ức vạn cường giả thế gian cũng không có quá nổi một bàn tay.” Nghe Yêu Dục một hơi giải đáp xong Chu Cương Liệt càng là xoa ria mép thể hiện sự hứng thú tấm tắc khen ngợi. “ Ồ, bá đạo như vậy? Chà, nếu nói thế thì Nhan Như Ngọc kia thực đúng là tuyệt thế kiếm tu vạn năm hiếm gặp a, chậc, tiếc là lại ngu ngốc chọn đối đầu với ta.” “ Hì hì, kí chủ nếu thích cũng có thể bỏ thời gian chọn cho mình một loại binh khí bổn mạng sau đó luyện ra Ý – Thế - Vực của riêng bản thân mà. Trên đời cũng không phải chỉ có kiếm, tất cả các loại binh khí đều tự mang Ý – Thế - Vực cho mình cả.” Yêu Dục tiếp tục gợi ý. “ Hừ, ta là Thiên Bồng Nguyên Soái, cuộc đời sau này chú định sẵn là phải vác cây bồ cào, không lẽ cầm bồ cào còn có thể luyện ra Ý cảnh hay sao?” Chu Cương Liệt bĩu môi, hắn biết binh khí bản mạng của mình là một cái bồ cào chín răng, nó gần như là vật biểu tượng đại diện cho thân phận Thiên Bồng Nguyên Soái rồi nên trước giờ cũng chẳng thèm tập trung nghiên cứu bất kì vũ khí nào khác. Trong lòng hắn cũng rất bất mãn, đường đường là đại nguyên soái Thiên Đình thập bát ban binh khí mang cái gì không tốt lại chọn thứ đồ như nông cụ kia, không có chút thẩm mỹ nào, vác nó bên người thực báng bổ hình tượng. Nhưng biết làm sao hơn, bồ cào kia ắt cũng không phải phàm vật, định số của Thiên Đạo đã chú định sẵn vậy thì chỉ có thể làm theo thôi. Yêu Dục cũng biết nếu theo chính truyện thì Chu Cương Liệt sau này phải sử dụng bồ cào làm binh khí nên cũng chỉ tủm tỉm cười trừ sau đó như nghĩ đến cái gì vội bay tới trước mặt hắn hân hoan nói. “ Nếu kí chủ không muốn luyện ý cảnh từ bồ cào vậy sao không thử tự mình hình thành Ý – Thế - Vực của bản thân?” “ Hửm, ta chưa hiểu lắm, mau giải thích.” Chu Cương Liệt nhíu mày ngơ ngác. “ Thay vì dùng binh khí ngoài thân để lĩnh hội tâm ý tương thông thì hãy tự biến bản thân thành món lợi khí sắc bén bá đạo nhất, nếu không dùng binh khí thì vẫn còn hai nắm đấm không phải sao?” Yêu Dục mỉm cười gợi ý. “ Ừm... vậy có nghĩa là ta có thể luyện nhục thân đến mức độ hình thành Quyền Ý, Quyền Thế và Quyền Vực? Một nắm đấm ngạnh kháng hết thảy thần binh lợi khí?” Chu Cương Liệt đưa bàn tay thô to cứng cáp của mình ra ngắm nghía hồi lâu. “ Đâu chỉ như thế, nếu kí chủ chọn cách tôi luyện thể phách thì còn có thể diễn hoá ra cả Chiến Ý, Chiến Thế, Chiến Vực, Sát Ý, Sát Thế, Sát Vực. Đây mới là đỉnh cao của thể tu toàn năng nhất, Chiến Vực giúp trạng thái tinh thần của kí chủ luôn đạt đỉnh phong, càng đánh càng hăng hái đồng thời khiến đối thủ giảm bớt uy phong. Sát Vực càng là thứ khiến bất kì ai cũng không tình nguyện đối đầu, hiện thực hoá sát khí, biến môi trường xung quanh thành tử ngục chết chóc máu chảy thành sông thây chất thành núi. Bên trong Sát Vực chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể tồn tại, sát khí hoá thành thực chất ăn mòn hết tất cả các loại sinh cơ, chấn nhiếp tất thảy kẻ thù. Nhưng muốn luyện ra hai loại Ý – Thế - Vực này cần có hoàn cảnh đặc thù, kí chủ phải liên tiếp trải qua vô vàn trận chiến sinh tử, tìm đường sống trong chỗ chết từ đó mới kích phát nên Chiến Ý. Sát Ý càng là đặc thù hơn, chỉ có hai loại người có thể hình thành được nó, một là kẻ cùng hung cực ác giết người không gớm tay, đồ sát ức vạn sinh linh, trong núi thây biển máu đi ra mới cơ bản nắm bắt cốt lõi của chữ Sát này. Loại người thứ hai chính là anh hùng mang đại nghĩa, vì lý tưởng mà đưa thân vào tử địa, tiêu diệt vô vàn kẻ địch, tắm lấy máu quân thù, giết đến khi tự mình sinh ra Sát đạo. Cả hai phương pháp đều cần một chữ giết, giết đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt đảo điên lưu danh thiên cổ, khi đó Sát Ý, Sát Thế, Sát Vực sẽ dựa vào càng nhiều nhân mạng mà dần dần hình thành.”