Chương 637: Xuất chiến
Chương 637: Xuất chiến
Nghĩ vậy, Trịnh Viễn Đông không thèm quan tâm tới Quan Tùng nữa, hắn cách không khẽ phát lực nâng lấy Thạch Phá Thiên cùng Thất Phu Kiếm rồi lững thững bay về pháp thuyền. Tư thái anh tuấn tiêu sái này trực tiếp khiến hơn một nửa nữ tu sĩ có mặt say mê đứ đừ liên tục hướng về hắn mà khen ngợi bày tỏ tình ý. “ Chậc, Nhan kiếm tiên cũng thực quá nhẫn tâm với đồ đệ của mình đi. Ngươi rõ ràng biết tên điên kia có lưu lại ám chiêu sao còn không nhắc nhở, để hắn bại thảm như thế?”
Tả Thương Khung liếc mắt sang Nhan Như Ngọc khẽ nhếch môi hỏi, nàng ta vẫn trưng bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc khẽ lắc đầu. “ Đó là bài học cho cái thói kiêu ngạo hiếu thắng khinh thường đối thủ, ta đã nhắc nhở nhiều lần nhưng nó không tiếp thu, vậy thì để trận thất bại hôm nay giúp nó cảnh tỉnh đi.”
“ Chậc, quả nhiên tính cách của Nhan kiếm tiên danh xứng kì thực với thanh Vong Tình Kiếm kia, hoàn toàn lãnh đạm xem nhẹ mọi thứ kể cả đồ đệ của mình.” Lệ Nhiễm Sương lắc đầu đánh giá. “ Tên kia nhìn có vẻ giống như loạn trí gặp người liền giết nhưng kì thực khả năng thao lược nhìn nhận kiểm soát tình huống chiến đấu lại đủ xảo trá, một kẻ đầu óc đơn giản như Thạch Phá Thiên tất nhiên sẽ bị thua thiệt rồi.” Độc Mục Hiệu Uý đưa ra nhận xét. “ Quả thực vậy, tiểu tử họ Thạch kia từ lực lượng đến tu vi đều có phần nhỉnh hơn nhưng đã tiêu hao quá nhiều khi phá trận, lại gặp phải kẻ gian xảo chơi chiến thuật đột tập, dùng tử hoả để lại ám chiêu trong những đòn đánh từ trước sau đó nhân lúc không phòng bị liền kích hoạt thiêu đốt. Tên đó nhìn thì điên nhưng đầu óc rất tỉnh táo a.” Thiết Mộc Tử La cũng không tiếc lời khen ngợi. “ Nhưng hắn tới đó cũng đã không còn dư lực bao nhiêu, nếu Tuyết Liên Cung không có người khác ra trợ trận thì tên đó chết chắc, hừ, nhất định phải tạo thêm áp lực ép đến khi tiên nhân phe bên đó xuất hiện thì chúng ta mới thu lưới được.”
Tả Thương Khung khẽ chỉ tay lên trời, mấy người gật đầu cho là phải. Trịnh Viễn Đông sau khi sắp xếp cho Thạch Phá Thiên đi dưỡng thương xong quay lại đầu thuyền đã thấy Nhan Như Ngọc đứa ánh mắt ra hiệu về phía mình, hắn hiểu ý liền quay sang Tôn Diệu Anh. “ Ngũ muội, tới lượt muội lên đi, giết tên đó báo thù cho nhị đệ, đừng tự tiện xông loạn vào trong trận, cố hết khả năng ép cho Đãng Hồng Trần ra mặt, ta lập tức truyền tin bên phía tam đệ, hắn sẽ tới hỗ trợ chúng ta ngay thôi.”
