Chương 639: Đối chiến

Chương 639: Đối chiến Tôn Diệu Anh hạ trọng tâm thân thể, tay nắm lấy chuôi kiếm sẵn sàng xuất lực thực hiện cú chém vào linh hồn, Mã Vinh Thành ở bên kia cũng đã ngừng giãy dụa, nét mặt điên cuồng vào giờ phút này bỗng dưng như thanh tỉnh trở lại, hai tay hắn dang ra đón nhận lấy cái chết cận kề, miệng lẩm bẩm những lời trăn trối. “ Chậc, không thể giết thêm nhiều địch nhân hơn thực tiếc, nhưng thôi vậy, Hồng Loan, phu quân đến với nàng đây...” “ Hừ, còn quá sớm để nói di ngôn đó, bổn cô nương chưa cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu, ta sẽ từ từ cắt xẻ linh hồn ngươi đến khi Đãng Hồng Trần chịu ra mặt mới thôi, tiếp kiếm!” Tôn Diệu Anh lại một lần nữa dùng thân pháp nhanh như điện xẹt xông tới, Ngọc Nữ Kiếm rời vỏ mang theo vô tận hồn lực sắc bén nhắm vào eo của Quan Tùng mà chém ngang. “ Xoẹt... kengggg....” “ A!!!” Những người quan khán ai cũng tưởng sẽ phải chứng kiến Quan Tùng linh hồn bị rạch phá đau đớn thét gào thậm chí thân tử đạo tiêu ngay tại chỗ nhưng không. Tiếng kêu đau đớn kèm bất ngờ vừa rồi lại xuất phát từ Tôn Diệu Anh, kế tiếp liền thấy thân hình nảy nở của cô nàng bay ngược trở về đập vào một gốc cây cách đó mấy mươi thước. Chẳng biết từ lúc nào phía trước mặt Quan Tùng đã đứng lấy một nữ tử, hoa dung đẹp một cách thanh thuần nhẹ nhàng không chút phấn son, mái tóc buộc hờ, dáng người cao thẳng với những đường cong ẩn hiện sau lớp đạo bào rộng rãi. Trên tay nàng là một thanh kiếm chạm khắc hoa sen tinh xảo, nét mặt nghiêm trang nhìn thẳng không lộ ra chút vui buồn, dưới gót chân đạp lấy những bông sen bảy sắc lung linh càng tôn lên tiên vận xuất trần. “ Đãng Hồng Trần! Cô ta cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi.” Trên pháp thuyền Trịnh Viễn Đông chống kiếm nhìn xuống nữ tử kia, môi nở nụ cười gằn. Đám đông tu sĩ cũng xôn xao lên, vị đệ nhất Địa Tiên của Tuyết Liên Cung lại ở thời khắc mấu chốt nhất có mặt kịp thời cứu đồng bọn khỏi nguy hiểm. Mấy tên nam nhân ngắm nhìn nhan sắc của nàng mà xuýt xoa khen ngợi không ngớt, vừa xinh đẹp như tiên thiên lại còn có thực lực bá đạo như vậy ai mà chẳng ước ao được cùng nàng một lần nên duyên, dù sau đó có mất mạng cũng không uổng a. “ Đãng tiên tử mau lui về trong cung đi, bọn chúng là cố tình hành hạ ta để dụ cô ra mặt, đừng để mắc mưu.” Quan Tùng nén đau đớn cố gượng dậy khẩn thiết nói, Đãng Hồng Trần quay lại khẽ lắc đầu. “ Đại trận đã bị phá, trước sau cũng không thể tránh một cuộc đại chiến, Quan đạo hữu ngươi tạm thời lui ra dưỡng thương đi, nơi này có ta toạ trấn là được rồi. Ta hứa sẽ thay ngươi báo thù rửa hận cho Hồng Loan muội tử.” Không để Quan Tùng kịp nói thêm lời nào, Đãng Hồng Trần đã dùng chưởng khí đẩy hắn vào bên trong lỗ hổng đại trận, lập tức sẽ có trưởng lão tới mang hắn đi điều trị. Trên sân lúc này chỉ còn có mình nàng, trường kiếm chỉ xuống đất, ánh mắt như trời sao quét ngang qua đương trường, bầu không khí chợt tĩnh lặng đi tức khắc. “ Đãng Hồng Trần, tiện nhân