Chương 636: Thắng bại đã phân
Chương 636: Thắng bại đã phân
Vào thời khắc mấu chốt, Trịnh Viễn Đông một lần nữa gấp giọng quát lên nhắc nhở. Thạch Phá Thiên giật thót cúi đầu ngó xuống, tròng mắt hắn co rụt lại khi thấy rõ ràng trong cái bóng của mình đang có một đoàn hắc vụ lượn lờ. Kế tiếp một đôi lợi trảo bọc đầy hoả diệm màu tím đen đã trờ tới trước mặt. Thức hải liên tiếp báo hiệu nguy cấp, Thạch Phá Thiên dùng hết sức bình sinh đâm kiếm vào cái bóng của mình, bản thân thì lách người ngã qua một bên tránh né. “ Xoẹt....”
“ Aaa....!!! Tên khốn! Ta phải giết ngươi, xé xác ngươi làm trăm đoạn...”
Tuy đã hiểm hiểm tránh được đòn công kích trọng yếu nhắm thẳng vào đầu lâu nhưng một bên mặt của Thạch Phá Thiên vẫn bị năm móng vuốt kia vồ nát, máu thịt be bét, hắc hoả vẫn liên tục thiêu đốt khiến hắn đau đớn tận chân tâm gào lên thảm thiết. Quan Tùng bên trong cái bóng như quỷ hồn từ từ trồi lên, đôi mắt mang theo sát khí đỏ ngầu cùng nụ cười hả hê quỷ quyệt. “ Khặc khặc.... đau đớn không? Bi ai không? Sợ hãi không? Đúng là vậy đó, ta muốn nữa, tất cả các ngươi đều phải chết, chết một cách khó coi nhất, ta sẽ từ từ tra tấn cả tinh thần và thể xác đến khi các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng... đó là những gì lũ súc sinh các ngươi xứng đáng nhận lãnh... Hồng Loan, ta phải báo thù cho Hồng Loan....”
Tràng cảnh trận chiến hiện tại làm cho hàng vạn tu sĩ quan sát đều âm thầm líu lưỡi. Chỉ ít phút trước vị Địa Tiên Thạch Phá Thiên kia vẫn còn ngông cuồng tự đại mạnh mẽ một mình công đánh phá tan bốn lớp hộ sơn đại trận của Tuyết Liên Cung. Kiêu ngạo vỗ ngực quát tháo muốn một mình xử lý hết địch nhân. Hiện tại hắn lại như một con thú hoang bị thương nằm trên đất ôm mặt gào rống đau đớn. Đối diện hắn, nam tử người không ra người quỷ không ra quỷ kia lại đang đứng hiên ngang cười một tràng quái dị làm ai nghe cũng lạnh sống lưng. “ Ôi, nhị sư ca lúc nãy đã tiêu hao quá nhiều lực lượng để phá trận, lại nhận phản phệ cực lớn, dù có đan dược phục hồi vẫn không thể trở lại đỉnh phong được nên mới chậm chạp không phản xạ kịp đối thủ, hay là để muội xuống đó giúp hắn một tay.”
Tôn Diệu Anh dáng người đẫy đà cầm lấy thanh kiếm dài gần bằng chiều cao thân người lo lắng hướng về đại sư ca hỏi. “ Từ từ đã, trận đầu lập danh trạng hạ thấp uy thế đối phương sao có thể dùng hai đánh một. Như vậy sẽ để mấy nhà kia chê cười Vô Lượng Kiếm Các ta yếu đuối vô năng, muội yên tâm, ta hiểu nhị đệ nhất, hắn không thể nào chịu thua sớm như vậy đâu.”
Trịnh Viễn Đông đưa tay ngăn trở, Tôn Diệu Anh nghe vậy cũng lùi về sau gật đầu nghe theo. “ Chà, Nhan muội muội, tên đệ tử này của ngươi e là sau khi phá trận đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, lại còn gặp phải một kẻ khó nhằn đánh kiểu đột kích như vậy thực khó cho hắn. Nếu đánh tiếp có khi ngươi sẽ mất đồ đệ đó, hay là để hắn lui ra cho một đệ tử khác nghênh chiến.”