“ Ân, muội biết rồi.” Tôn Diệu Anh rất cảm mến vị sư ca này, hắn chỉ đâu nàng sẽ nghe theo đó lập tức xách lấy trường kiếm phóng xuống khỏi pháp thuyền. Bên trên quảng trường Tuyết Liên Cung, chúng đệ tử, chấp sự cùng các trưởng lão đều ngỡ ngàng sau đó liền nổ ra một trận hò reo vui sướng khi thấy Địa Tiên phe địch ngã xuống. Khi đại trận bị phá ai nấy cũng đã tự mình chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cùng những kẻ ngoài kia sống chết. Không ngờ lại xuất hiện một cứu tinh giết trở ra ngăn cản bước tiến của địch nhân. Tuy không biết hán tử có vẻ điên loạn tà ma kia là ai nhưng chỉ cần hỗ trợ bảo hộ Tuyết Liên Cung thì xứng đáng nhận được lòng biết ơn cùng kính trọng của toàn bộ thành viên môn phái. Trong đại điện, Đãng Hồng Trần mở ra mắt hạnh khẽ buông một tiếng thở dài, cuộc chiến ngoài kia nàng đã quan sát tường tận từ đầu tới cuối, nàng cũng rất cảm kích tinh thần hi sinh của Quan Tùng có thể kéo được một Địa Tiên phe địch mất khả năng chiến đấu. “ Ài, tiếp theo e là ta phải tự xuất chiến rồi.”
Khi thấy nàng đứng dậy khỏi chủ vị thì nhóm nữ bên dưới cũng nhao nhao rời ghế, Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga tiến tới kế bên khẽ cúi người chân thành nói. “ Sư phụ, con cũng muốn đi, con sẽ sát cánh với người.”
“ Con cũng thế, chúng ta cùng nhau xông ra, con mới không sợ bọn cháu chắt đó.”
Đãng Hồng Trần rất xúc động với tinh thần không màng sống chết muốn chung sức đồng lòng của mấy nữ, nàng giang tay ôm lấy từng cô đệ tử của mình âu yếm một trận rồi mỉm cười nhẹ giọng nói. “ Hai con là cung chủ và phó cung chủ, cần phải ở lại đây trấn trụ cùng chúng đệ tử. Trận chiến này tuy hai bên có nhiều tu sĩ nhưng lực lượng chủ chốt quyết định thắng bại vẫn là Địa Tiên tối đỉnh, hai đứa vẫn còn thiếu chút, nếu có ra trận cũng chỉ làm ta thêm vướng bận mà thôi.”
Lời Đãng Hồng Trần nói nghe có vẻ phũ phàng nhưng kì thực ai cũng hiểu đó là sắp xếp ổn thoả nhất. Chúng nữ tuy rất muốn giúp nhưng rõ ràng trận chiến này bọn họ không đủ thực lực nhúng tay, nếu còn cứng đầu không nghe e sẽ càng là gánh nặng thêm cho nàng ấy. “ Hừ, lũ súc sinh chết tiệt đó, ta hiện tại chỉ ước gì chủ nhân quay về đây, có ngài ấy trấn tràng chúng ta nhất định sẽ dễ dàng chôn vùi hết bọn đáng hận đó.” Mộng Vân tức tối đập tay vào ghế mím môi chửi loạn. “ Ân, những cái tiên nhân đó rõ ràng là tham lam tài vật bảo bối cùng mỏ tiên linh thạch của chúng ta thế mà còn mặt dày vô sỉ hô hào cái gì mà diệt thế lực tà ma phò trợ Sở Vương. Hôm nay nếu có thất thủ chúng ta cũng nhất định không để lũ khốn đó hưởng lợi.” Ân Tử Bình gật đầu phụ hoạ. “ Xì, cùng lắm thì cá chết lưới rách, sau này chủ nhân quay về nhất định sẽ vì chúng ta mà báo thù diệt tộc lũ súc sinh đó.” A Khắc Thiên Kiều lên tiếng. Đãng Hồng Trần đôi mắt thoáng ánh lên nét dịu dàng, mấy nữ này tuy đều là bị Chu lang nhà nàng dùng thủ đoạn ép phải phục tùng nhưng hơn trăm năm qua cũng đã nuôi ra tình cảm, thời khắc sinh tử tồn vong vẫn trung thành cẩn cẩn như vậy quả thực đáng tin tưởng. Chỉ là nếu như các nàng chịu mặc y phục cho tươm tất vào thì lời nói có lẽ sẽ gây xúc động hơn. Mấy cái nữ này ở trong tông môn đúng là tự nhiên đến thái quá, trong lúc tình thế bên ngoài gấp gáp nguy hiểm địch nhân có thể đánh vào bất cứ khi nào