Chương 648: Khiêu khích
Chương 648: Khiêu khích
“ Đãng tỷ tỷ, bọn muội tới hơi trễ, để tỷ chịu ấm ức rồi.” Vương Nhã Khuê đon đả vịn lấy một bên tay Đãng Hồng Trần tự nhiên cười nói. “ A, ta không vấn đề gì, dù sao bọn họ nhất thời cũng không thể làm gì được ta. Các muội mau lui ra sau, bọn chúng có thủ đoạn công kích của tiên nhân, cẩn thận kẻo bị ngộ thương đó.”
Đãng Hồng Trần đối với việc cô nàng kia bỗng dưng thân thiết quá mức với mình cũng hơi thắc mắc. Tuy Tuyết Liên Cung cùng Huyền Nữ Cung và Hắc Nha Tông ba bên là quan hệ minh hữu nhưng nàng tính cách vốn lãnh đạm ít tiếp xúc với hai vị tỷ muội này trừ phi có chính sự cần bàn luận. Nếu so ra thì Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê thân thiết với mấy cô dâm nữ trong cung hơn, bọn họ còn thường hay bày những buổi yến tiệc thác loạn tập thể cùng nhau. Bởi vậy khi thấy hai nàng xuất hiện thái độ với mình lại nhiệt tình như thế khiến Đãng Hồng Trần cảm giác hơi lạ, nhưng vì tình nghĩa song phương vượt vạn dặm tới trợ giúp nàng cũng vui vẻ đáp lại. Còn về cách ăn mặc thiếu vải gợi dục này nàng đã sớm quen thuộc rồi, đám tình nô của Chu lang đều là một bọn lẳng lơ dâm tao, các nàng có ở truồng tồng ngồng ra đường cũng không có gì lạ lẫm. “ Tỷ yên tâm, có bọn muội ở đây nhất định sẽ giúp tỷ khiến cho lũ giả tạo vô liêm sỉ kia có đi không về.”
Tần Mộ Uyển trả lời rất tự tin, Đãng Hồng Trần nghe qua giọng điệu liền biết các nàng có chuẩn bị từ trước nên cũng không khuyên giải nữa, ba người gật đầu với nhau rồi quay sang ngó nghiêng đám địch nhân đối diện. “ Tần Mộ Uyển? Vương Nhã Khuê? Các ngươi... tại sao các ngươi lại có mặt ở đây?”
Trịnh Viễn Đông nét mặt không thể tin khó coi đến cực điểm nắm chặt Thư Hùng Kiếm gắt giọng hỏi. Mặc dù hai nàng đối diện đang phô bày thân thể gợi cảm bốc lửa nhưng giờ khắc này bọn hắn không có chút tâm trạng nào ngắm nghía. “ Tại sao chúng ta lại không thể ở đây? Tuyết Liên Cung vốn cùng Huyền Nữ Cung và Hắc Nha Tông là minh hữu lâu năm, Đãng tỷ tỷ bị đám mặt dày vô lại các ngươi bắt nạt tới tận cửa tất nhiên chúng ta phải vượt vạn dặm tới ứng cứu rồi.”
Tần Mộ Uyển khoanh tay đưa ánh nhìn khiêu khích về phía đối thủ, đôi vú sữa được nàng nâng lên như sắp xé tan áo yếm mà nhảy ra ngoài. “ Các ngươi... Không lẽ tứ đệ và lục muội đã thất bại? Bọn họ đâu rồi? Các ngươi đã làm gì họ?”
Vân Tùng Tử mặt gầy thiếu kiên nhẫn quát lớn, Trịnh Viễn Đông cùng Tôn Diệu Anh cũng hướng ánh mắt dò hỏi về phía đối phương. Rõ ràng theo kế hoạch thì Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân đã đến nước Tần phục kích từ sớm hòng ngăn cản cầm chân không cho Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đến trợ trận. Vậy mà giờ hai nàng này lại có mặt ở đây hoàn toàn lành lặn không chút thương tổn nào. Điều này làm đám người Vô Lượng Kiếm Các dấy lên lo lắng bất an không thôi, chẳng nhẽ đôi đạo lữ Uyên Ương kia đã thất bại? Vậy giờ họ ở đâu? Đã chạy thoát hay là bị hai nữ nhân này xử lý sạch sẽ rồi? “ Xí, chỉ là hai cái Địa Tiên đồng giai mà thôi còn dám nghĩ sẽ ngăn cản được tỷ muội chúng ta sao? Các ngươi coi thường bọn ta quá đó.”
