Chương 642: Nửa bước Chân Tiên

Chương 642: Nửa bước Chân Tiên “ Chậc, Đãng Hồng Trần này e là vẫn còn đang giấu thực lực chân chính, các ngươi nhìn xem, thứ cô ta vận khởi gần như chín phần mười là tiên khí rồi.” Trên lầu cao pháp thuyền, Tả Thương Khung vẻ mặt đã trầm ngâm hơn rất nhiều, lông mày nhăn lại nghiền ngẫm rồi chỉ ra nhận định của bản thân cho các đồng minh nghe. “ Nửa bước Chân Tiên, xem ra cô ta từ Ngộ Đạo Thạch đã tìm ra đường của bản thân rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa liền có thể vượt qua lạch trời độ kiếp thành Tiên.” Lệ Nhiễm Sương đặt tay trước eo nhẹ giọng nói. “ Nữ nhân đó đúng là không tầm thường, thiên phú bậc này chỉ cần có đủ thời gian sẽ có ngày đuổi kịp chúng ta. Nhan kiếm tiên, e là mấy đệ tử của ngươi cùng ra tay cũng khó mà đè ép được cô ta, kế hoạch lần này có vẻ không thuận lợi như chúng ta nghĩ rồi.” Độc Mục Hiệu Uý sa sầm mặt thở hắt ra một hơi. Nhan Như Ngọc từ đầu vẫn không hề hé miệng nói câu nào, ánh mắt nhìn chăm chú xuống chiến trận bên dưới, chỉ có Vong Tình Kiếm đang bay kế bên là hơi rung lên như biểu thị tâm tình của chủ nhân. “ Không cần giữ hậu chiêu, dùng toàn bộ thực lực của các ngươi.” Trịnh Viễn Đông nghe được giọng lạnh lùng quen thuộc truyền thẳng vào tai mình, hắn hơi giật mình ngước mắt nhìn lên pháp thuyền, ở bên cạnh sư phụ nhiều năm hắn đã gần như hiểu rõ tính cách của nàng, Nhan Như Ngọc đây là đã không còn nhẫn nại nữa, nếu bản thân tiếp theo không làm tốt e là sẽ khiến nàng không vui. Hắn hướng về phía lầu cao khẽ cúi đầu, khí thế trên thân một lần nữa bạo mãnh không giữ lại, hắn lớn tiếng quát về phía hai sư đệ sư muội của mình. “ Các ngươi mau dốc toàn lực, không thể dây dưa thêm nữa, nhanh chóng đánh bại cô ta.” Hai người nghe hắn nói cũng đồng thời gật đầu, uy áp Địa Tiên tối đỉnh toàn bộ thả ra mười phần. Tôn Diệu Anh lao lên trước, trường kiếm của nàng chớp động, từng chiêu nhanh như gió lốc. Không chỉ tốc độ mà nàng còn dồn vào mỗi đòn công kích một luồng sóng linh hồn vô hình nhằm xuyên phá phòng ngự tinh thần của Đãng Hồng Trần. Thế nhưng Đãng Hồng Trần vẫn bình tĩnh vung kiếm, từng lớp băng mỏng như cánh sen phủ xung quanh cơ thể không chỉ cản lại kiếm thế mà còn vô hiệu hóa công kích linh hồn. Ở một bên, Vân Tùng Tử lặng lẽ vung Tham Tà Kiếm, những lá bùa chú màu vàng khắc đầy cổ ngữ từ trong tay áo bay ra hóa thành những bóng hình mờ ảo vây quanh Đãng Hồng Trần. Chúng như một đám u hồn lệ quỷ đói khát gào thét xông đến muốn xâu xé nàng. Tiếng khóc cười bi thương ai oán tạo thành âm ba công đánh sâu vào thần thức. Cùng lúc đó, những nhát chém của thanh kiếm kia lại khiến không gian như vặn vẹo, Đãng Hồng Trần nhận ra cảm xúc bản thân dần hỗn loạn theo hướng tiêu cực, có bi ai, đau đớn, dằn vặt, thống hận thậm chí muốn tự kết liễu chính mình. Nhưng những thứ này chỉ tồn tại được vài giây ngắn ngủi, giữa mi tâm của nàng bất chợt xuất hiện ấn kí hình hoa sen bàng bạc. Sau lưng nàng thất thải liên hoa như cộng hưởng, ánh sáng của nó càng phát ra chói lọi