Chương 641: Đại chiến nổ ra
Chương 641: Đại chiến nổ ra
Trịnh Viễn Đông có nằm mơ chắc cũng không nghĩ tới có một ngày vẻ anh tuấn tiêu sái mà bản thân lấy làm tự hào này ở trong mắt một nữ nhân lại chẳng có chút cân lượng nào. Đãng Hồng Trần hoàn toàn xem những lời tha thiết chân tâm của hắn như chó sủa ngoài đồng, thậm chí nàng ở trước vòng vây địch nhân đang lăm le tới tính mạng vẫn có dư lực để tơ tưởng tới một nam nhân khác với con cặc khủng. “ Sư phụ!”
Lúc này chợt có hai thanh âm thánh thoát ở đằng sau gọi tới cắt ngang dòng suy nghĩ của Đãng Hồng Trần, nàng quay đầu lại đã thấy Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga hai nữ dẫn đầu cùng ba vị trưởng lão khác trong cung tay cầm theo vũ khí chạy ra khỏi đại môn. “ Các ngươi sao lại tới đây? Ta đã dặn phải ở yên trong cung ổn định tình hình các đệ tử cơ mà.”
Nàng hơi nhăn mày nghiêm giọng chất vấn, khí thế hùng hổ làm mấy vị trưởng lão nhất thời chùn bước. “ Sư phụ, lũ vô sỉ kia đã ức hiếp tới trên đầu chúng ta không kiêng nể rồi sao bọn con có thể để người một thân chống đỡ được. Đệ tử trong cung đã có Ân Tử Bình, Mộng Vân với A Khắc Thiên Kiều lo liệu, dù bọn con chưa thể mạnh như người nhưng cũng đã là Địa Tiên trung kì mà, chỉ giúp sư phụ cản bớt mấy tên ruồi nhặng lâu la bên kia không thành vấn đề.”
Hi Nguyệt nhẹ giọng phân giải, ánh mắt mang theo sự kiên định kèm sát khí lành lạnh nhìn về phía mấy gia tộc tông phái đi theo Vô Lượng Kiếm Các. “ Còn lũ nịnh thần ăn không nói có các ngươi, năm đó là kẻ nào hợp mưu hãm hại sư phụ của ta? Còn truy sát đến tận Thành Đô muốn bắt người đoạt bảo. Những kẻ đó chết không oan uổng, người nên chết phải chết, ta đã nương tay không muốn gây quá nhiều sát nghiệp nên mới tha cho các ngươi một con đường sống. Không ngờ chó không thể nào bỏ được thói ăn phân, lũ súc sinh các ngươi lại đi làm đầy tớ cho đám kiếm tu đạo đức giả này. Nếu biết trước thì năm đó ta nên thẳng tay tận diệt tới gốc rễ của các ngươi mới đúng.”
“ Ân ân, hừ, rõ ràng chỉ là đám cỏ đầu tường chó hùa theo bầy còn dám ở đây khua môi múa mép, đợi khi chúng ta xử xong Vô Lượng Kiếm Các nhất định sẽ khiến tông tộc các ngươi hoàn toàn xoá sổ khỏi thế gian không chừa một mống.” Nguyệt Nga cũng gật đầu lia lịa phụ hoạ. Đứng trước ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng những cái lão tổ sống mấy trăm năm kia đều đồng loạt cảm nhận áp lực đè nặng, bọn họ biết rõ hôm nay đã vạch mặt với Tuyết Liên Cung nếu không thể diệt cỏ tận gốc e là sau này thế lực của mình sẽ đón nhận sự trả đũa máu tanh, trận chiến hôm nay nhất định phải tru diệt sạch sẽ không để lại mầm hoạ nào. Nguyệt Nga tiếp tục hướng ánh mắt về phía các pháp thuyền, sự chú ý tập trung hết lên người Khương Việt. “ Còn có ngươi nữa tên cháu chắt ngu độn bất nghĩa, ta là Khương Nguyệt Nga, tam công chúa của tiên vương Khương Lộc. Năm đó chính Sở Vương đã lựa chọn từ bỏ Liên Hoa Am lập kẻ khác lên làm quốc giáo, sư phụ của ta không một lời trách móc chấp thuận rời đi đến mạc bắc xa xôi hẻo lánh này không màng đến thế sự Sở quốc nữa. Suốt trăm năm qua chúng ta tại nơi này hành thiện tích đức tạo phúc cho trăm vạn bá tánh, tiếng lành gần xa đều biết, thế mà đám con cháu Khương thị các ngươi lại dám đặt điều vu khống nói chúng ta là tà tu có mưu đồ với hoàng quyền? Nếu không nhờ ta ở giữa điều đình hoà giải mâu thuẫn thì năm đó e là Sở Quốc và Tuyết Liên Cung đã sớm quyết liệt, Khương thị nhất tộc cũng không tồn tại được tới ngày hôm nay. Lũ hậu nhân các ngươi vô ơn bạc nghĩa còn dám quay đầu cắn ngược ta, tốt lắm, Khương Nguyệt Nga ta ở đây xin thề, từ nay cùng Khương thị đoạn tuyệt, tiếp theo dù các ngươi có vong quốc diệt tộc thì ta cũng không quan tâm.”
