Chương 640: Vây công

Chương 640: Vây công Bên dưới sân, Tôn Diệu Anh đã bị Đãng Hồng Trần ép cho phải liên tục thối lui, nét mặt không còn khinh khỉnh vui đùa như lúc nãy nữa mà hoàn toàn tái nhợt, môi mím chặt đầy uất hận. Lúc nãy bắt nạt được Quan Tùng đang trọng thương khiến nàng thập phần tự tin vào thực lực bản thân nên dương dương tự đắc cho rằng mình đủ sức cân hết Tuyết Liên Cung, nhưng thực tế luôn phũ phàng, khi giao thủ với người dày dặn kinh nghiệm như Đãng Hồng Trần nàng ta lập tức lộ ra sơ hở đầy mình. Tôn Diệu Anh xưa nay ở trong tông môn luôn được sư phụ cùng các sư huynh muội hết mực chiều chuộng nào có bị biệt khuất như thế này bao giờ. Ẩn thế tông môn trước giờ rất ít khi tham dự vào các cuộc giao tranh bởi vậy kinh nghiệm thực chiến của nàng ta càng kém cỏi hơn, dễ dàng bị Đãng Hồng Trần thành thục lão luyện bắt bài đánh cho không có lực hoàn thủ. “ Băng Sơn Tuyết Địa! Khai mở!” Sau một tiếng quát, bảy đạo cánh hoa thất sắc sau lưng Đãng Hồng Trần chợt bay lên cao, kích thước tăng mạnh nở rộ ra che kín gần như toàn bộ mặt sân. Kế tiếp bên trong từng cánh hoa lại bay ra hàng vạn bông hoa tuyết, cảnh tượng vừa khủng bố vừa mang vẻ đẹp lung linh huyền ảo nhiều màu sắc khiến mấy nữ tu sĩ đều oà lên vỗ tay thán phục. Nhưng chỉ có người đang ở trong vòng chiến mới biết chiêu thức này khủng bố đến mức nào. Mấy bông hoa tuyết kia trông thì mĩ lệ vô hại nhưng kì thực ẩn chứa sát cơ tầng tầng, chỉ cần chạm vào liền có thể dễ dàng cắt xuyên qua làn da sau đó thẩm thấu vào nội thể khiến máu huyết đóng băng tức khắc. Tôn Diệu Anh chật vật vừa lùi vừa vung kiếm loạn xạ phòng thủ không để hoa tuyết chạm vào mình, nhưng nàng ta bây giờ chân nguyên đã hao tổn sáu bảy phần, động tác cũng không còn lanh lẹ như lúc đầu. Dưới sự công kích dày đặc của hoa tuyết vẫn khiến nàng ta ăn đủ trái đắng, vải vóc bị cắt nát khiến nhiều vùng da thịt trắng tươi lồ lộ ra, đặc biệt là áo bó sát kia tả tơi đến nỗi hai quả núi thịt tròn căng đã phơi bày hơn non nửa, ai tinh mắt sẽ thấy được một chút quầng vú hồng hào lấp ló sau lớp vải rách. Vào lúc này, thân ảnh Trịnh Viễn Đông đã xuất hiện dưới sân, phiêu dật xuất trần như một vị trích tiên tuấn lãng khiến bao trái tim nữ tử rung động. Thư Hùng Kiếm trên tay vẽ lên không khí những đường nét như hoạ tranh, bảy cánh hoa bay lượn bỗng chốc ngưng đọng lại rồi ầm ầm vỡ vụn như mặt gương. Hắn vịn lấy eo Tôn Diệu Anh kéo nàng về phía sau giữ khoảng cách thận trọng đánh giá đối thủ. Đãng Hồng Trần thấy chiêu thức của mình bị phá cũng không hề hốt hoảng, thân hình hạ xuống đứng thủ hộ ngay phía trước lỗ hổng đại trận. “ Sư ca, muội làm huynh thất vọng rồi.” Tôn Diệu Anh giọng lí nhí như thiếu nữ hàm xuân phạm lỗi. Nàng kì thực tâm lý đang cực kì bị đả kích, vốn muốn ở trước mặt nam nhân mình yêu thích thể hiện bản lãnh một chút để chứng minh mình xứng đáng sánh đôi với hắn. Thế mà lại bị Đãng Hồng Trần đánh thê thảm mất sạch mặt mũi, càng nghĩ thì hận ý đối với nữ nhân đối diện kia càng dâng cao hận không thể một kiếm xẻ đôi nàng ta ra. “ Muội đã tận lực rồi, là lỗi của ta xưa nay ít giúp muội diễn luyện thực chiến nên mới khiến muội non nớt kinh nghiệm, đừng tự trách bản thân, kế tiếp thể hiện cho tốt là được.” Trịnh Viễn Đông vẻ mặt ân cần mỉm cười đầy cưng chiều xoa nhẹ mái tóc