Chương 654: Lựa chọn vứt bỏ
Chương 654: Lựa chọn vứt bỏ
Cảm nhận được vô số ánh mắt đang săm soi tới từng chân tơ kẽ tóc của mình khiến Tôn Diệu Anh nổi hết cả da gà, nàng tận lực cố thu người lại khép chặt hai đùi muốn che bớt đi những vùng nhạy cảm nhưng rõ ràng nỗ lực đó là vô nghĩa. “ Coi kìa, sao lại phải khúm núm che giấu như vậy, tự tin phô hết hàng họ ra để chư vị khán giả ở đây nhìn cho đã mắt đi nào. Tình cảnh của ngươi hiện tại đồng môn không yêu sư phụ cũng không thương rồi còn gì luyến lưu nữa, sau này theo tỷ tỷ, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi thành thiên hạ đệ nhất kĩ nữ, nam nhân hàng ngàn hàng vạn tha hồ để ngươi chìm đắm trong hoan ái dục vọng.”
Vương Nhã Khuê vừa buông lời cà khịa châm chọc vừa điều chỉnh dây trói, Tôn Diệu Anh đã bị phong ấn đan điền dù cật lực quằn quại chống cự nhưng vẫn bất lực để cho nàng kia tùy ý sắp xếp. Hai đùi nàng bị tách rộng ra thành hình chữ M, dây thừng quấn quanh thắt nút xiết chặt lấy cặp vú cùng hạ thân. Vương Nhã Khuê thòng đầu dây còn lại lên trên phần cong của đại môn rồi kéo mạnh, Tôn Diệu Anh theo đó bị nâng lên cao treo lơ lửng cách mặt đất hai thước. Tư thế hiện tại của nàng khiến ai nhìn vào cũng ngượng ngùng, dây thừng được sử dụng hoàn hảo theo đúng kiểu trói khổ dâm giúp tôn lên nét đẹp gợi cảm của từng bộ vị trên thân thể. Hai vú vốn đã lớn nay còn bị ép chặt khiến chúng phồng to thêm, đầu ti nhô cao dựng đứng. Bên dưới khu tư mật theo đùi bị banh ra mà bại lộ rõ mồn một không sót thứ gì. Đùm lông lồn rậm rạp xoăn tít gần như che phủ cả gò mu, âm mao còn mọc lan theo hai bên mép kéo dài ra phía sau lỗ đít. Hai môi lớn giãn rộng, cả mép thịt bên trong cũng hé mở, hột le đỏ au của nàng kích thước so với nữ nhân bình thường lớn hơn gấp nhiều lần, lỗ lồn khép mở theo nhịp thở, không biết là vì nàng đang hoảng loạn hay hưng phấn mà có thêm một tia dâm thủy nho nhỏ chảy ra. Đám khán giả nam hai hốc mắt suýt lòi cả ra, hơi thở hồng hộc thiếu điều muốn nhào xuống sân đấu để nhìn cận cảnh, vài kẻ lại lấy ra ngọc lưu ảnh ghi hình lại hết cảnh tượng hiếm có khó gặp này, về sau chắc chắn đây sẽ là một nguồn tài liệu quý giá được lưu truyền trong giới tu sĩ phàm giai a. Tôn Diệu Anh hai mi mắt nhắm nghiền, hiện tại tình cảnh của nàng còn xấu hổ hơn lúc nãy gấp bội phần, toàn bộ cơ thể trần truồng còn không thể che đậy, nỗi nhục nhã ê chề khiến tâm trí nàng gần như sắp nổ tung, ngôn từ cũng không thể kìm chế nỗi nữa. “ Aaa... huhu... đừng nhìn... đừng nhìn nữa, van cầu các ngươi... thả ta ra, ta xin lỗi còn không được sao? Huhu...”
