Chương 652: Phối hợp thách thức

Chương 652: Phối hợp thách thức Chu Cương Liệt khẽ nâng hai tay lên, ánh mắt hơi nhắm lại vẻ mặt hết sức phởn đời, khoé miệng hắn luôn treo một nụ cười tà dị thập phần gian hùng. “ Khà khà, diễn viên đã đến đủ rồi, vở kịch chính thức mở màn đi thôi.” “ Đại sư huynh, xin thứ lỗi chúng ta đến muộn, tình huống thế nào rồi?” Hai người vừa tới đã lập tức đáp xuống bên cạnh Trịnh Viễn Đông, Mã Vinh Thành lên tiếng đầu tiên, thái độ vẫn một mực đúng lễ. “ Không phải ta giao cho hai người ở Tần quốc ngăn chặn hai nữ nhân kia lại hay sao? Sao lại để bọn chúng tới tận đây gây rối, có biết sư phụ đã tức giận như thế nào hay không?” Trịnh Viễn Đông nghiêm giọng chất vấn, Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân nhìn nhau một cái, trong ánh mắt cả hai người đều xuất hiện một tia khó xử cùng cười mếu. “ Xin lỗi sư ca, không phải tại chúng ta vô năng, huynh cũng thấy đó, hai ả kia trên người đều giữ thủ đoạn của tiên nhân, hai ta dù hợp công hay bày trận vây nhốt cũng vô pháp đối phó còn bị bọn họ cầm chân ngược lại nên mới chậm trễ quay về đây.” Mã Vinh Thành lắc đầu giải thích. “ Chúng ta cũng chỉ là muốn bảo toàn mạng sống của mình thôi, nếu như liều mạng ngăn cản e là hiện tại thi thể đã sớm nằm lại Tần quốc rồi, sư ca, kế hoạch của huynh thực quá nhiều thiếu sót a.” Chung Ly Lạp Chân cũng lên tiếng, giọng điệu có phần bất mãn có ý trách móc Trịnh Viễn Đông suýt khiến hai người họ mất mạng. Nàng vốn không ưa gì tên đại sư ca giảo hoạt này, sau khi được Chu Cương Liệt điều giáo xong lại càng thống hận hắn hơn nên tất nhiên sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt. Trịnh Viễn Đông cũng nghe ra ý nhị trong lời nói của nàng, hắn cũng không tiện phản bác nên chỉ đành lái sang chuyện khác. “ Bình an trở về là tốt rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, hiện tại chúng ta đã chiếm được thế thượng phong, tin rằng sẽ nhanh chóng để sư muội trút được cơn tức giận sớm thôi.” “ Hừ, chiếm thế thượng phong kiểu gì mà ngũ tỷ lại bị người ta trói vào cột thế kia?” Chung Ly Lạp Chân liếc qua Tôn Diệu Anh vẫn đang cúi đầu khóc rấm rứt ở đối diện. “ À, e hèm... trước đó có vài chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng sư muội yên tâm, chúng ta hiện tại đã ở thế thắng rồi.” Vân Tùng Tử lên tiếng giải vây, hắn sơ bộ tóm tắt tình huống cho hai người nắm rõ, cũng để kéo sự tập trung không để vị tiểu sư muội kia nói thêm lời bất mãn nào. Đệ tử dưới trướng Nhan Như Ngọc không phải ai cũng có tình thâm sư huynh muội đồng môn bền chặt, đặc biệt là Chung Ly Lạp Chân và Trịnh Viễn Đông hai người thái độ với nhau có lẽ là khó gần nhất. Giữa hai bên xảy ra không ít bất hoà, bởi vậy nàng mới muốn cùng Mã Vinh Thành tách rời khỏi thế lực trở thành tán tu ngao du sống cuộc đời riêng không màng tới chuyện tông môn nữa. Thế nhưng Mã Vinh Thành lại quá giữ cái tính quân tử trọng nghĩa dây dưa không dứt cuối cùng lại nhận lấy nhiệm vụ tới Tần quốc khiến hai người rơi vào tay Chu Cương Liệt. Tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng giờ khắc này nàng đối với tên đại sư