Chương 634: Ma trảo tập kích

Chương 634: Ma trảo tập kích Nghe tiểu tinh linh nói khiến trong lòng Chu Cương Liệt như đang sục sôi, hắn hôm tay tu vi đã dần đi vào quỹ đạo, nhưng nếu thực sự muốn hoành bá thiên hạ lên trời xuống đất tự do tự tại e là chưa đủ, hắn cần phải mạnh hơn nữa. Khái niệm Ý – Thế - Vực này như mở ra một con đường mới cho hắn. Nếu có thể luyện ra Chiến Vực và Sát Vực vậy thì tương lai trong cùng giai hắn chẳng phải vô địch? Còn về phương thức để luyện thành thì cũng không khó, trong Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp kia chẳng phải là môi trường rèn giũa bản thân tốt nhất hay sao, hắn là chủ nhân của pháp bảo tất nhiên có thể dễ dàng điều chỉnh nó theo ý mình, muốn bao nhiêu kẻ địch sinh tử liền có bấy nhiêu, giết đến đỏ mắt thiên hôn địa ám cũng không vấn đề. Nhớ lại lúc trước diễn luyện còn là một mình hắn đánh với mười sáu tên địch nhân đồng cấp, tuy may mắn thủ thắng nhưng vẫn ăn đủ khổ sở. Chu Cương Liệt đã quyết định, sau khi giải quyết xong hết vấn đề có thời gian dư giả liền tiến nhập Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp tự ép bản thân vào cực cảnh sinh tử, hắn nhất định phải luyện thành công Quyền Vực, Chiến Vực và Sát Vực. Quay lại trận thế phía trước đại môn Tuyết Liên Cung, Thạch Phá Thiên lúc này toàn thân gồng cứng, cả người bốc lên khí vụ hồng chu, mái tóc đỏ rực, áo giáp màu đồng cổ ánh xạ lên quang mang rực rỡ như một người lửa. Nét mặt hắn hơi vặn vẹo khi tiếp nhận lấy tầng thứ lực lượng vượt quá khả năng cơ thể chịu đựng, ngọc bài hắn vừa chém nát chính là thủ đoạn phong ấn lấy Kiếm Thế cùng kiếm chiêu của Nhan Như Ngọc đặc biệt chuẩn bị sẵn để giúp hắn phá trận. “ Hừ, lũ chuột cống, xem ta phá nát cái lồng rách này để coi các ngươi còn trốn được bao lâu!” Sau một tiếng gầm lớn, Thạch Phá Thiên như con thú hoang hai tay nắm chặt chuôi kiếm nâng lên cao lấy thế như chẻ tre mà trảm thẳng về phía đại trận. Lưỡi kiếm sáng loáng được bao bọc bởi luồng khí sắc bén cuồng bạo như mang theo sức mạnh của núi đổ biển gầm. Khi đại kiếm vung lên, không gian xung quanh dường như bị nứt toác, kiếm thế cuốn theo áp lực như muốn nghiền nát mọi thứ. Các tu sĩ xung quanh giống như cây non trước gió xiêu vẹo ngã đổ, các kiếm tu thậm chí còn xuất hiện ảo giác như gặp phải đế vương thân chinh muốn lập tức quỳ bái. Trịnh Viễn Đông cùng Tôn Diệu Anh phải vận dụng chân khí bảo hộ mấy toà pháp thuyền nếu không chắc chắn năm mươi vạn binh phàm nhân này khó mà chịu nổi trước áp lực như hồng thủy kia. Nhát chém giáng thẳng vào hộ sơn đại trận, tầng đầu tiên vỡ vụn trong tiếng vang dội như sấm rền, phù văn bảo hộ sáng rực bị xé tan thành từng mảnh sáng nhỏ bay tán loạn như những vì sao rơi. Tầng thứ hai rung chuyển dữ dội, từng đường hoa văn phức tạp tỏa ra ánh sáng yếu ớt trước khi sụp đổ hoàn toàn. Tầng thứ ba cấp bậc Chân Tiên sau vài giây ngăn trở cũng đùng đùng vỡ nát, luồng kiếm khí sắc bén xuyên thủng như bão tố quét sạch. Tầng phòng ngự cấp độ Chân Tiên trung kì chính là bức tường phòng thủ cuối cùng, mọi người đều nín thở hồi hộp dõi theo. Nếu đại trận bị phá