Lệ phu nhân giọng điệu nhẹ nhàng quan tâm đưa ra đề nghị, Nhan Như Ngọc không đáp lời chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Thạch Phá Thiên không lộ chút cảm tình. Mấy người xung quanh thấy vậy cũng âm thầm thắc mắc, nàng ta là mặc kệ sống chết của đệ tử hay là tự tin Thạch Phá Thiên có thể quật cường? Quan Tùng một lần nữa đưa lợi trảo dính lấy máu tươi của kẻ thù lên nhấm nháp, hắn vui sướng tận hưởng sự đau khổ vật vã mà đối phương đang trải qua. “ Khà khà, tiếp theo nên tiễn ngươi lên đường rồi, yên tâm, kế tiếp ta nhất định sẽ đưa hết cả lũ bọn chúng sớm đoàn tụ với ngươi, không một ai có thể thoát đâu...”
Sau câu nói hắn lại một lần nữa dùng thân pháp tiềm hành ẩn vào cái bóng của chính mình rồi biến mất tăm, khi xuất hiện đã ở ngay sau lưng Thạch Phá Thiên đưa đôi lợi trảo rực lửa nhắm vào gáy đối phương mà vồ tới. Thạch Phá Thiên như con thú bị dồn vào đường cùng, tâm lý cầu sinh mãnh liệt một lần nữa bộc phát, hắn nghiến chặt răng vận khởi toàn bộ lực lượng, đại kiếm vốn đang nằm dưới đất tự động bay đến sau lưng thay hắn ngăn lại một đòn tất sát. Quan Tùng tập kích không thành lập tức tung người về sau lần nữa ẩn thân trong cái bóng liên tục nhảy tới lui không theo bất kì quy luật nào. “ Hừ, một chiêu còn định chơi lại nhiều lần sao? Cút ra đây cho lão tử! Thất Phu Kiếm – Thạch Phá Thiên Kinh!!!”
Thạch Phá Thiên bất ngờ dậm mạnh chân xuống đất tạo thành một cú chấn động rung chuyển tứ phương, nếu tinh mắt có thể nhìn thấy tốc độ của Quan Tùng vì một đòn này đã chậm đi đôi chút. Chưa để kẻ địch kịp phản ứng, Thạch Phá Thiên lại lần nữa cắm lưỡi kiếm xuống mặt đất, khoảnh khắc đó, cả đại địa như sinh ra cộng hưởng, từ bên dưới lòng đất liên tiếp trồi lên những thanh kiếm khổng lồ bằng đá. Uy lực của đòn này trực tiếp cày xới hết toàn bộ khu vực trước đại môn Tuyết Liên Cung. Quan Tùng ẩn thân bên trong cái bóng liên tục di chuyển tránh né nhưng đòn này tầm ảnh hưởng gần như bao quát toàn bộ mặt sân không chừa cho hắn lối thoát nào. Cuối cùng hắn cũng bị ép đến nổi hiện thân trở lại, còn bị một lưỡi kiếm đá đánh thẳng sau lưng khiến bộ dạng vốn đã tả tơi càng khốn khổ hơn, mồm hộc ra máu tươi ngã nhào ngay trước lỗ hổng của hộ sơn đại trận. “ Haha, bắt được ngươi rồi nhé, tên chuột nhắt, tiếp kiếm!!!”
Không đợi đối thủ kịp thời hồi phục, Thạch Phá Thiên đã chồm người lao tới, hắn nắm ngược cán kiếm hướng mũi nhọn về giữa sống lưng của Quan Tùng muốn một đòn trực tiếp khiến đối thủ không còn khả năng chống cự nữa. Quan Tùng nén đau lồm cồm bò dậy, đứng trước thế công như vũ bão đang nhắm tới mình hắn vậy nhưng lại không chút hốt hoảng nhụt chí nào, trong đôi con ngươi ánh lên một tia tàn nhẫn, hàm răng trắng hếu nhe ra đi kèm nụ cười tà dị. “ Không ổn! Tên đó vẫn còn thủ đoạn, nhị đệ, mau tránh lui!”
Trịnh Viễn Đông gấp gáp quát lớn nhưng lần này Thạch Phá Thiên đã trong thế tên rời cũng lao vút tới làm sao có thể kịp thời phản ứng được nữa. “ Khặc khặc.... tên to xác não ngắn chỉ biết sủa loạn, ta sẽ lấy xác của ngươi thắp lên ngọn lửa báo thù rực rỡ nhất. U Minh Quỷ Hoả! BÙNG LÊN CHO TAAA!!!!”