ca kia chỉ có vô tận chán ghét. Trên pháp thuyền, Nhan Như Ngọc trong lòng bỗng bất giác xuất hiện dự cảm không lành làm kiếm tâm của nàng dao động, nàng hướng ánh mắt quan sát chăm chú vào hai đệ tử vừa trở về của mình như muốn xác nhận thật kĩ chỗ nào sai sót nhưng rốt cuộc cũng không nhìn ra cái gì, nàng khẽ xoa trán lắc nhẹ đầu tự nhủ. “ Là do ta lo nghĩ quá nhiều hay sao? Thực kì lạ.” “ Muốn nhìn ra được đạo pháp che mắt của Thái Ất Ngọc Tiên sao? Các ngươi nghĩ nhiều rồi.” Trên đỉnh núi, Chu Cương Liệt gác đầu lên đùi Lạc Thủy ung dung tự lẩm bẩm. Vì không để lũ Chân Tiên kia nhìn ra sơ hở nên trước khi để Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân quay lại hắn đã cẩn thận dùng huyễn thuật che đậy lên hai người bọn họ. Trong mắt toàn bộ người ở đây cặp Uyên Ương đạo lữ kia vẫn là bộ dáng lúc trước khi hai người ở Tần quốc, nam nhân tóc dài buông xoã mặt đẹp không râu phong trần tuấn lãng, nữ ăn vận kín đáo nét đẹp nhẹ nhàng thục phụ, một cặp xứng đôi vừa lứa nhìn vào liền biết ý đượm tình nồng. Nhưng chỉ có Chu Cương Liệt cùng chúng nữ mới nhìn thấu được cảnh thật phía sau thuật che mắt kia. Trái ngược hoàn toàn với những gì người ta thấy, Mã Vinh Thành bộ dáng như thiếu đi sức sống, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt lờ đờ mang theo nỗi sầu muộn khắc sâu khiến hắn như già đi hai mươi tuổi. Dù bản thân đã chấp nhận tình lữ của mình sống cuộc đời sa đoạ dâm loàn nhưng hắn nhất thời vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Trái ngược lại hoàn toàn chính là Chung Ly Lạp Chân, nàng này bộ dáng rất dửng dưng yêu đời vì được tưới tắm trong tình dục đê mê nên lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Vì đã được Chu Cương Liệt căn dặn từ trước nàng ta biết bản thân có huyễn cảnh che đậy nên cũng chẳng thèm mặc lại váy áo, toàn thân loã lồ giữ nguyên trạng thái lúc còn ở trong hẻm kia. Trên người dính đầy những vết tinh dịch xen lẫn mùi khai uế của nước tiểu, dưới âm hộ cùng lỗ đít chảy xuôi tinh dịch chó đực cùng người hoà trộn. “ Đại sư huynh, mau đưa cho ta vài cái, ta cũng muốn tự tay trả thù mấy ả tiện nhân kia.” Chung Ly Lạp Chân chìa tay về phía Trịnh Viễn Đông yêu cầu, tên kia tuy không muốn nhưng nghĩ đến đại cuộc cần nhiều người phe mình để tạo áp lực nên cũng lấy ra ngọc bài chia cho hai đệ muội vừa tới, bản thân hắn giữ lại mấy khối thuộc về Nhan Như Ngọc cho riêng mình. Cầm lấy thủ đoạn công kích cấp tiên nhân trong tay, Chung Ly Lạp Chân len lén đảo đôi mắt tràn đầy giảo hoạt đánh giá toàn trường sau đó liền hướng về phía chúng nữ Đãng Hồng Trần mà đắc ý một trận. “ E hèm... bọn tiện nhân ngu ngục các ngươi còn không mau sớm buông tay chịu trói, có biết trong tay ta có gì hay không? Biết điều thì nên ngoan ngoãn thả ngũ sư tỷ ra, bằng không khi để ta bắt được nhất định sẽ khiến các ngươi hối tiếc vì đã sinh ra trên đời này.” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê rất cố gắng để nhịn cười, con tiện nô này diễn cũng rất đạt a, chỉ là nếu như không loã thể đứng ưỡn lồn khoe hàng ra như thế kia thì có lẽ lời nói sẽ có trọng lượng hơn. Mã Vinh Thành thì lặng lẽ lui về phía sau, hắn hiện tại ôm một mối tâm sự nặng trĩu nên không buồn nói chuyện, chỉ đứng đó nhìn cô đạo lữ của mình diễn trò mà thôi. “ Hừ, miệng lưỡi còn rất khá đấy, biết thế khi ở Tần quốc chúng ta nên đem ngươi bắt lại sau đó đem bán vào kĩ viện làm kĩ nữ mới phải. Nhìn vóc dáng đó của ngươi rất phù hợp với thân phận tình nô heo mẹ quỳ bò dưới háng nam nhân đó nha.” Vương Nhã Khuê miết lấy roi thép cười khẩy buông lời sỉ nhục, người khác chỉ nghĩ là nàng đang khiêu khích đối phương nhưng chắc không ai ngờ tới sự thật đã sớm là như thế, Chung Ly Lạp Chân kia vốn là một đầu tiện nô heo mẹ chân chính. “ Hừ, miệng tiện nói lời ô uế vậy mà còn dám xưng là tiên tử, ta nói lại lần nữa, mau thả sư tỷ ra nếu không chờ trách chúng ta đem toàn bộ cơ nghiệp Tuyết Liên Cung san thành bình địa.” Cô nàng heo mẹ này diễn cũng rất tròn vai, tay cầm ngọc bài dứ dứ về phía trước bổn ý đe doạ rõ ràng, Vân Tùng Tử cùng Trịnh Viễn Đông ở phía sau thấy nàng nhiệt tình như thế cũng không ngăn cản thậm chí còn gật đầu tán dương. “ Mấy tiện nhân biết điều thì mau thả ta ra, hôm nay các ngươi chết chắc rồi. Tuyết Liên Cung này chắc chắn không cứu nổi việc gì phải giãy dụa vô ích, nếu các ngươi hành xử khôn ngoan thì nói không chừng chúng ta có thể tha cho một mạng.” Tôn Diệu Anh thấy phe mình đang có lợi thế thì mồm mép lại bắt đầu tùy hứng khích bác. Đãng Hồng Trần, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đưa ánh mắt như nhìn một con ngốc về phía nàng ta, chưa từng thấy ai ngu dốt như vậy, tính mạng đã nằm trong tay người ta còn dám giở giọng trêu ngươi. “ Ngươi nói nhảm quá nhiều, có tin hay không ta lại lần nữa ở đây lột sạch ngươi ra treo lên cho thiên hạ nhìn ngắm?” Đãng Hồng Trần tiến tới bên cạnh đưa kiếm ra uy hiếp, Tôn Diệu Anh nét mặt hơi tái đi lập tức ngậm miệng không dám buông thêm câu nào, tràng cảnh xấu hổ trước đó tới giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, nàng quả thực rất sợ đối phương sẽ tiếp tục lăng nhục mình. Thế nhưng nàng im lặng không có nghĩa là người khác cũng thế, Chung Ly Lạp Chân khẽ đảo mắt giảo hoạt như nghĩ ra chủ ý gì đó lập tức tỏ ra giận dữ quát nạt. “ Hừ, ngươi doạ ai đó? Có gan thì làm đi, nếu dám chạm vào một sợi tóc của ngũ tỷ xem Vô Lượng Kiếm Các chúng ta có nhổ tận gốc cái môn phái rách các ngươi hay không?” Toàn trường thoáng chút rơi vào lặng thinh, Tôn Diệu Anh sững sờ ngước lên nhìn lấy vị sư muội quá mức nhiệt tình của mình, nàng kịch liệt lắc đầu bổn ý bảo Chung Ly Lạp Chân đừng có khiêu khích nữa. Đãng Hồng Trần cùng hai nữ Tần quốc này là một đám mềm cứng đều không ăn, nếu còn thách thức thì e là nàng phải là người chịu khổ rồi. Và quả đúng như vậy, Vương Nhã Khuê cười lớn đi đến bên cạnh Tôn Diệu Anh đang bị trói vung tay liền đét một phát thật kêu lên bờ mông mập kia. “ Chátttt....” “ Á... ui da....” Cơn đau rát nơi mông đít làm cô nàng gần như hét lên, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ. “ Thách thức sao? Các ngươi nghĩ chúng ta không dám, haha, chỉ cần không giết nữ nhân này, làm nhục cô ta đôi chút cũng không thành vấn đề đâu.”