thì Tuyết Liên Cung sẽ không khác gì một thiếu nữ loã lồ bất lực mặc cho đám sói già sài lang xâu xé. Kiếm quang va chạm với phù văn vang rền những đoàn âm thanh chát chúa, hai bên cứ vậy giằng co nhau suốt mấy phút đồng hồ. “ Rắc....rắc.... rắc....” Tiếng nứt vỡ chói tai như từng hồi chuông đánh vào tâm trí từng người có mặt ở đây. Vui mừng, hả hê, lo lắng, tiếc hận, căm tức... đủ loại tâm tình phức tạp đến từ đám đông. Ai cũng đinh ninh tầng lớp phòng ngự cuối cùng của hộ sơn đại trận đã bị phá, một kiếm kia quả thực khiến người ta khiếp hãi. Thạch Phá Thiên thở hổn hển chống kiếm nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua lớp bụi mờ quan sát cho kĩ thành quả của mình, trên miệng treo một nụ cười ngoan độc gằn giọng quát to. “ Hahaha, Tuyết Liên Cung! Các ngươi bại rồi! Trận pháp đã bị phá, lần này để xem bọn tà tu các ngươi còn trốn nữa hay thôi! Sư huynh, mau cùng các đệ tử tiến lên đi, giết sạch hết bọn rùa rụt cổ đó, cho chúng thấy dám đối đầu với Vô Lượng Kiếm Các ta thì sẽ lãnh lấy kết cục bi thảm ra sao.” “ Không xong! Nhị đệ mau tránh lui!” Trịnh Viễn Đông lần đầu thể hiện nét mặt hốt hoảng gấp gáp hét lớn. “ Vụt.... xoẹt....” Nhưng dường như đã trễ, vào lúc Thạch Phá Thiên vẫn còn đang ngửa cổ cười đắc ý thì từ trong lớp bụi mờ chưa tan kia đã có một đôi lợi trảo bằng kim thiết bén nhọn mang theo hắc vụ đậm đặc như bàn tay ma quỷ xuyên tới phá tan áo giáp thấu vào trong lồng ngực của hắn. Thạch Phá Thiên đôi đồng tử co rụt tràn đầy ngỡ ngàng, hắn thậm chí vẫn đứng chôn chân tại chỗ ngơ ngác đến khó tin, máu nóng từ vị trí ngực phun ra thành vòi, cổ họng hắn cũng ngọt gắt. “ Ngươi... khục... ộc....” Hắn thấy rõ chân diện mạo của kẻ đã tập kích mình, một khuôn mặt ẩn sau mái tóc dài bù xù lấm tấm sợi bạc, đôi mắt kẻ kia hằn lên từng sợi tơ máu dày đặc như chất chứa oán thù sâu như biển cả, trên môi vẫn nở một nụ cười còn vặn vẹo như mừng vui lại như đau khổ tột cùng. “ Haha, không ngờ tới phải không? Ngươi có giỏi thì cười tiếp đi nào, khặc khặc ... ngươi chỉ mới là kẻ đầu tiên thôi, hôm nay lão tử nhất định phải thấy thêm nhiều máu hơn nữa, dùng tính mạng mấy mươi vạn quân này toàn bộ bồi táng cho Hồng Loan của ta đi!” Giọng cười như tiếng rít gào đến từ u minh địa phủ vang dội thẳng vào tai từng người có mặt ở đây khiến họ hãi hùng đến rợn hết cả tóc gáy. Kẻ tới không ai khác chính là Quan Tùng đang trong tình trạng gần như cuồng loạn, hắn tiếp tục một tay giữ lấy gáy Thạch Phá Thiên rồi đẩy lợi trảo mang theo lực lượng hắc ám ấn sâu vào ngực đối phương như muốn trực tiếp moi sống trái tim ra. “ Ngươi.... AAAA.... ĐỪNG CÓ MÀ MƠ!!!!” Trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Thạch Phá Thiên thể hiện sức mạnh cầu sinh mãnh liệt, hắn bùng phát ra toàn bộ chân khí chân đạp lấy trọng kiếm ngửa người về phía sau lộn một vòng hiểm hiểm tách ra khỏi ma trảo của Quan Tùng. Hắn lập tức kéo dài khoảng cách thu kiếm về chắn trước người, trong tay vung ra mấy lọ đan dược trực tiếp nốc hết. Hai bên đứng đối diện nhìn chằm chằm lấy nhau, trong ánh mắt chỉ toàn bốc lên sát khí ngùn ngụt. “ Chậc, vậy mà lại để hắn tránh thoát được rồi, nhưng không sao, trước sau gì ta cũng sẽ lần nữa phanh thây ngươi ra làm trăm mảnh, mùi máu tươi này thực là sảng khoái, khặc khặc.... ta muốn thêm nữa...” Quan Tùng đưa vuốt trảo lên miệng, bộ mặt điên loạn vặn vẹo liếm nhẹ lấy máu còn sót lại, hàm răng trắng hếu nhe ra cười ghê rợn một tràng. “ Hừ, tên khốn nhà ngươi dám đánh lén lão tử, hôm nay Thạch gia phải lấy ngươi tế kiếm mới nguôi ngoai được mối hận này.” Thạch Phá Thiên thống hận gào lên, tay sờ vào vị trí giáp ngực đã vỡ nát lộ ra vết thương khủng khiếp, chỉ còn cách thêm một phân nữa thôi thì năm ngón tay nhọn hoắt kia đã ghim vào trái tim hắn rồi. Cảm giác khi bản thân dạo quanh một vòng quỷ môn quan làm hắn khó chịu cực kì, lửa giận sục sôi muốn ngay lập tức chém nát kẻ nửa người nửa quỷ trước mặt. Bên ngoài đám đông quan khán cũng ồ lên nổ ra một trận kinh ngạc, không ngờ Tuyết Liên Cung vào thời khắc này cũng đã có người bước ra nghênh chiến, lại còn suýt một chiêu đắc thủ lấy mạng Địa Tiên phe Vô Lượng Kiếm Các nữa, quả thực thế lực cấp bậc này che giấu nội tình cũng không ít a. “ Là tên đó? Hừm, vậy mà lại từ tận Bắc Câu Lô Châu chạy thoát về đến đây, nếu như thế thì có vẻ thông tin chúng ta có được về tiên thụ trong Tuyết Liên Cung chắc chắn không sai rồi.” Độc Mục Hiệu Uý nét mặt ánh lên nét tham lam như cường đạo lẩm bẩm truyền âm cho đồng bọn bên cạnh, nhìn thấy Quan Tùng mấy người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Tả Thương Khung cũng khẽ gật đầu biểu thị đồng tình, chỉ có Nhan Như Ngọc mặt vẫn không đổi sắc. “ Phu quân, đó hình như là Quan Tùng, sao hắn lại trở thành bộ dạng như thế này?” Năm đó Lạc Thủy theo Chu Cương Liệt từ kinh đô Đại Chu nên tất nhiên biết Quan Tùng, còn khá ấn tượng tên kia vì sự chung thủy yêu thương tận tâm đối với người vợ Hồng Loan của hắn. Sau cùng tuy nàng kia trở thành một dâm phụ nhưng hai người vẫn hạnh phúc viên mãn cùng đi chu du tiêu dao khắp nơi. Vậy mà hôm nay gặp lại hắn đã thành một kẻ điên cả người tràn ngập khí tức tà ma âm u như thế. “ Chậc, chắc khoảng thời gian ta vắng mặt đã xảy ra không ít biến cố, cứ bình tĩnh xem xét tình huống trước, đợi xong trận này ta nhất định điều tra kĩ, bất luận là kẻ nào dám cả gan ra tay làm hại người của ta thì chúng chắc chắn sẽ phải lãnh nhận cái giá cực đắt.” Giọng của Chu Cương Liệt cũng đã lạnh hơn vài phần, theo những gì hắn nghe ngóng được thì việc Quan Tùng phát điên như hôm nay không nằm ngoài lý do đến từ Hồng Loan. Có lẽ nàng đã gặp nạn thậm chí bỏ mình rồi, và thủ phạm không ai khác chính là đám ẩn thế gia tộc kia. Bọn chúng lại còn lấy được tin tức từ đâu đó về việc Tuyết Liên Cung sở hữu tiên thụ nên một đường đuổi tới tận đây mượn cớ diệt thế lực tà ma để độc chiếm Dương Căn Thụ. Tràng cảnh bên dưới lúc này cũng đã rõ ràng hơn, trước đại môn phù văn của hộ sơn đại trận tả tơi tan nát, tầng thứ tư sau khi cùng kiếm chiêu kia triệt tiêu thì cũng đã nứt vỡ một mảng lớn. Quan Tùng đứng thủ thế chắn ngay phía trước, đối diện là Thạch Phá Thiên cầm đại kiếm chuẩn bị phát sinh một tràng so đấu sinh tử.