Chương 638: Vũ khúc máu tanh

Chương 638: Vũ khúc máu tanh Bên ngoài Tuyết Liên Cung lúc này không khí có phần trầm trọng hơn hẳn, các tu sĩ xem chiến nhốn nháo bàn luận. Trên sáu toà pháp thuyền trống trận cùng tiếng quân sĩ reo hò như sấm dậy một lần nữa vang rền. Giữa chiến trường hai bóng người đứng đối diện nhau, một bên là Quan Tùng sắc mặt tái nhợt dữ tợn đang khuỵu gối lăm lăm cẩn trọng đánh giá kẻ địch, trên cơ thể hắn xuất hiện mấy đạo vết thương máu chảy ròng ròng, nặng nhất là một bên nhượng chân đã bị cắt đứt tạm thời mất đi khả năng di chuyển. Bên còn lại là một cái mĩ nhân dáng người phỗng phao nảy nở, phần áo bó sát cùng váy ngắn ngang gối tôn lên vòng một cùng vòng ba núc ních thịt. Tóc nàng búi cao, đôi mắt to tròn lung linh tinh nghịch, hai gò má bánh bao lúc nào cũng như phụng phịu, khoé miệng treo nụ cười như mỉa mai. Nhìn tổng thể giống như một tiểu cô nương nhà bên ngây thơ hồn nhiên vui tươi với dáng người nóng bỏng làm xao xuyến bao nhiêu trái tim nam tử. Nàng này không ai khác chính là Tôn Diệu Anh, đệ tử thứ năm của Nhan Như Ngọc. Thời khắc này nàng trong bộ dáng tiểu nữ sinh trên vai lại vác theo một thanh trường kiếm dài bằng với chiều cao cơ thể, lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ xuống từng giọt huyết tương đỏ thẫm. “ Hì hì, coi nào, sao hả, khí thế ma quỷ lúc nãy ngươi dùng để đánh bại nhị sư ca của ta biến đi đâu rồi? Gân chân đã đứt để xem ngươi còn nhảy nhót đi đâu được nữa. Ngoan ngoãn bó tay chịu chết đi thôi.” Tôn Diệu Anh chống nạnh cười vang, đôi vú sữa quá khổ theo từng nhịp thở của nàng mà nảy tưng tưng khiến đám nam tu sĩ bên ngoài ai nấy đều nuốt vài ngụm nước bọt thèm thuồng. Quan Tùng không nói gì, song trảo thủ thế trước ngực giống như một con thú bị thương cay độc liếc về phía nữ nhân kia như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn sau khi đánh bại được Thạch Phá Thiên thì cũng không còn được bao nhiêu khí lực, cơ thể còn dính nhiều vết thương nặng. Xương gãy mấy cái, lục phủ ngũ tạng chấn thương xuất huyết. Bởi vậy khi đối đầu với một Địa Tiên viên mãn đang trong trạng thái đỉnh phong như Tôn Diệu Anh tất nhiên sẽ nhanh chóng bị áp đảo lâm vào thế hiểm. Nữ nhân này nhìn bề ngoài trông thì có vẻ xinh đẹp nảy nở vô hại nhưng thực chất khi xuống tay không hề nhân nhượng chút nào, còn rất biết cách chơi trò hành hạ tìm niềm vui trong sự đau đớn của người khác. Ngọc Nữ Kiếm trong tay nàng ta tuy trông cồng kềnh không hợp với dáng hình phổng phao đó nhưng chỉ khi lâm trận mới biết nàng đã luyện nó đến lô hoả thuần thanh. Từng động tác rút kiếm, thân pháp uyển chuyển bay múa trông vô cùng xinh đẹp tựa như mĩ nữ đang thể hiện vũ khúc. Những nơi nàng lướt qua đều để lại hoa máu bay rợp trời, Quan Tùng không có chút lực nào hoàn thủ đã trở thành bia ngắm để Tôn Diệu Anh luyện kiếm. Biết tên cuồng loạn này sở trường thân thủ nhanh nhẹn tập kích tứ phía cùng với ngọn lửa tà quái khó thể dập tắt kia nên nàng ta đã lập tức chế trụ một kiếm trúng chỗ hiểm cắt ngang gân chân xem như đem Quan Tùng phế đi khó thể nhúc nhích. “ Ây dà tên điên như ngươi đúng là số khổ a, đã thê thảm tới mức này mà mấy kẻ hèn nhát trốn trong kia vẫn chưa ai xuất thủ tương trợ, bọn chúng đã bạc bẽo như vậy ngươi còn tận tâm thủ hộ nơi này làm gì?” Tôn Diệu Anh vừa khích bác ly gián động tác chém tới cũng không hề dừng, mỗi lần lướt qua thì trên cơ thể Quan Tùng lại có thêm một vết rạch, tuy chỉ là vết thương bình thường nhưng cảm giác da thịt liên tục bị cắt quả thực không dễ chịu chút nào. “ Khục... tiện nhân... tốt nhất là ngươi nên giết ta nhanh chóng, nếu không đợi lão tử thoát được ta nhất định sẽ đem ngươi lột sạch ném cho hàng vạn gã nam nhân ngoài kia cưỡi.” Quan Tùng căm tức gào lớn, hắn quả thực muốn dùng mạng mình đổi lấy càng nhiều kẻ địch tử thương thảm trọng càng tốt nhưng hiện tại chân nguyên đã khô cạn, thân thể trọng thương gần như bất lực. Hắn đã sẵn sàng tâm lý đón nhận kết cục của mình, cùng lắm thì xuống suối vàng đoàn tụ cùng thê tử Hồng Loan. Nhưng kẻ muốn chết lại có kẻ không để hắn chết, Tôn Diệu Anh giọng đầy châm chọc cười cợt trên nỗi đau của người khác lại lần nữa lướt qua chém vào hông Quan Tùng một nhát. “ Ây dô, ngươi đừng có mà chết sớm quá đó nha, ta còn chưa chơi chán đâu, để xem Đãng Hồng Trần đó có nhẫn tâm trơ mắt nhìn thấy cảnh đồng bọn bị chúng ta tra tấn lăng trì tùng xẻo hay không. Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp – Vũ Khúc Thái Đao.” Ngọc Nữ Kiếm trong tay Tôn Diệu Anh liên tục vung vẩy kết hợp với bộ pháp như nhảy múa của cô ta làm cho người xem hoa cả mắt. Động tác nhẹ nhàng, tinh tế, mang phong thái phiêu dật và thanh thoát như tiên nữ biểu diễn kiếm vũ. Kiếm chiêu không quá mạnh mẽ, nhưng lại đầy sự uyển chuyển biến hóa khiến đối thủ khó lòng đoán được ý đồ. Theo tiếng gào thét của Quan Tùng, từng mảnh da thịt của hắn tươi sống bị chém xuống, máu tươi vẩy ra nhuộm đỏ cả mấy bước chân. Những người quan khán ai nấy đều ớn lạnh cả sống lưng, nữ tử xinh đẹp với thân hình gợi cảm khiến người ta vừa gặp đã yêu kia lại có một bộ mặt tàn nhẫn khát máu như thế. Điệu múa của nàng thực đẹp, từng cái giơ tay nhấc chân, vòng eo dẻo dai uốn éo, cặp dưa lớn rung rinh phập phồng, hai quả mông mập đàn hồi đẩy đưa, trường kiếm như vẽ lên không gian những đường nét hoa mĩ tinh tế. Nhưng vẻ đẹp này là được tạo nên bằng máu và thịt của một người đang sống sờ sờ. Tôn Diệu Anh tận hưởng cảm giác giết chóc huyết tanh, xem địch nhân như một tác phẩm nghệ thuật để mình trổ tài điêu khắc. Ai cũng tự mình nhận định, nữ nhân như thế này còn nguy hiểm hơn những tên cố tỏ ra hầm hố kia nhiều lần. Một bông hồng máu xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn, xem cái chết của người khác như thú vui tiêu khiển cho bản thân. “ Phu quân, có cần thiếp ra tay ứng cứu hay không?” Lạc Thủy lông mày khẽ nhăn chỉ cần một cái gật đầu của Chu Cương Liệt