Chương 635: Triền đấu

Chương 635: Triền đấu “ Kì quái, tại sao đại trận đã bị xuyên thủng hoàn toàn mà ta vẫn không thể nào đưa thần thức vào trong dò xét được? Không lẽ còn có tầng pháp trận thứ năm?” Thiết Mộc Tử La khoanh tay nhíu chặt chân mày khó hiểu. “ Hừ, tiên nhân phe bên kia quả thực có huyền cơ không ít, trận này nhất định phải dụ bọn chúng ra ngoài để thiên binh thay chúng ta vây bắt, không thể đối kháng cứng được.” Tả Thương Khung vuốt râu nhận định, mấy người khác cũng gật đầu đồng tình. Trên bầu trời mây đen áp đỉnh che hết những tia nắng khiến phiến không gian càng trở nên âm u như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến. Khoảng đất trống rộng rãi đầy cát sỏi giống như một đấu trường thiên nhiên chia cắt hai đầu chiến tuyến. Một bên là sáu toà pháp thuyền hùng vĩ uy nghiêm to lớn với mấy mươi vạn đại quân đông nghịt đang hò reo cùng tiếng trống kèn trợ uy, những tu sĩ cầm kiếm đứng trước đầu thuyền chân khí toả ra cuồn cuộn khí thế như tràng gianh đại hải. Bên còn lại là một toà sơn phong với đủ loại kiến trúc tinh xảo đẹp mắt nhưng hoàn toàn im lìm không chút gió nổi cỏ lay. Bên dưới khoảng đất rộng kia, hai bóng người đối diện nhau, khí tức toả ra như núi lửa phun trào, ánh mắt chất chứa vô tận hận ý như muốn lập tức xé xác đối phương ăn gan uống máu. Sau một tiếng quát dài, hai người cùng đồng thời lao vào nhau, trận chiến sinh tử chính thức nổ ra giữa một kẻ máu chó và một tên điên cuồng. Quan Tùng dáng vẻ như một tên ác thần đến từ cửu u minh ngục, tóc tai rũ rượi, ánh mắt đỏ ngầu đầy điên loạn, bộ quần áo rách rưới bay phần phật trong làn gió lạnh. Đôi tay được bao bọc bởi đôi song trảo sắc bén vẫn còn dính lấy máu tươi quấn quanh bởi tà khí màu tím đen. Hắn vừa lao tới vừa cất giọng cười lớn, giọng cười khiến hầu hết những kẻ chứng kiến đều rợn người thấp thỏm, hơi thở hắc ám như càng khiến núi tuyết thêm lạnh đi vài phần. Phía đối diện Thạch Phá Thiên hàm răng nghiến chặt, tay nắm đại kiếm khổng lồ nặng trịch khí thế không hề kém cạnh, uy áp cứng rắn bạo lực như muốn chẻ đôi cả ngọn núi tuyết. Hắn quát lớn vận khởi chân khí lao tới như một cơn cuồng phong. “ Ầmmmm.... chát.... kengggg....” Khoảnh khắc hai người va chạm trực tiếp, từng âm thanh chát chúa của binh khí vang lên khiến người ta cảm tưởng như hai khoả hành tinh va chạm, chân khí của hai bên mang theo uy bức toả ra ngạnh kháng lấy đối phương, kiếm và trảo cọ xát toé ra từng tia lửa. “ Hừ, chỉ chút lực cỏn con đó cũng dám ra so đấu chính diện với Thạch mỗ? Ai cho ngươi gan chó đó? Cút xa!!!” Thạch Phá Thiên cao ngạo phát lực, trên thân kiếm toát ra từng hồi quang nhận bủa vây lấy Quan Tùng muốn chém nát hắn ra thành vạn mảnh. Xét về so đấu man lực rõ ràng Quan Tùng đã lâm vào thế yếu. “ Vụt.... hấp....” Ngay khi những đoàn kiếm khí kia vừa chạm đến thì Quan Tùng đã như sương mù bùm một cái biến mất ngay tại chỗ, lần nữa xuất hiện hắn đã quay về trước đại môn Tuyết Liên Cung, một