Khương Việt mặt già bị mắng cho tối sầm, hắn từ gia phả của các đời tiên vương cũng biết ở Tuyết Liên Cung còn có một vị tổ mẫu, hắn định sau khi công phá nơi này sẽ nể chút tình đồng tộc mà để đối phương an toàn rời đi không ngờ nàng lại ra mặt bảo vệ Tuyết Liên Cung còn nhục mạ Khương gia thậm tệ, đã vậy thì cũng không cần câu nệ nữa. “ Hừ, toàn là lời sáo rỗng của những kẻ tà tu xảo biện, Khương Nguyệt Nga ngươi thân là người mang huyết mạch Khương thị ta không những không vì gia tộc cống hiến mà còn cấu kết địch nhân thông đồng làm loạn phá hoại cơ nghiệp Đại Sở ta. Hôm nay bổn tướng thay mặt phụ vương chính thức khai trừ yêu nữ nhà ngươi khỏi gia phả họ Khương, ngươi cùng lũ tà tu Tuyết Liên Cung kia cùng lãnh nhận cái chết đi.”
Khương Nguyệt Nga đối với những lời đại nghịch bất đạo của tên cháu họ này giận đến đỏ cả mặt, nàng hận không thể ngay lập tức bẻ cổ hắn chết tươi, trong thâm tâm một chút tình cảm máu mủ ruột rà cuối cùng xem như đã hoàn toàn tan biến. “ Được rồi, chớ có nhiều lời nữa, nếu đã đến hết vậy thì cùng lên đây một lượt đi, Tuyết Liên Cung ta dù có bị hủy diệt cũng không bao giờ sáp nhập chung với bè lũ tham lam giả tạo các ngươi đâu.”
Đãng Hồng Trần vung mạnh trường kiếm tạo ra một loạt băng nhận chém về phía đám địch nhân đang bủa vây, bản thân nàng bay lên không trung, bàn tay bắt pháp quyết triệu hồi ra bảy cánh hoa sen thất sắc, khí thế Địa Tiên tối đỉnh không giữ lại chút nào lan toả khắp toàn trường. Đám người nhao nhao làm ra phòng ngự, Trịnh Viễn Đông cầm kiếm hai lưỡi chắn trước người lớn giọng phân phó đồng đội. “ Tam đệ, ngũ muội, chúng ta hợp sức nhanh chóng đánh bại cô ta, còn các ngươi chia nhau giải quyết mấy kẻ lâu la xung quanh đi.”
“ Được, đại ca.” Vân Tùng Tử và Tôn Diệu Anh đồng thanh gật đầu, hai người thi triển thân pháp xông đến muốn cận thân đối chiến với Đãng Hồng Trần, Trịnh Viễn Đông vẫn đứng yên tại chỗ, Thư Hùng Kiếm ánh lên hai màu vàng đỏ chờ đợi thời cơ đột tập. “ Chủ nhân, hay là để bọn thiếp xuống giúp Đãng tỷ tỷ một tay trước.”
Bên trên sơn phong, Tần Mộ Uyển nhăn mày nhìn Đãng Hồng Trần đang trong tình huống bị ba cái địch nhân hùng mạnh vây công sốt ruột quay lại yêu cầu. Vương Nhã Khuê cũng gật đầu phụ hoạ, nàng đã sớm nhìn không được muốn ra tay xử lý đám kiếm tu đạo mạo xấu xa kia rồi. “ Từ từ đã, không cần gấp, các nàng nhìn xem Hồng Trần nàng có chút gì nao núng trước mặt kẻ địch hay không? Còn rất tự tin nữa là đằng khác, nàng ấy vẫn chưa triển lộ hết thực lực chân chính đâu.”