Vương Nhã Khuê khẽ xua tay giọng đầy chế nhạo, trong lúc nói chuyện lại tiếp tục cố tình để vạt áo ngắn bay lên một chút khoe ra cái âm hộ gợi dục khiến đám nam nhân ngoài kia nuốt nước bọt ừng ực liên tục. “ Chớ nói nhảm, tứ đệ và lục muội của ta đâu? Các ngươi đã làm gì họ rồi?”
Trịnh Viễn Đông đã có chút mất bình tĩnh gắt gao quát, kì thực thì hắn cũng không hẳn là quan tâm đến tình đồng môn, nhưng Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân là theo mưu kế của hắn đến Tần quốc mai phục. Nếu như hai người có mệnh hệ gì thì chắc chắn Nhan Như Ngọc sẽ nổi trận lôi đình không tha cho hắn. Hắn si mê vị sư phụ này tới tận tâm can, không muốn vì vậy mà đánh mất cảm tình của nàng. “ Hừ, bọn chúng hả? Có lẽ vẫn chưa đuổi đến đâu, bị chúng ta bỏ xa rồi.”
Vương Nhã Khuê ánh mắt hướng về phía xa xăm trả lời hời hợt, nàng đã được Chu Cương Liệt dặn dò từ trước, Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân là hai quân cờ góp phần cho vở kịch vui mà hắn sắp xếp trước, tạm thời chưa thể lộ ra chuyện hai người đó đã sớm lọt vào tay họ. Trịnh Viễn Đông nghe nói cũng khẽ thở phào, trong lòng hắn cũng hơi bất mãn khi tứ đệ và lục muội của mình thất bại trong việc cầm chân kẻ địch nhưng dù sao cũng đã lỡ, chỉ cần đôi đạo lữ kia không có chuyện gì là tốt rồi. Bên trên lầu cao pháp thuyền, Nhan Như Ngọc thoáng liếc nhìn về phía hai người vừa gia nhập chiến cuộc, trong lòng chợt có dự cảm bất an le lói giống như mình vừa đánh mất một thứ gì. “ Các ngươi có để ý hay không, chúng ta vẫn luôn chú tâm quan sát mọi sự ở đây nhưng lại không hề phát hiện khi hai cái nữ nhân đó đến gần như vậy.” Tả Thương Khung vuốt râu ôn tồn đưa ra thắc mắc. “ Ngươi nói ta mới để ý, hai tiện nữ ăn vận lẳng lơ đó giống như từ không gian bước ra vậy, hoàn toàn không bộc phát chút khí tức nào, thực kì lạ.” Lệ Nhiễm Sương cũng thoáng đăm chiêu. “ Không lẽ bọn chúng đã tới đây từ sớm vẫn ở chỗ nào đó lặng lẽ quan sát tới bây giờ mới ra mặt? Nhưng làm sao hai cái Địa Tiên lại có thể che giấu được khí tức trước thần thức của chúng ta?” Độc Mục Hiệu Uý nét mặt nhăn nhó khó hiểu. “ Hừ, cần gì phải rườm rà suy nghĩ nhiều, tới thêm trợ lực thì sao chứ, cũng chỉ là hai cái Địa Tiên cỏn con mà thôi không nhấc nổi sóng gió gì, mấy đệ tử của Nhan kiếm tiên đã được trang bị ngọc bài chứa đựng lực lượng cấp Chân Tiên chẳng lẽ còn có thể thất bại, haha, nếu quả thực không đánh lại nữa thì chỉ có thể trách Nhan kiếm tiên dạy ra một đám đệ tử vô năng mà thôi.”