nhà ngươi cuối cùng cũng chịu thò mặt ra rồi sao? Năm đó nếu không nhờ tài nguyên của các đời tiên hoàng thì liệu ngươi có được như ngày hôm nay hay không? Vậy mà các ngươi lại làm ra hành vi bạc ác, cô phụ ơn điển nước Sở tách ra tự lập đe doạ hoàng quyền Khương gia ta. Bổn tướng quân khuyên ngươi nên biết nhìn vào thời thế bỏ vũ khí tự phong ấn tu vi dẫn theo toàn bộ nghiệt đảng Tuyết Liên Cung quỳ xuống đầu hàng quy phục Sở quốc ta thì còn có một con đường sống, bằng không để thiết kị Đại Sở đạp bằng núi tuyết, chó gà cũng không tha.” Khương Việt nghiến răng ra vẻ tức giận rống lớn, mấy mươi vạn binh mã theo sau cũng tiền hô hậu ủng hò hét đánh trống khua chiêng phô trương thanh thế. Đám tu sĩ đối với thao tác của tên phàm nhân yếu nhớt vô sỉ dựa hơi người khác để ra oai này ai nấy đều tỏ ý khinh thường. Chiến trận này có chỗ để một mãng phu như hắn khoa môi múa mép sao? Người ta là Địa Tiên đó, nếu không phải có đám kiếm tu kia bảo vệ e là chỉ một cái hắt hơi của Đãng Hồng Trần cũng đủ diệt tám đời tổ tông Khương thị rồi. Đãng Hồng Trần cũng chả thèm để con ruồi vo ve này vào mắt, nàng chỉ tập trung sự chú ý vào các toà pháp thuyền muốn dò xét tung tích của tiên nhân phe địch nhưng rõ ràng với thực lực hiện tại điều này là không thể. “ Hừ, tiện nhân dám đánh lén ta! Ai cho ngươi lá gan đó?” Lúc này, Tôn Diệu Anh từ phía xa lại một lần nữa dùng thân pháp lấy tốc độ cực nhanh đánh trở về, trường kiếm ánh lên tia sáng sắc lẹm như muốn một chiêu cắt đôi đối thủ. “ Thanh Liên Hộ Thuẫn!” Đãng Hồng Trần vẻ mặt bình lặng không có chút gấp gáp nào, trường kiếm vũ động ngay lập tức hình thành một màng chắn hình cánh hoa sen bao bọc tứ phía, Ngọc Nữ Kiếm cùng lúc xẹt qua khiến một cánh hoa vỡ vụn nhưng ngay lập tức tại chỗ cũ lại có cánh hoa khác mọc ra thay thế. “ Hừ, đúng là thủ đoạn ti tiện của bọn tà tu, hết trốn chui trốn nhủi lại giở trò đánh lén, có giỏi thì cùng bổn cô nương song đấu một trận đường đường chính chính.” Tôn Diệu Anh nâng kiếm chĩa thẳng về phía đối thủ cay độc mắng chửi. Đãng Hồng Trần không nói lời nào, chân khí từ cơ thể quán thâu vào bảo kiếm, dưới chân nàng đạp lấy liên hoa, sau lưng nở rộ một bông sen bảy cánh với bảy màu sắc khác nhau. Phong thái thanh lãnh kiêu kì như một tiên tử thoát tục làm người xem trầm trồ cảm khái không ngớt. “ Hì hì, tỷ tỷ này vẫn một bộ dáng như xưa, có lẽ chỉ khi ở bên phu quân thì tỷ ấy mới sống đúng với con người thật của mình.” Lạc Thủy che miệng cười ý nhị nhìn qua Chu Cương Liệt. Hắn cũng nhớ lại năm đó mình hằng đêm len lén vào khuê phòng từng bước một khiến vị quốc sư thanh tâm quả dục kia dần dần sa đà vào tình yêu nồng nàn. Bề ngoài Đãng Hồng Trần thể hiện bản thân là một nữ cường nhân lãnh ngạo thành thục không vướng bận chuyện thị phi, đối với đệ tử hết sức nghiêm trang chín chắn, đối với địch nhân không chút nhân từ. Nhưng ẩn sâu trong nội tâm lại là một cái tiểu nương tử nhã nhặn yếu đuối đặc biệt rất quấn người, thích được hắn vuốt ve cưng chiều như