Chu Cương Liệt kéo lấy hai nàng ngồi xuống lắc đầu thản nhiên đáp, Lạc Thủy đang cặm cụi vục đầu trong háng hắn cũng nhả dương vật ra ngước lên quan sát. “ Phu quân, không lẽ tỷ ấy...”
“ Haha, các nàng đừng quên Hồng Trần giữ Ngộ Đạo Thạch cùng với dương căn thụ, so về tốc độ tu hành nàng ấy tất nhiên vượt xa những cái Địa Tiên khác, trò hay còn ở sau, cứ yên tâm mà xem kịch hay đi.”
Nghe hắn tự tin như vậy chúng nữ cũng không thắc mắc nữa tiếp tục làm công việc của mình, người nào xem cứ xem, người nào bú cứ bú. Hỗn chiến nhanh chóng diễn ra, mấy kẻ đến từ gia tộc tông phái kia dù muốn dù không vẫn phải ra sức theo lệnh chủ, bọn họ ỷ vào số lượng đông áp đảo muốn tốc chiến tốc thắng, bên phía Tuyết Liên Cung Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga cũng dẫn theo mấy trưởng lão lao vào vòng chiến tận lực giúp Đãng Hồng Trần giảm bớt gánh nặng. Từng loại chiêu thức pháp thuật đủ màu sắc mạnh mẽ giáp công, mặc dù phía Tuyết Liên Cung ít người hơn nhưng các nàng chiến đấu hết sức quả cảm, Hi Nguyệt và Nguyệt Nga phối hợp ăn ý cầm chân sáu bảy tên Địa Tiên đồng cấp khiến chúng chùn tay không dám tiến thêm bước nào. Giữa sân đấu, từng cơn gió lạnh buốt liên tục rít gào, tuyết cũng đã rơi dày hơn, Đãng Hồng Trần đứng giữa vòng vây của ba đối thủ đồng cấp, nét mặt nàng bình thản hoàn toàn không có chút biểu hiện e ngại lo lắng nào. “ Vụt... kengggg....”
Tôn Diệu Anh là người kém kiên nhẫn nhất, nhớ lại lúc nãy bản thân bị nữ tử kia áp đảo đến không thở nổi suýt bại trận khiến nàng ta mím môi căm phẫn, trường kiếm rút ra với thân pháp linh hoạt đạt đến cực hạn lướt ngang nhắm vào yết hầu đối phương mà trảm tới. Nhưng Đãng Hồng Trần cũng không phải ăn chay, nàng khẽ ngửa người ra sau tránh né một kiếm này, hộ thuẫn cánh sen bao bọc xung quanh. Đòn thế hiểm hiểm bị ngăn trở, Vân Tùng Tử cũng theo đó gia nhập chiến cuộc. Trên tay hắn là một thanh kiếm dài màu vàng kích thước bằng ba ngón tay có kiếm cách khắc hình thái cực trông rất giống vũ khí của những tay thần côn đạo sĩ chuyên bắt ma trừ tà. Kiếm khí mang theo tiếng xé gió xông đến ngay phía sau đòn đánh của Tôn Diệu Anh muốn hợp kích không cho Đãng Hồng Trần cơ hội trở mình. Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp phản xạ của vị tiên tử này, trường kiếm trong tay nàng ánh lên quang hoa thất thải vẽ trên không khí một đạo cầu vồng như những dãi lụa linh khí đầy màu sắc ngăn trở hết công kích của đối phương, cũng kịp thời cản lại bước chân Trịnh Viễn Đông đang muốn nhân cơ hội xuất thủ đánh lén. Khán giả xung quanh đều nín thở tròn mắt khó tin trước một màn quyết đấu mãn nhãn của bốn vị cường giả Địa Tiên tối đỉnh bên dưới, nhất là thực lực mà Đãng Hồng Trần đang triển lộ. Dưới chân thi triển thân pháp Bộ Bộ Liên Hoa, nàng nhịp nhàng linh hoạt như đang bay múa giữa chiến trường, tà váy trắng tung bay theo từng động tác càng lộ ra nét tiên vận thoát tục, trường kiếm trong tay nàng khắc hình hoa sen vẽ lên từng đạo hào quang vừa xinh đẹp lại thập phần hung hiểm. Chiêu thức của nàng mang theo hàn khí rét buốt, mỗi đường kiếm như nở ra một đóa sen băng lấp lánh, vừa uyển chuyển vừa sắc bén. Tuy nàng chỉ có một mình nhưng khí thế cùng tự tin lại không chút thua kém ba người đối diện.