Nhan Như Ngọc trước những lời kháy đểu của Thiết Mộc Tử La vẫn chẳng làm ra chút dao động cảm xúc nào. Nàng vẫn đang chăm chú quan sát tình huống bên dưới, chỉ có Vong Tình Kiếm bên cạnh khẽ lung lay như thay chủ nhân thể hiện sự bực nhọc. Bên dưới sân đấu, Tôn Diệu Anh nhìn thấy điệu bộ gợi tình lả lơi của Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê rất không vừa mắt. Nàng ta chống kiếm xuống bĩu môi ra vẻ khinh miệt chê bai. “ Xí, có hai cái Địa Tiên thì sao chứ, đứng trước lực lượng Chân Tiên thực thụ thì dù thêm hàng chục người như các ngươi không khác gì cỏ rác. Ta cứ tưởng tiên tử Tần quốc đại danh vang dội thì sẽ có hình tượng cao quý bậc nào, hoá ra cũng chỉ là hai cái kĩ nữ dâm tiện không biết xấu hổ, lại còn chủ động khoe thân cho đàn ông xem, đúng là loại đàn bà lẳng lơ rẻ tiền.”
Trước những lời thoá mạ đó hai nàng bên phía đối diện lại vô cùng dửng dưng không có tí cảm xúc tức giận hay phản biện. Vương Nhã Khuê vốn tính thích ăn miếng trả miếng lúc này liền thể hiện bản lĩnh mồm mép. “ Ây dô, xem ai đang nói kìa. Thế ả nữ nhân đĩ điếm phóng đãng nào lúc nãy dưới con mắt hàng vạn gã đàn ông ở đây loã lồ khoe thân vậy nhỉ. Còn dạng háng rất rộng nữa kìa, ta dám chắc mọi người có mặt đều biết rõ trên người ngươi có bao nhiêu cái nốt ruồi, cả hình dáng chỗ đó ra sao, lông nhiều hay ít cũng không bỏ sót. So với chúng ta chỉ ăn vận mát mẻ một chút thì ngươi có vẻ giống kĩ nữ hơn đó, mà còn là cái loại mặt hàng hạ đẳng người người đều xem đến chán chê, gặp ai cũng có thể gọi là chồng.”
Đám đàn ông ở bên ngoài ăn dưa đều len lén ngó nghiêng về phía Tôn Diệu Anh sau đó âm thầm nuốt xuống ngụm nước bọt. Bọn họ vừa nghe Vương Nhã Khuê nói liền có thể tưởng tượng ra viễn cảnh nữ tử vóc dáng xôi thịt kia trần truồng nằm dạng háng khoe ra lồn vú trước mặt hơn vạn người, biểu cảm đĩ thoã hướng về bọn họ mà mời gọi. Trong lòng ai cũng âm thầm gật gù đồng thuận với lời của Vương Nhã Khuê, đúng là so với nàng chỉ diện y phục thiếu vải gợi cảm thì Tôn Diệu Anh kia giống kĩ nữ hơn. “ Ngươi.... ngươi... tiện nhân, ngươi muốn chết sao?”
Tôn Diệu Anh vốn tính cách bốc đồng làm sao có thể nhịn được, cô ta không thèm để ý tới hai vị sư huynh khuyên can, ngọc bài trên tay được ném lên không trung, Ngọc Nữ Kiếm chém qua lập tức vỡ vụn. Một luồng khí vụ mang theo hơi thở mạnh mẽ sắc bén lập tức dung nhập vào trong lưỡi kiếm cùng cơ thể Tôn Diệu Anh, nét mặt nàng hơi nhăn lại, xương cốt kêu lên lách cách vì thân chủ chịu tải quá lớn. Khí tức Địa Tiên của nàng đề thăng nhanh chóng vượt khỏi phạm trù phàm giai, một cỗ uy áp khoáng cổ tuyệt kim lan toả khiến tất cả tu sĩ hít thở không thông, nét mặt ai nấy trắng bệt như gặp phải sát tinh. “ Hừ... lũ tiện nhân... ta phải hành hạ các ngươi tới chết, lóc da xẻ thịt... đem các ngươi treo lên cho ức vạn người lăng nhục mới thoả được mối hận này...”
Tôn Diệu Anh trong mắt lúc này chỉ còn có vô tận hận ý, trường kiếm liên tục ngân vang ong ong như thể hiện ý chí khát máu của chủ nhân. Nàng ta nhanh chóng bày ra tư thế chuẩn bị săn mồi, trên lưỡi kiếm còn có gia trì lực lượng linh hồn muốn cùng lúc khiến cả cơ thể và thần hồn của đối thủ chịu đau đớn.