tay chống xuống đất đưa đôi mắt cảnh giác về phía đối thủ. Trên lầu cao pháp thuyền, Thiết Mộc Tử La hứng thú chống tay chồm người lên quan sát, đối với man tộc như cô ta thích nhất là đánh nhau, đặc biệt là kiểu so đấu lực lượng trực diện như này. Càng nhìn càng thích, cô ta liếm liếm cánh môi dày quay sang hỏi Nhan Như Ngọc. “ Nhan kiếm tiên, tên đệ tử này của ngươi thực hợp vị lão nương a, hay là ngươi cho hắn tới tộc ta ở rể đi, bảo đảm không ai bạc đãi hắn đâu.” Nhan Như Ngọc chẳng thèm nhìn lấy một cái, tính cách thanh lãnh của nàng ta tất nhiên không bao giờ đáp lại những câu bông đùa như thế này. “ Chậc, quả thực Thạch Phá Thiên đó sức lực hơn người a, hắn đã tốn rất nhiều chân nguyên khí lực khi đơn độc phá trận, lúc nãy còn lấy cơ thể chịu tải để chém một đòn vượt cấp như thế, vậy mà vẫn có dư lực tiếp tục chiến đấu, Nhan kiếm tiên có một đệ tử tốt a.” Tả Thương Khung gật gù trầm trồ khen ngợi. Độc Mục Hiệu Uý thì chỉ nhìn chằm chằm vào thanh đại kiếm của Thạch Phá Thiên sau đó khẽ vuốt râu. “ Nghe các gia tộc đồn đại trong tay Nhan kiếm tiên sở hữu bảy thanh tuyệt thế bảo khí cấp độ Địa Tiên nhưng khi tập hợp đầy đủ uy lực không hề kém Chân Tiên trung kì, chẳng lẽ đã phân phối cho các đệ tử rồi sao?” “ Ồ, nô gia cũng từng nghe trượng phu kể, hình như gọi là Thất Tâm Tuyệt Kiếm, mỗi thanh đều lấy tên đại diện cho một loại nhân tính trong thiên hạ, cũng chỉ có người có tính cách đồng nhất thì mới dùng được, không biết Nhan muội muội có tiện cho chúng ta kiến thức hay không?” Lệ Nhiễm Sương phong thái tao nhã nhẹ nhàng chớp đôi mắt hứng thú hỏi. Nhan Như Ngọc khẽ nhìn qua rồi gật đầu, với một người yêu kiếm hơn sinh mạng như nàng chỉ khi bàn luận về kiếm mới khiến nàng nhiều lời thêm một chút. “ Ừm, Lệ phu nhân nói cũng có phần đúng, Thất Tâm Tuyệt Kiếm là bảy thanh bảo khí năm đó ta được một vị luyện khí sư rèn giúp. Từng thanh đều đại biểu cho nhân tính của thế gian.” Nói rồi nàng liền khẽ phẩy tay, thanh trường kiếm màu thiên thanh mỏng nhẹ tinh xảo ở phía sau tự động bay tới trước mặt nhóm người. “ Trong bảy thanh kiếm ta giữ lại Vong Tình Kiếm này làm pháp bảo bản mạng, cũng đã rèn giũa nhiều lần thăng cấp nó lên tới bảo khí Chân Tiên hậu kỳ. Sáu thanh kiếm khác được phân phó cho các đệ tử, Trịnh Viễn Đông giữ Thư Hùng Kiếm, Thạch Phá Thiên nắm Thất Phu Kiếm, Vân Tùng Tử có Tham Tà Kiếm, Mã Vinh Thành cầm Quân Tử Kiếm, Tôn Diệu Anh sở hữu Ngọc Nữ Kiếm cuối cùng trong tay Chung Ly Lạp Chân là Thục Nữ Kiếm. Tương lai nếu bọn chúng có thể đăng đỉnh thành tiên thì những thanh bảo khí này cũng sẽ như Vong Tình Kiếm của ta một lần nữa lột xác.” “ Ồ, thực đúng là tên kiếm rất phù hợp với tính cách từng người, nhìn phong cách chiến đấu của tên Thạch Phá Thiên kia liền biết, haha, thất phu động nộ máu chảy trăm dặm, quả là danh xứng kì thực a.” Thiết Mộc Tử La khẽ vỗ tay giọng điệu không biết là khen ngợi hay mỉa mai. “ Hừ, chỉ có chút thực lực yếu ớt đó còn dám đơn đấu với ta