Sau tiếng quát rung chuyển không gian, từ khắp trên người của Thạch Phá Thiên bỗng dưng bốc lên từng làn khói đen kịt, sau đó trực tiếp hoá thành những ngọn lửa ma trơi tím đen trực tiếp bùng mạnh biến tên này thành một cây đuốc sống. “ AAAA.... KHỐN KIẾP!!! KHỐN KIẾP!!!....”
Thạch Phá Thiên thế công bị phá hủy, Kiếm Thất Phu loảng xoảng rơi trên đất, hắn nằm lăn lộn trên nền đất kêu gào như heo bị chọc tiết, chân khí toàn bộ được thôi động để dập tắt tử hoả nhưng thứ này như giòi bám trong xương có cố cách mấy cũng không thể nào hoá giải. Chỉ chốc lát, bộ đồng giáp vốn là vật để bảo vệ thân thể nay lại trở thành thứ phản tác dụng mà nung chín da thịt của Thạch Phá Thiên, mái tóc đỏ đầy kiêu hãnh cùng toàn bộ lông và râu đều bị cháy sạch trụi. Cơ thể hắn bị bỏng nặng, làn da chảy xệ bong tróc bốc lên mùi thịt nướng khét lẹt. “ Khửa khửa... đau đớn không hả? Đây chính là kết cục của những kẻ dám ra tay làm hại Hồng Loan của ta... Hồng Loan, nàng nhìn thấy không? Phu quân đang hành hạ chúng, sẽ sớm thôi, ta sẽ mang thêm càng nhiều nhân mạng nữa xuống bồi tiếp nàng... khặc khặc....”
Quan Tùng chống tay cố gắng giữ bản thân đứng thẳng, nét mặt hắn vặn vẹo nén đau cười vang một trận sảng khoái rồi nhìn quét qua đương trường. Từ tu sĩ đến đám binh lính phàm nhân đối diện với ánh mắt như tử thần đòi mạng kia đều không rét mà run, khí thế lúc đầu tiến quân tới đây đều như quả bóng bị xì hơi tan biến sạch. “ Nhị đệ!”
Giờ khắc này Trịnh Viễn Đông cũng không còn tâm trí để ý đến mặt mũi nữa, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm, điểm đặc biệt là kiếm này có hai lưỡi nằm song song với nhau một vàng một đỏ, nếu bị thứ này đâm trúng chắc chắn sẽ nhận gấp đôi sát thương, trên thân thủng hai lỗ. Hắn nhảy khỏi pháp thuyền nhanh chóng tiến tới bên cạnh Thạch Phá Thiên vẫn đang giãy dụa la hét, ngọn lửa ngùn ngụt quấn quanh thân không có dấu hiệu tắt. “ Thư Hùng Kiếm Kỹ - Phân Chia Thiên Hạ. Tách!”
Trịnh Viễn Đông chỉ nhẹ nhàng làm một động tác vung kiếm, hai luồng sáng vàng đỏ từ đôi lưỡi kiếm phát ra lập tức quấn quanh người Thạch Phá Thiên, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngọn lửa tím đen vẫn cháy âm ỉ bỗng chốc theo luồng kiếm màu đỏ di dời ra khỏi phạm vi mười bước chân để lại họ Thạch với những vết bỏng nặng lở loét cháy xém toàn thân. “ Hộc... phù... ta... ta phải giết hắn... sư ca, đưa ta thêm đan dược...”
Thạch Phá Thiên thở hắt ra thều thào muốn gượng đứng dậy nhưng vết thương quá nghiêm trọng khiến hắn gần như vô lực. Trịnh Viễn Đông nhìn sư đệ của mình rồi lắc đầu. “ Ngươi đã đến giới hạn rồi, đánh nữa sẽ chỉ rước thêm nhục nhã thôi, mau trở về dưỡng thương, chuyện còn lại để chúng ta lo.”
Thạch Phá Thiên tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ đành bất lực nghe theo, Trịnh Viễn Đông liếc qua phía Quan Tùng đang cười gằn nhìn mình, hắn rất muốn một kiếm tiễn tên này đi chầu Diêm Vương nhưng như thế e là sẽ mang tiếng ức hiếp kẻ đang trọng thương. Hắn xưa nay luôn giữ hình tượng uy nghiêm mẫu mực đường hoàng, nhất là ở trước mặt Nhan Như Ngọc, không muốn bị nàng đánh giá mình xảo trá âm hiểm, tên này tuy thắng nhưng cũng đã dầu cạn đèn tắt không chống đỡ được bao lâu, cứ để Tôn Diệu Anh xuống xử lý là được.