hơn trực tiếp thiêu rụi hết lũ tà vật nghiệp chướng. Đôi con ngươi của nàng dần lấy lại thanh tỉnh, kiếm hoa sen trong tay khẽ chấn động, một vòng băng tuyết lan tỏa trực tiếp đánh cho Vân Tùng Tử liên tục lảo đảo thối lui. Trong khi đó, Trịnh Viễn Đông đứng phía sau nắm chặt lấy Thư Hùng Kiếm miệng lâm râm đọc chú ngữ, thanh kiếm hai lưỡi bay lên khỏi mặt đất rồi bỗng tách ra thành hai thanh màu đỏ vàng riêng biệt, chưa dừng lại ở đó, song kiếm lại tiếp tục giống như nhân bản càng ngày càng nhiều. Chỉ chốc lát xung quanh hắn đã có tới cả vạn thanh kiếm lơ lửng, chân khí quan thâu bên trên lưỡi kiếm khiến chúng càng thêm sắc bén. “ Vô Lượng Kiếm Quyết – Vạn Kiếm Quy Tông!” Trịnh Viễn Đông dáng người nghiêm trang anh tuấn tiêu sái đứng giữa rừng kiếm nhìn như trích tiên hạ phàm, bàn tay hắn bắt chỉ, sau một tiếng quát hàng vạn thanh thần binh lợi khí kia như cuồng phong ba đào cuồn cuộn nhắm về phía Đãng Hồng Trần mà công kích. Âm thanh kiếm ngân rít gào chát chúa làm người ta rợn cả người, trước thế công mãnh liệt đó ai cũng sẽ run rẩy chọn lựa tránh lui. Đây chính là công pháp tiên giai do chính Nhan Như Ngọc lĩnh hội sáng tạo ra trong quá trình luyện kiếm. Vô Lượng Kiếm Quyết, đúng như cái tên của nó, chiêu thức mang tính sát phạt cao, triệu hồi vô cùng vô tận phi kiếm theo lệnh của chủ nhân mà tàn sát bất kì địch nhân nào. Trình độ của Trịnh Viễn Đông chỉ có thể gọi ra vạn phi kiếm, nếu là Nhan Như Ngọc tự mình ra trận mới thực sự xứng với hai chữ Vô Lượng này, nàng có thể triệu hoán vô hạn binh khí đủ để che lấp cả mấy mươi dặm không gian. Đứng trước thế công mãnh bạo với hàng vạn thanh kiếm mang theo chân khí giăng kín hết mọi đường lui, đám đông bên ngoài xì xầm nghị luận cho rằng Đãng Hồng Trần lần này có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi. Nhưng hành động tiếp theo của nàng đã chứng minh một nữ cường nhân sẽ không dễ dàng bị áp chế như vậy, ấn kí hình hoa sen kia hoàn toàn thức tỉnh, khí tức trên thân nàng bỗng chốc tăng vọt gần như vượt ra khỏi tầm hiểu biết của phàm giai. Một cỗ uy áp khiến toàn trường bỗng chốc không lạnh mà run, mấy Địa Tiên đang giao tranh với hai nữ Hi Nguyệt, Nguyệt Nga cũng đồng loạt dừng tay, nét mặt họ tái nhợt như chuột thấy mèo. “ Thất Tình Đạo – Kính Hoa Thủy Nguyệt, Phá!!!” Đãng Hồng Trần khẽ niệm khẩu quyết, chỉ trong thoáng chốc toàn bộ không gian trước mặt hoàn toàn ngưng đọng, kể cả chiêu thức Vạn Kiếm Quy Tông như cuồng phong bão vũ kia cũng bị ngưng trệ tại chỗ đóng băng không nhúc nhích dù chỉ một phân một tấc. Đang lúc Trịnh Viễn Đông, Tôn Diệu Anh và Vân Tùng Tử lẫn đám khán giả xung quanh còn ngẩn ngơ chưa kịp định thần thì trường kiếm của Đãng Hồng Trần đã một lần nữa chém xuống. “ Kengggg.... rắc rắc.... choangggg... loảng xoảng..... keng keng....” Một loạt âm thanh chói tai vang lên, phiến không gian trước mặt tựa hồ bị nàng rạch phá, sau đó là từng vết nứt lan tràn ra như mạng nhện rồi tất cả giống như một mặt gương vỡ tan thành từng mảnh vụn. Vạn thanh kiếm thoáng chốc mất