của tiểu sư muội. Hành động này của hắn trực tiếp làm cả Tôn Diệu Anh và mấy nữ tu sĩ ăn dưa xung quanh oà lên, đôi tròng mắt như xuất hiện trái tim mê mẩn đến điên đảo thần hồn. Còn lũ đàn ông thì cay đỏ dái hậm hực âm thầm mắng chửi trù ẻo tên đẹp mã kia. “ Ân, muội biết rồi sư ca.” Cô nàng dáng người đẫy đà thoáng chốc tiêu biến hết ấm ức oán hờn như một con nai nhỏ ngoan ngoãn cười tình với hắn. “ Sư huynh, ta tới rồi.” Lúc này từ phía xa Vân Tùng Tử dáng người cao gầy mặc bộ đạo bào tím đen cũng đã bay tới, sau lưng hắn còn dẫn theo hơn mười người khí tức dao động từ Địa Tiên sơ kì tới trung kì. Đây là những cường giả đến từ các gia tộc thế lực dựa hơi Vô Lượng Kiếm Các được lệnh tới trợ trận. Trong đó có vài gương mặt quen thuộc như lão tổ Thái gia, tổ sư của Thủy Lưu Tông... tất cả đều ít nhiều có hận thù với Tuyết Liên Cung và Đãng Hồng Trần trước kia. Mấy kẻ này lâu nay sống rất an phận thậm chí hằng năm còn dâng lễ vật nịnh nọt hiếu kính với Tuyết Liên Cung nhưng trong bụng luôn ôm theo cay đắng bất kham. Lần này được dịp ôm lấy một bắp đùi lớn như Vô Lượng Kiếm Các để trả thù tất nhiên chúng không thể nào bỏ qua được. Trịnh Viễn Đông cùng Tôn Diệu Anh và Vân Tùng Tử trao đổi ánh mắt sau đó khẽ gật đầu đạt được đồng thuận, theo cái phất tay của tên cầm đầu, đám đông Địa Tiên nhanh chóng bày trận hình vòng cung bao vây chặt chẽ Đãng Hồng Trần vào giữa, khí thế hung ác toàn bộ khoá chặt lấy nàng sẵn sàng hợp công bất cứ khi nào. “ Đãng Hồng Trần, năm đó các ngươi hợp tác với tà tu bên ngoài trước hại chết đại ca ta, sau còn ép Thái gia phải giao nộp đầu người ép chúng ta thần phục, trên dưới Thái gia ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay nhất định là tử kì của Tuyết Liên Cung ngươi.” Người vừa lên tiếng là Thái Kính Dương, năm đó đại ca hắn Thái Kính Bằng chính là kẻ chủ mưu hại chết sư phụ của Hi Nguyệt, nàng sau khi bái Chu Cương Liệt làm thầy được hắn trợ giúp báo thù rửa hận. Thái gia tất nhiên không thể thoát, Thái Kính Bằng cùng năm sáu kẻ đứng đầu gia tộc đều bị xử lý, Thái Kính Dương khi đó vì để bảo toàn gia tộc nên hết sức cung kính nhún nhường nhưng trong thâm tâm vẫn âm thầm nuôi hận chờ đến tận hôm nay mới có dịp trả thù. “ Đúng, thế lực của các ngươi vì muốn độc bá nước Sở đã thẳng tay đàn áp sát hại cao tầng của các tông môn gia tộc, ép chúng ta dâng hiến tài nguyên hằng năm. Bọn tà tu các ngươi không việc ác nào không làm, hôm nay đã đến lúc đền tội rồi.” Lão tổ của Thủy Lưu Tông cũng tiếp lời phụ hoạ, kế tiếp lại có mấy kẻ nhao nhao lên tiếng tố giác hành vi bạo ngược dâm ô trái đạo của đệ tử Tuyết Liên Cung, bọn chúng cố công bôi nhọ biến các nàng thành thế lực mang đầy tai tiếng. Tràng cảnh này trực tiếp làm đại chúng tu sĩ quan khán ồ lên nổ ra một trận bàn luận tranh cãi kịch liệt. “ Hừ, đám kiếm tu kia thì ra cũng là cái dạng thiếu đạo đức như vậy, đối chiến song đấu thất bại thảm hại lại muốn lấy số đông áp đảo.” “ Bọn chúng thì làm gì có đạo đức mà mất, chỉ là mấy tên chó săn đánh thuê cho Sở Vương, bản chất những kẻ này đều vô sỉ như nhau thôi.” “ Ta tin nếu đơn đấu Đãng tiên tử nhất định có thể một mình xử lý hết bọn chúng, cái gì mà môn phái tà tu hoạ hại thiên hạ, ta khinh.” “ Xì, các ngươi thì biết cái gì, ngay từ đầu mục đích bọn họ kéo tới đây là để bá