nhưng ai cũng trưng một bộ dáng dâm tao chẳng chút tiết chế. Ân Tử Bình một thân váy áo ngắn cũn cỡn gần như chẳng che đậy được gì, thậm chí trước ngực còn khoét rỗng để hai bầu vú lộ thiên đong đưa mời gọi. Mộng Vân càng là trực tiếp khoả thân loã lồ, trên người ngoài vài món trang sức thì hoàn toàn là bại lộ toàn bộ vú đít. A Khắc Thiên Kiều thì khỏi phải bàn, cô nàng này từ xưa đã bị Chu Cương Liệt huấn luyện trở thành một cái dâm nữ cuồng bị ngược, máu khổ dâm ăn sâu vào xương tủy, trên thân lúc nào cũng đầy vết bầm cùng những dấu roi vụt đỏ ửng. Cả người nàng được dây thừng bọc lấy gắt gao ép chặt hai bầu vú cùng âm hộ, đầu ti xỏ khuyên, dưới hột le cũng xuyên vòng bạc, lỗ lồn cùng cúc hoa nhét lấy mấy món đồ chơi. Đãng Hồng Trần sớm đã quen với những chuyện dâm tao không hợp thói thường của chúng nữ trong cung nên chỉ khẽ lắc đầu cười trừ, bản thân nàng khi ở trên chủ điện uy nghiêm cao lãnh cũng chỉ là để che đậy nội tâm yếu đuối xốp mềm của mình. Nàng vẫn tâm niệm dành riêng bản thân cho Chu lang nên suốt trăm năm qua không hề vượt rào với bất kì gã đàn ông nào khác. Nhưng ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, Đãng Hồng Trần tất nhiên cũng nhiều lần nhớ nhung cảm giác được con cặc thô to kia lấp đầy tận sâu trong tử cung khiến nàng dục tiên dục tử. Những lúc hứng tình như thế nàng hoặc là tự mình thủ dâm hoặc tìm lấy hai cô đồ đệ tốt cùng các nàng chơi trò bách hợp, dùng song đầu long giúp nhau lên đỉnh. Vì điểm dâm dục đã đạt tới 80 nên Đãng Hồng Trần cũng khá bạo gan trong việc phô dâm. Nhiều lần nàng vẫn là len lén trần truồng dạo quanh sơn môn, bay lên núi tuyết hay thậm chí xuống dưới thành trấn kia tận hưởng cảm giác hồi hộp thích thú khi loã thể lộ thiên. Cũng có vài lần nàng chơi bạo hơn tự vọc lồn đến triều phun, dâm thủy vẩy xuống tưới lên đầu mấy nam nhân xa lạ rồi vui vẻ cười ngặt nghẽo trước bộ dáng ướt như chuột lột của bọn họ. Nàng cũng không ngại khi cơ thể bị nhìn thấy, dù sao lúc trước khi Chu Cương Liệt từ kinh đô Đại Chu quay về đã khai phá tính dâm đến một mức độ đủ để nàng chủ động tiếp nhận những chuyện tình thú như vầy. Đang lúc Đãng Hồng Trần dặn dò chúng nữ các đối sách để bảo toàn thế lực thì bất chợt nàng hơi sững người lại cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, nét mặt vốn vẫn còn vương nét lo âu dần giãn ra kèm một hơi thở phào như trút được gánh nặng. “ Phù... cuối cùng cũng kịp, trận kế tiếp chúng ta liền có thể buông tay mà đánh rồi. Hi Nguyệt, Nguyệt Nga, hai con ở lại đây cùng các tỷ muội nỗ lực trấn an các đệ tử chớ để họ xung động, ta phải ra ngoài hỗ trợ Quan Tùng trước.”
“ Sư phụ, người phải cẩn thận kẻo trúng gian kế của địch nhân đó.” Hi Nguyệt lo lắng vịn lấy tay nàng. “ Yên tâm, đây là trận đấu của Địa Tiên bọn họ chắc chắn sẽ không dám dùng tới lực lượng siêu việt phàm giai, ta tự biết có chừng mực, chỉ cần cố gắng cầm chân bọn chúng đến khi người kia xuất quan là được.”
Chúng nữ nghe nàng nói cũng tạm thời an tâm, Đãng Hồng Trần từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm có cán điêu khắc hoa sen thất sắc, đây là bảo khí cấp Địa Tiên mà nàng được Chu lang tặng. “ Thành hay bại đều là tại hôm nay, Chu lang, hãy dõi theo thiếp.” Nàng lẩm bẩm trong lòng, thân ảnh tức khắc biến mất khỏi đại điện.