Chương 653: Lột sạch

Chương 653: Lột sạch “ Lục muội, đừng kích động bọn họ kẻo gây nguy hiểm cho Diệu Anh, yêu nữ, chỉ cần các ngươi chịu thả người thì mọi chuyện còn có thể thương lượng, Vô Lượng Kiếm Các đảm bảo không tàn sát bừa bãi. Nếu còn cứng đầu bất tuân thì chịu thiệt chỉ có phe các ngươi mà thôi.” Vân Tùng Tử vội vã kéo Chung Ly Lạp Chân về cùng đồng thời lên tiếng điều đình, nhưng cô nàng heo mẹ kia đang đóng vai tình thâm đồng môn để phá đám làm sao có thể buông bỏ dễ như vậy, nàng vẫn rướn cổ lên tiếp tục dùng lời lẽ trêu chọc kích động. “ Yêu nữ ngươi lại còn dám đánh sư tỷ ta sao? Lũ tiện nhân đợi đó, lát nữa bắt được ta nhất định phải thay tỷ ấy trả lại hết những đau đớn ô nhục mà các ngươi đã gây ra. Ta sẽ treo các ngươi lên trần truồng trước cổng cho vạn người chiêm ngưỡng, sau đó phế hết tu vi bán đến quân kĩ, cả đời còn lại mấy tiện nhân các ngươi chờ mà hầu hạ cho hàng vạn nam nhân đi.” Lời nói như châm dầu vào lửa này của nàng trực tiếp khiến sắc mặt mấy nữ Đãng Hồng Trần đen lại âm trầm đến cực điểm. Trịnh Viễn Đông thầm hô không ổn vội liếc về phía sau dùng ánh mắt ra hiệu cho Mã Vinh Thành bảo tên kia ngăn đạo lữ của mình lại nhưng hắn dường như mắt điếc tai ngơ chỉ khẽ lắc đầu không làm ra hành động gì. Đám khán giả xung quanh cũng âm thầm cảm thán, nữ nhân mới tới này là ngại thế cuộc chưa đủ loạn hay sao? Có đồng đội ngu dốt còn nhiệt tình thế này thì Tôn Diệu Anh bên kia chắc chắn sẽ ăn thêm nhiều khổ sở rồi. “ Xoẹt.... roẹt....” Tiếng xé vải khô khốc vang lên khiến tầm mắt của tất cả mọi người chuyển dời, chỉ thấy trước đại môn kia Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê hai nàng đã cầm trên tay một mớ vải vụn tùy tiện vứt trên mặt đất. Tôn Diệu Anh run rẩy từng chập, cảm giác mát lạnh ở hai bên bắp tay làm nàng tỉnh táo lại cố sức giãy dụa la hét. “ Không! Các ngươi, đừng mà, lục muội ngươi mau im miệng đi!” Tới đây thì khán giả cũng đã nhận ra tình huống, hai bên tay áo của Tôn Diệu Anh bị nhị vị tiên tử Tần quốc bạo lực xé xuống để lộ ra đôi tay trắng ngần cùng bờ vai cân đối. “ Hừ, muốn lột sạch chúng ta treo lên cho vạn người chiêm ngưỡng? Vậy thì để ta cho con ả kĩ nữ này nếm trải mùi vị đó trước.” Tần Mộ Uyển gằn giọng nguy hiểm, khuôn mặt hơi nâng lên bộ dáng trêu ngươi chọc tức đối thủ. “ Yêu nữ mau dừng tay lại! Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu thả người?” Vân Tùng Tử gấp gáp đứng ra dàn xếp thương lượng, Tôn Diệu Anh lúc nãy đã một lần chịu xấu hổ, nếu lại bị lột trần trụi tiếp thì danh vọng mặt mũi của cá nhân nàng và cả Vô Lượng Kiếm Các xem như mất sạch ở đây, dù có thắng trận chiến cũng không vãn hồi lại được. “ Tam ca, ngươi sao lại phải cúi đầu hạ mình với đám tiện nhân lẳng lơ đó? Huynh không nhớ sư phụ đã từng dặn kiếm tu hành đạo, chỉ tiến không lùi, thà gãy không cong, dù trời sập đất nghiêng ở trước uy hiếp vẫn phải ngạo nghễ ngẩng cao đầu. Huynh cứ nhu nhược như vậy chính là để mấy ả kia nắm bắt được yếu điểm từng bước lấn lướt đó.” Chung Ly Lạp Chân vẫn