đạo nghiền ép tiêu diệt Tuyết Liên Cung, đơn đấu chỉ là để tăng thêm nhuệ khí mà thôi, bây giờ thấy không thắng được tất nhiên phải vứt bỏ thể diện để chơi hội đồng rồi.” “ Đúng, đây dù sao vẫn là hai tông phái sát phạt người chết kẻ sống chứ đâu phải giao lưu đối ẩm, cơ bản vẫn là xem nắm đấm ai mạnh hơn, cường giả phe nào đông hơn lấy chênh lệch đè bẹp đối thủ. Tuyết Liên Cung kia xưa nay chỉ có mỗi mình Đãng Hồng Trần là Địa Tiên tối đỉnh, phen này e là khó mà địch lại rồi.” “ Vô Lượng Kiếm Các có cường giả ra trận thì không nói, bọn gia tộc tông phái kia chỉ là một đám cỏ đầu tường đeo bám nịnh hót lấy đâu ra gan chó ở giữa trận tiền hô lớn gọi nhỏ như vậy?” “ Cái này người ta gọi là chó cậy hơi chủ đó, haha, cũng không sợ Đãng Hồng Trần động nộ diệt tộc bọn chúng hay sao?” Đãng Hồng Trần đứng giữa vòng vây mười mấy địch nhân trong đó còn có ba kẻ đồng cấp nhưng nàng vẫn hoàn toàn giữ nguyên phong thái bình tĩnh như thường, chỉ là đôi mắt ẩn ẩn toát ra hàn khí, nàng cất giọng nhàn nhạt tỏ rõ ý khinh bỉ. “ Hừ, đệ tử của Vô Lượng Kiếm Tiên mà người ta đồn đại chẳng qua cũng chỉ có vậy. Một kẻ yếu đuối hơn một kẻ, tất cả cùng lên một lượt đi.” Lời của nàng khiến mấy kẻ có mặt đều khó chịu, lấy sức một mình đòi cân hết mười mấy Địa Tiên? Là nàng ta quá tự tin ngông cuồng hay thực sự có cái thực lực đó? “ Đãng tiên tử hạnh ngộ, tại hạ Trịnh Viễn Đông các chủ Vô Lượng Kiếm Các, kì thực chuyện xảy ra tới cớ sự một mất một còn như ngày hôm nay chẳng phải do nàng hay sao? Trước đó chúng ta đã rất có thành ý muốn hai nhà liên hôn kết thành minh hữu cùng nhau phát triển. Bản thân ta dù muốn trọn đời theo đuổi kiếm đạo vẫn chấp nhận vì lợi ích tông môn mà ưng thuận mối hôn sự này. Thế nhưng phía Tuyết Liên Cung lại khinh thường không hồi đáp, lại còn ở mạc bắc này dung túng người trong phái bắt giết đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các ta trực tiếp đẩy hai bên vào thế bất lưỡng lập. Hôm nay bổn các chủ ở đây cho nàng một cơ hội cuối cùng, bỏ tối theo sáng thuần phục chúng ta, sáp nhập Tuyết Liên Cung vào Vô Lượng Kiếm Các cùng nhau phò tá Đại Sở, như vậy có thể bảo toàn được mạng sống, vạn đệ tử của nàng cũng không phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi. Ta khuyên nàng nên suy nghĩ thật kĩ thiệt hơn, chớ có bốc đồng dại dột. Nàng chắc cũng đã từ cái tên điên lúc nãy biết rõ sau lưng chúng ta là những tồn tại như thế nào, dù nàng thực có kẻ chống lưng đi nữa thì kết cục vẫn vậy mà thôi.” Trịnh Viễn Đông một bộ dáng nghiêm trang soái khí ngời ngời chất giọng ôn tồn đầm ấm như rót mật vào tai khiến phương tâm nữ tử rung rinh mê mẩn. Hắn chính muốn sử dụng thế mạnh về thiên phú vẻ ngoài anh tuấn cùng những lời hoa ngôn kia để thử thuyết phục nàng. Nếu Đãng Hồng Trần cũng giống mấy nữ nhân kia dễ dàng bị hắn nắm được trái tim thì trận này thậm chí không cần đánh cũng thắng. Tiếc là tên này đã nghĩ quá nhiều rồi, mấy lời đường mật khuyên nhủ xen lẫn đe doạ đó đối với nàng giống như mấy con ruồi nhặng vo ve bên tai mà thôi, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm đẹp mã vóc dáng ẻo lả làm sao sánh được với Chu lang khí chất nam nhân đỉnh lưu ngời ngời của nàng, chỉ mới nghĩ tới cái côn thịt thô to nóng hổi đậm vị cương dương kia đều khiến nàng hạ thân ngứa ngáy ẩm ướt rồi.