sao? Cút về gọi cả Đãng Hồng Trần cùng toàn bộ đám chuột nhắt kia ra chịu chết một lượt đi!” Thạch Phá Thiên đắc thủ liền khinh bỉ chống kiếm xuống đất hất mặt buông lời miệt thị đối thủ. Quan Tùng nheo mắt nhìn qua, khuôn mặt che phủ sau mái tóc dài giãn ra một nụ cười bí hiểm. “ Tử Hoả! Cháy lên đi, thiêu rụi tất cả oán hờn mà ta đã chất chứa... khặc khặc... ta phải giết hết, đốt hết các ngươi thành tro bụi...” Tà khí trên thân hắn càng trở nên cực thịnh gần như nhuộm đen hết thân thể cùng mặt đất phạm vi năm thước, đôi song trảo bốc lên từng luồng hoả diễm màu tím đen càng làm người xem cảm giác được quỷ dị. “ Chếtttt....” Quan Tùng quát lớn một tiếng rồi lại xông tới với tốc độ cực nhanh, lần này Thạch Phá Thiên lại chỉ đứng yên tại chỗ nâng kiếm cẩn trọng quan sát. Đôi song trảo mang theo ngọn lửa ma trơi ngùn ngụt rạch chém vào không khí để lại từng vệt sáng loang lổ như không gian bị phân cắt. “ Kengggg.... chát... kengggg.... keng...” Lần này Quan Tùng không định cứng đối cứng mà lại sử dụng tốc độ cùng thân pháp quỷ dị như u linh của mình liên tục thay đổi bộ vị tìm đánh vào những nơi trọng yếu hòng khiến đối thủ lộ ra sơ hở. Ma trảo vừa xuyên tới yết hầu đã bị đại kiếm ngăn trở, lúc Thạch Phá Thiên định phản kích thì Quan Tùng đã tại chỗ tan biến như một cơn gió sau đó lại hiện thân sau lưng tiếp tục công kích. Tiếng trảo thép cào đánh lên giáp đồng tạo ra những chuỗi âm thanh ken két chói tai cực kì khó chịu, tia lửa bắn tung tóe. Thạch Phá Thiên sở trường không phải là nhanh nhẹn nên trước vô tận công kích cũng chỉ có thể bị động phòng ngự tránh chỗ yếu hại. Tầm nửa khắc sau, hắn tính tình nóng nảy đã mất hết kiên nhẫn khi bị Quan Tùng liên tục tập kích, Thạch Phá Thiên gắt giọng quát lớn, cánh tay nổi gân xanh dồn lực xách đại kiếm vung vẩy tứ phương. “ Gừ... thứ ruồi bọ vo ve xung quanh thực đáng ghét, đòn đánh của ngươi chỉ đáng gãi ngứa cho lão tử thôi, đừng mất công vô ích. Xem chiêu! Kiếm Thất Phu – Vạn Tượng Thiên Chinh!!!” Theo âm điệu gầm vang của họ Thạch, từng luồng kiếm ảnh theo những cú chém mà xuất hiện rồi hiển hoá thành một bầy voi chiến. Lấy hắn làm trung tâm tổng cộng có tám con chia làm tám hướng, Thạch Phá Thiên lại đập mạnh Thất Phu Kiếm xuống đất, tám đầu cự tượng lấy thế tiến công bẻ gãy nghiền nát mà xông về phía trước. Những đôi chân voi như cột đình cày tung đất cát lên, bụi mù tứ giăng, tiếng voi rú đánh thẳng vào thần hồn chấn nhiếp kẻ địch, hắn muốn dùng một đòn diện rộng này ép lui Quan Tùng không cho tiếp cận mình. Sau khi tám con cự tượng đã biến mất, bụi mờ lắng xuống, mọi người nhìn xung quanh nhưng chỉ còn có mỗi Thạch Phá Thiên đứng giữa bãi đất, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Quan Tùng. “ Hừ, con chuột nhắt lại trốn đi đâu rồi?” Hắn thận trọng quay đầu nhìn tứ phía, còn lan toả thần thức dò tìm mục tiêu nhưng Quan Tùng dường như đã tan vào thinh không chẳng còn chút tăm hơi nào. “ Nhị đệ! Cẩn thận dưới chân!”