linh toàn bộ rơi rụng lả tả cắm đầy trên đất rồi lại dần dần tan biến, đến cuối cùng chỉ còn lại Thư Hùng Kiếm chân thực đang nằm trong tay Trịnh Viễn Đông. Toàn trường như bị định thân mất mấy giây không ai kịp hoàn hồn. Những thứ vừa diễn ra như thực như ảo hỗn loạn khiến họ nhất thời khó phân biệt. Đầu tiên là Đãng Hồng Trần dễ dàng cản phá công kích của Tôn Diệu Anh và Vân Tùng Tử, sau đó Trịnh Viễn Đông thi triển một chiêu thức hoa mĩ tuyệt luân khiến người xem loá mắt. Khi ai cũng tưởng kết cục đã ngã ngũ thì lại thấy Đãng Hồng Trần bộc phát uy thế viễn siêu hết mọi tưởng tượng mà thẳng tay trấn áp lấy toàn trường, một đòn thế bí hiểm tùy tiện cắt ra khiến phiếm không gian vỡ vụn, dễ dàng hoá giải đi kiếm chiêu độc môn trứ danh của Vô Lượng Kiếm Các. Ngay cả người vốn giữ hình tượng nghiêm trang bình tĩnh nhất là Trịnh Viễn Đông cũng bị nàng làm cho ngớ cả người miệng há hốc không tin vào mắt mình. Chiêu thức này là tâm đắc nhất mà hắn học được từ khi đi theo Nhan Như Ngọc, hắn dùng cả mấy trăm năm để rèn giũa nó, một khi thi triển thì Địa Tiên đồng cấp không chết cũng phải bị lột một lớp da. Không ngờ tới hôm nay tại đây lại gặp một đối thủ có thể dễ dàng hoá giải, cú sốc này khiến kiếm tâm của hắn có chút lung lay, cảm giác thất bại ê chề. “ Ngươi... không thể nào, ngươi là... Chân Tiên cảnh?” Vân Tùng Tử run tay lắp bắp hỏi. Không chỉ tên đạo sĩ này, mọi người toàn trường đều có suy nghĩ tương tự. Uy thế mà nàng vừa bộc phát hoàn toàn nằm ở một tầng thứ cao cấp hơn Địa Tiên tối đỉnh, dễ dàng bẻ gãy nghiền nát kiếm chiêu của đối thủ mà không một chút chật vật, đây đâu phải một người đồng giai có thể làm được, rõ ràng thực lực của nàng đã viễn siêu khỏi phạm trù Địa Tiên. “ Ngươi... Đãng Hồng Trần! Ngươi đột phá từ khi nào? Ngươi... hừ, đã thành tiên lại còn dám xuất thủ với người cảnh giới phàm giai, ngươi đây là vi phạm thiên điều, chắc chắn sẽ bị bên trên xử tội. Ngươi chết chắc rồi.” Tôn Diệu Anh đôi tay run run vẫn cố lớn giọng chất vấn, nàng đây là hét lên để mọi người cùng nghe, đặc biệt là mấy vị trên pháp thuyền kia để họ kịp thời ra tay cứu nguy, đối phương đã ở một đẳng cấp khác không phải ba sư huynh muội bọn họ có thể hợp công mà thắng nổi. Câu nói của nàng cũng là ngòi nổ cho một tràng oanh động của đám tu sĩ xung quanh, Đãng tiên tử vậy mà đã bước qua lạch trời đạt tới tầng thứ cao hơn? Đây mới gọi là tiên nhân chân chính đó. Họ không ngờ chỉ là đến xem cuộc vui lại được diện kiến một vị Chân Tiên hàng thật giá thật. Nhiều người vui thì cũng có lắm kẻ sầu, đám lão tổ của các thế gia tông môn vốn đang dùng lực lượng đông đảo đè ép chúng nữ Hi Nguyệt và các trưởng lão khi nghe Đãng Hồng Trần đã là tiên giai thì ai nấy mặt mày xám xịt như tro tàn, tâm lý hối hận đến cực điểm vội vã lui về phía sau không ai dám bước lên tham chiến nữa. Khương Việt cùng mấy mươi vạn binh sĩ trên kia cũng trong tình trạng tương tự, khí thế hùng hổ chó cậy hơi chủ lúc nãy như quả bóng bị xì hơi yểu xìu xuống, tim đập chân run đứng còn không vững.