diễn rất tròn vai phá đám của mình, nàng còn lấy lời của Nhan Như Ngọc ra để thao túng tâm lý Vân Tùng Tử khiến tên này nhất thời á khẩu không biết giải quyết ra sao. “ Ố ồ, thực đủ khí phách a, thà tiến không lùi, thà gãy không cong, vậy để ta xem mấy tên kiếm tu các ngươi giữ vững được đức hạnh đó bao lâu.” Vương Nhã Khuê vừa nói xong lập tức lại nhắm về phía Tôn Diệu Anh mà vung roi thép, những tấc kim loại sắc bén theo sự điều khiển xảo diệu của nàng không chút sai sót quất thẳng tới phần ngực áo. “ Roẹtttt......” “ Hơ.... á.... không, không được.... mau thả ta ra, huhu, thả ta ra... đại sư ca, các huynh mau làm gì đi... cứu muội... sư phụ... cứu con với... sư phụ, con không muốn bị nhìn thấy đâu.... Oa... Huhu....” Lại một thanh âm vải vóc bị xé toạc vang lên tiếp sau đó là tiếng kêu khóc nức nở của cô nàng đang chịu trói. Nàng lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể lắc lư liên hồi cố giãy dụa trong bất lực, nước mắt lăn dài trên gò má bánh bao đầy tủi hổ. Ánh mắt toàn trường tất cả đều chỉ nhìn vào một điểm, nơi chiếc áo Tôn Diệu Anh vừa thay lúc nãy bây giờ lại lần nữa đã bị xé tan tành chỉ còn vài sợi vải mảnh tả tơi không đủ che đậy được gì. Ngay cả áo yếm bên trong cũng không thoát khỏi số phận, bộ ngực trần to tròn nặng trĩu phơi bày lộ thiên hoàn toàn. “ Ực...” Đám nam nhân lại một lần nữa nuốt xuống ngụm nước bọt thèm thuồng, cặp vú như hai toà sơn phong cao ngất rung rinh đàn hồi kia quả thực rất kích thích thị giác. Quầng vú khá rộng, đầu ti cũng lớn hơn nhiều so với nữ nhân bình thường, một vẻ đẹp tràn đầy mẫu tính mà đàn ông ai cũng khao khát một lần được sờ, bóp, nhào nặn và trên hết là ngậm lấy mà hút mút, cảm nhận mùi thơm da thịt cùng vị sữa trinh nguyên ấy. “ Các ngươi... không, không được nhìn nữa, hức... huhu, ta sẽ giết hết... ta nhất định phải móc hết mắt lũ ti tiện các ngươi ra. Ca ca, sư phụ, mau cứu ta...” Tôn Diệu Anh mặt lúc này đã đỏ như gấc chín rồi, nàng liên tục kêu gào quẫy đạp mong cầu thoát thân, bởi vì nàng biết chắc chắn mấy yêu nữ kia sẽ không dừng lại ở đây. Bọn họ muốn từng bước vũ nhục khiến nàng sụp đổ hoàn toàn. “ Hứ, cái gì mà đạo của người dùng kiếm thà gãy không cong? Chỉ mới khoe có cặp ngực thôi đã gào khóc khó coi như vậy rồi. Các ngươi tu hành mấy trăm năm nhưng tâm cảnh thực kém cỏi a.” Vương Nhã Khuê vừa bĩu môi chê bai vừa khẽ vén lấy tà váy lên một lần nữa đem âm hộ triển lãm cho đám đông xem, trên mặt nàng không có chút nào ngượng ngùng hay xấu hổ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh Tôn Diệu Anh đang kêu khóc thảm thiết kia. Nhìn vào liền biết đạo tâm của ai vững vàng hơn ngay. Vân Tùng Tử lúc này cũng chỉ biết đứng nghệch mặt không thể làm ra phản ứng gì, tình thế đã phát triển ra ngoài tầm kiểm soát, đối phương có con tin, cũng có thủ đoạn công kích cấp tiên quả thực làm bọn họ bó tay bó chân sợ ném chuột vỡ đồ. Trịnh Viễn Đông cũng trong tình huống tương tự, hắn cầm ngọc bài lưỡng lự không thể quyết định. Mã Vinh Thành thì đóng vai người vô hình chỉ yên lặng đứng sau nhìn đạo lữ của mình bày trò phá đám. “ Sư tỷ! Các ngươi vậy mà dám làm nhục tiết hạnh của nàng, ta... ta nhất định không tha cho lũ tiện nhân các ngươi.” Chung Ly Lạp Chân vẫn được đà lấn tới, nàng cầm ngọc bài làm tư thế chuẩn bị bóp nát. Ở phía bên kia, Vương Nhã Khuê cũng nắm ngọc bài tương tự giơ lên khinh khỉnh lắc đầu. “ Có giỏi thì ra tay đi, đem ả sư tỷ kĩ nữ này cùng chúng ta sẽ đồng thời tiêu diệt. Xem các ngươi có gan đó hay không?” “ Ngươi...” “ Đừng nói nữa, im miệng đi huhu, lục muội ngươi muốn hại chết ta mới vừa lòng hay sao?” Tôn Diệu Anh vừa khóc vừa hét toáng lên, nàng đã triệt để sợ hãi rồi, vị tiểu sư muội kia cứ mỗi lần lên tiếng khích bác thì nàng lại là kẻ phải gánh lấy khổ sở, đúng là đồng đội heo mà. “ Hừm, khóc, chỉ biết khóc ồn chết đi được, đã lỡ lộ phần trên rồi thì làm luôn phần dưới cho đủ bộ nhé.” Tần Mộ Uyển nói xong liền để Đãng Hồng Trần thay mình chế trụ Tôn Diệu Anh lại, bản nàng cầm lấy kiếm đi tới trước mặt lạnh lùng vung chém. “ Xoẹt... rẹt....xoạt....” Chỉ vài ba đường cơ bản, vải vóc đã rụng rơi lả tả theo cơn gió thổi qua bay tứ tán lên không trung, để lại một bộ ngọc thể không chút tì vết trần trụi hoà mình vào thiên nhiên. “ A! Á..... KHÔNG MÀ!” Tôn Diệu Anh nhất thời vẫn chưa tỉnh thần, chỉ tới khi cảm giác được sự mát lạnh ở dưới hạ thân nàng mới hoàn hồn mà khóc thét lên, hai đùi cật lực khép lại che giấu cảnh xuân. Tới đây thì nàng đã lần nữa triệt để khoả thân cho hàng vạn người chiêm ngưỡng rồi. Đám khán giả xung quanh thật không biết diễn tả cảm giác hiện tại ra sao. Bọn họ tới đây lúc đầu cốt yếu là để xem chiến hóng hớt chuyện vui, không ngờ lại liên tiếp được chứng kiến cảnh tượng bổ mắt. Mĩ nhân tiên tử khuynh quốc khuynh thành lần lượt ra sân thì cũng thôi đi, đằng này họ còn chọn cách chiến đấu nóng bỏng đến như vậy, người thì tự khoe hàng, kẻ thì bị lột sạch trưng bày cho quần chúng triển lãm. Phải biết cường giả Địa Tiên xưa nay trong mắt tu sĩ phàm giai là tồn tại to lớn vĩ ngạn đến nhường nào. Bọn họ hiếm khi xuất hiện trước mắt thế nhân, hình tượng luôn cao siêu tôn quý không thể có chút nào bất kính. Ấy thế mà ở tại nơi này Địa Tiên lại thi nhau xuất hiện, lại còn là sự xuất hiện trần trụi nhất để cho những tu sĩ tầng lớp thấp bé như họ có cơ hội quan sát từng tấc da thịt. Nhìn vị mĩ nữ tên Tôn Diệu Anh của Vô Lượng Kiếm Các kia, dáng người thực quá bức nhân mịn màng giòn thơm ngọt nước làm bao nhiêu kẻ ở đây chưa uống đã say đứ đừ khó thể dời ánh mắt được. Cặp vú sữa lộ thiên tròn trịa đàn hồi, bờ eo nuột nà tuy có hơi ngấn mỡ nhưng như thế càng tôn lên nét đẹp đầy đặn nóng bỏng của nàng. Vòng ba phải gọi là một tay ôm không xuể, đôi mông mập trắng tươi đẫy đà nhìn là biết tướng mắn đẻ. Cặp đùi mũm mĩm khiến bao đấng anh hùng muốn vĩnh viễn vùi đầu vào được nàng kẹp lấy. Khu tam giác với gò mu múp míp căng phồng, âm mao nồng đậm che kín lấy khe suối thịt. Quả là một kì quan của tạo hoá, cơ duyên này không phải ai cũng có thể được phúc phần để chiêm ngưỡng đâu.