mèo nhỏ. Bao nhiêu năm trôi qua dù điểm dâm dục đã đạt tới ngưỡng thích hợp nhưng nàng vẫn giữ vững điểm mấu chốt chờ đợi hắn quay về. Chu Cương Liệt đã hứa với lòng mình, lần này nhất định sẽ bù đắp cho nàng thoả đáng, nàng rất xứng có một vài trò quan trọng trong hậu cung của hắn. Bên dưới sân, chiến đấu lại một lần nữa nổ ra, Tôn Diệu Anh với kiếm dài trong tay liên tục nhắm vào những điểm chí mạng trên người đối phương mà công kích, Đãng Hồng Trần lại giống như gốc cây cứng cáp không sợ cuồng phong. Trước những đòn công kích hoa mĩ như vũ bão kia nàng không chút nào cuống quýt, gặp chiêu phá chiêu, lấy kiếm cản kiếm, thi thoảng còn bắt được sơ hở của Tôn Diệu Anh mà trở tay phản kích. Hai người chiêu đến chiêu đi đã đánh suốt nửa giờ, dần dần mọi người xem chiến cũng chợt nhận ra chênh lệch giữa hai phe. Tôn Diệu Anh do quá chú tâm công kích liên tiếp vận khởi chân khí nên đã dần hụt hơi bắt đầu chậm tốc độ lại. Trong khi đó Đãng Hồng Trần vẫn vững như bàn thạch không có chút mất sức thậm chí công kích còn ẩn ẩn mạnh bạo thêm đè ép đối thủ liên tiếp tránh lui. “ Chậc, cùng là Địa Tiên viên mãn nhưng xét về trình độ thực chiến lại chênh lệch quá lớn, Nhan kiếm tiên, đệ tử của ngươi e là không chống đỡ được bao lâu đâu.” Thiết Mộc Tử La khoanh tay đưa ra đánh giá, giọng điệu có chút châm chọc. “ Ta nghe nói nữ nhân Đãng Hồng Trần kia cũng chỉ mới đột phá Địa Tiên viên mãn mấy mươi năm gần đây, thế mà lại có thực lực không hề kém cạnh những Địa Tiên tu hành mấy trăm năm, người này tư chất xuất chúng, nếu cho nàng thêm thời gian thành tiên cũng là việc sớm muộn thôi.” Tả Thương Khung hơi nhăn mày trầm ngâm tiếp lời. “ Hừ, ta thấy ả ta chính là nhờ có quá nhiều tài nguyên nên mới được thành tựu như vậy, thử nghĩ xem, nào là mỏ tiên linh thạch, Ngộ Đạo Thạch, còn có tiên thụ kia nữa, chậc chậc, tiếc là sau hôm nay tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về chúng ta rồi.” Độc Mục Hiệu Uý liếm môi không hề giấu vẻ tham lam trên khuôn mặt. “ Nhan muội muội à, ta thấy không cần thiết phải giữ mặt mũi nữa đâu, nên cho xuất động hết các cường giả nhanh chóng ép cho tiên nhân của bọn chúng ra mặt, nếu còn dây dưa e là sẽ khiến chư vị Thiên Binh mời tới sốt ruột bất mãn đó.” Lệ Nhiễm Sương hơi lo lắng đưa mắt ngước lên trời. “ Phải, quên mất điều này, Thiên Binh tới đây phục kích cũng là làm trái quy định tuần tra của Thiên Đình, nếu còn không mau đẩy nhanh tiến trình thì họ sẽ rời đi mất, Nhan kiếm tiên, không cần dây dưa nữa đâu.” Tả Thương Khung cũng gấp gáp hối thúc. Nhan Như Ngọc cũng thấu đáo vấn đề này, nàng lập tức hướng về phía Trịnh Viễn Đông truyền âm. “ Nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, điều cả mấy gia tộc kia tham chiến, cố gắng ép Đãng Hồng Trần vào tuyệt lộ, đừng dây dưa lâu dài nữa.” Tên kia nghe sư phụ của mình gọi thì hớn hở vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh, hắn lấy trong tay ra một tấm ngọc bài bóp nát rồi tự mình xách kiếm nhảy khỏi pháp thuyền.