nàng liền lập tức xông tới tóm lấy cái nữ nhân khát máu kia về dạy dỗ thật cẩn thận, bảo đảm chỉ cần vài ngày cô ta nhất định ngoan như chó con quỳ dưới chân hắn phục tùng không dám trái ý. “ Chưa phải lúc nàng ra tay đâu, Tuyết Liên Cung bên đó còn nhiều thứ thú vị hơn nữa, cứ bình tĩnh mà xem kịch hay đi.” Chu Cương Liệt nhàn nhã lắc đầu ôm lấy eo Lạc Thủy kéo nàng ngồi lại vào lòng mình, ánh mắt hắn hướng về sâu trong lòng đất Tuyết Liên Cung, nơi mỏ linh thạch hình thành nên một hang động thực lớn nồng đậm cả tiên khí và linh khí. Khoé miệng hắn hơi cong lên, trong lòng âm thầm lẩm bẩm. “ Chậc, chỉ mới hơn trăm năm đã đạt tới mức độ này, quả không uổng công lao ta dày sức bồi dưỡng, lần này để xem các ngươi có thể làm tới mức độ nào. Cứ yên tâm mà ra tay, cái gì nhân quả hay sát nghiệp ta sẽ thay các ngươi gánh nhận hết.” Bên dưới sân đấu, Tôn Diệu Anh vẫn đang say sưa trong điệu múa của mình, cơ thể Quan Tùng cũng theo đó bị cắt nham nhở không còn nơi nào nguyên vẹn, cảnh tượng rợn người này làm cho nhiều kẻ chứng kiến không khỏi khiếp sợ. “ Ây dà, Tuyết Liên Cung đúng là một bọn tà tu vô tình vô nghĩa mà, ngươi giúp bọn chúng chống đỡ bên ngoài này chịu bao nhiêu thương tổn đều sắp bị lóc hết thịt rồi nhưng những kẻ nhát gan kia chẳng có lấy một ai giúp sức, có thấy tủi thân không? Căm hận không?” Tôn Diệu Anh cố ý dùng chân khí khuếch tán những câu châm biếm của mình để tất cả mọi người đều nghe rõ. Bên trong quảng trường, chúng đệ tử Tuyết Liên Cung ai nấy mặt mũi đỏ bừng tức đến run rẩy, trán nổi gân xanh. Bọn họ quả thực vừa xấu hổ vừa nghẹn khuất khó mà nói thành lời, vị tiền bối kia vì bảo toàn cho thế lực đã can đảm đối diện địch nhân, bây giờ lại đang lâm vào tử kiếp bị hành hạ sống không bằng chết. Họ hô hào muốn tất cả đồng loạt xông ra, thà chết vinh chứ không sống nhục, dù tử trận cũng phải kéo theo càng nhiều lũ súc sinh vô sỉ đó, nhưng Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga chúng nữ đã kịp thời xuất hiện ngăn cản trấn an tinh thần mới khiến chúng đệ tử dịu bớt lại. “ Chậc, đã nói tới mức đó mà Tuyết Liên Cung vẫn chưa có ai ra mặt, vậy thì đừng trách ta tiếp tục hành xác hắn. Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp – Trảm Hồn!” Tôn Diệu Anh tra kiếm vào vỏ, tư thế hơi trầm xuống dồn lực vào đôi bàn tay, trên thân kiếm xuất hiện tầng tầng hồn lực như khói sương khiến lưỡi kiếm ánh lên quang mang lạnh lẽo. “ Lần này ta chém không phải là da thịt mà là linh hồn, để xem một tên phế nhân như ngươi có thể chống cự được bao nhiêu kiếm, có trách thì trách đồng đội của ngươi bất nhân thấy chết không cứu đi!” Một vài người có kiến thức âm thầm thở dài lắc đầu tiếc hận, ai cũng biết linh hồn là phần yếu nhược nhất trong cơ thể tu sĩ, nếu gặp phải tổn thương nhẹ thì trở thành phế nhân si ngốc, nặng hơn thậm chí hồn bay phách tán vĩnh viễn tan biến khỏi thiên địa không thể luân hồi. Nam nhân kia xem như lần này số kiếp đã tận rồi.