Tôn Diệu Anh hướng ánh mắt cầu khẩn đầy ai oán về phía ba nữ Đãng Hồng Trần, sau đó lại quay sang nhìn mấy vị sư huynh muội đồng môn như tìm kiếm sự giúp đỡ, cuối cùng còn không quên ngẩng đầu lên lầu cao pháp thuyền tìm kiếm bóng dáng vị sư phụ mà nàng kính trọng nhất. Nhưng để nàng thất vọng là không có một ai đáp lại. Vân Tùng Tử cùng Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân cứ đứng trơ ra tại chỗ ái ngại không làm ra được đối sách gì hợp lý. Còn vị đại sư ca mà nàng hết mực thương yêu tin tưởng kia hiện tại lại đang nhìn ngược lại nàng, trong đáy mắt hắn nàng cảm nhận được sự dè bỉu chán ghét cùng khinh miệt rõ ràng. Tôn Diệu Anh sững sờ một lúc vẫn chưa thể hoàn hồn, từ ánh mắt của hắn nàng có thể đoán ra nhiều thứ. Sư ca rõ ràng đang chê bai khinh rẻ nàng
tại sao? Tại sao đại sư huynh lại có thái độ như thế với nàng? Không phải lúc nãy hắn còn rất ôn nhu dỗ dành nói rằng dù nàng có ra sao thì tình cảm giữa hai người mãi mãi không đổi hay sao? Trịnh Viễn Đông đúng là khó thể giấu được thái độ lạnh nhạt miệt thị của mình, vị sư muội này trước sau bị người ta lột sạch những hai lần, bao nhiêu danh dự phẩm giá đều mất sạch thậm chí còn khiến Vô Lượng Kiếm Các liên lụy, uy vọng mà bọn họ dùng năm năm xây dựng ở Sở quốc đều đã mất sạch. Tình thế hiện tại bọn họ thật sự tiến thoái lưỡng nan, con tin đang nằm trong tay đối thủ, nếu xông lên cướp người thì chắc chắn đánh không lại Đãng Hồng Trần đã đạt tới Bán Tiên, mà dùng tới ngọc bài phong ấn thì lại sợ sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng của Tôn Diệu Anh. Trên pháp thuyền, Nhan Như Ngọc nhìn một màn này vẻ mặt vẫn như cũ băng lãnh không nhìn ra chút cảm xúc nào nhưng ai ở gần cũng cảm nhận rõ bầu không khí đang trở nên nặng nề lạnh lẽo hơn gấp nhiều lần. Đám người Tả Thương Khung, Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản nhưng nội tâm đều âm thầm cười nhạo, Vô Lượng Kiếm Các phen này xem như mất sạch mặt mũi. Bọn họ tuy vẫn là minh hữu nhưng bên trong ngấm ngầm không ưa nhau cũng là bình thường, nhất là Nhan Như Ngọc cái nữ nhân tính cách kiêu ngạo lạnh nhạt không xem ai vào mắt này càng khiến người khác khó gần hơn. Đang lúc Trịnh Viễn Đông không biết phải giải quyết ra sao thì bên tai hắn lại lần nữa vang lên giọng của vị sư phụ tuyệt diễm kia. “ Kiếm đã rời vỏ, lòng không còn chỗ cho do dự, muốn đạt được mục đích, đôi khi phải chặt đứt mọi cảm tình tầm thường.”
Lời của nàng nói khiến phương tâm của hắn dao động thoáng chút đắn đo nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng làm ra quyết định. “ Đãng Hồng Trần, Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê, các ngươi đường đường cũng là cường giả có danh tiếng ở trung thổ. Năm xưa diệt tặc nhân Đông Hải, tiến vào Tây Hải đại náo Thập Vương Thành những chiến tích đó cả giới tu chân đều thường xuyên nhắc đến. Danh vọng của các ngươi rõ ràng sáng rực như mặt trời ban trưa được người người ngưỡng vọng ái mộ, thế mà bây giờ hành vi của các ngươi ra sao? Ăn mặc lẳng lơ phóng đãng, cử chỉ lời nói dâm tiện, lại còn làm những chuyện trái luân lý nhục mạ nữ lưu ở chỗ đông người. Các ngươi như vậy không sợ sẽ bị thế nhân phỉ nhổ đánh mất hết thể diện uy tín mà mình đã tạo dựng sao?”
Người lên tiếng là Vân Tùng Tử, tên này không biết cách nào để xử lý cho thoả đáng nên muốn dùng ba tấc lưỡi thuyết phục, hắn nhắm vào danh vọng mà chúng nữ đã gầy dựng, đã là cường giả đứng đầu một phương thế lực thì chắc chắn phải chú ý giữ uy tín cùng mặt mũi của mình. Nhưng rất tiếc hắn đã nghĩ quá nhiều, các nàng đều là người từng trải làm sao chỉ dựa vào dăm ba câu nói có thể dễ dàng bị lay động phương tâm được. Cái gì thể diện hay uy vọng, mấy nữ cơ bản không để ý tới, các nàng còn tự mình đi làm kĩ nữ phục vụ cho đám đàn ông ở tầng lớp thấp hèn nhất, chuyên ăn tinh uống nước tiểu hay nằm dưới thân họ dâm đãng rên rỉ để cho đủ hạng nam nhân cưỡi lên người mình mà quất cắm. Nhìn các nàng có giống loại người quan tâm tới tự trọng hay phẩm giá không? “ Hừ, tên đạo sĩ thối nhà ngươi đừng có giở trò dùng đạo đức trói buộc, ngươi tưởng chúng ta ngu ngốc lắm sao? Nếu thả cô ta đi chắc chắn các ngươi sẽ lập tức tiếp tục hợp công, bây giờ ta đang có con tin trong tay, nếu không sợ ném chuột vỡ đồ thì cứ xông lên đi.”
Tần Mộ Uyển nói rồi lại cố tình lấy ra ba cái kẹp quần áo sau đó tiến đến thẳng tay gắn chúng vào hai đầu núm vú cùng hột le quá khổ của Tôn Diệu Anh khiến nàng đau đến thét dài lên cơ thể điên cuồng giãy dụa trong bất lực, thậm chí mật huyệt vì gặp kích thích lớn đã có một tia nước rỉ xuống. “ Kyaaa.... á đau... đau quá... huhu... mau gỡ nó raaa.... ư...ư... tha cho ta, xin các cô tha cho ta đi mà... hức...”
“ Mọi người có nhìn rõ chưa? Nữ nhân này đúng là cơ thể sinh ra rất phù hợp với nghề đĩ điếm đó, coi mồng đốc của cô ta lớn chưa này, lại còn chảy nước ướt sũng nữa. Hắc Nha Tông của ta cũng sở hữu vài cái cơ ngơi kĩ viện, sau này các chư vị đạo hữu nếu muốn cùng kĩ nữ này hoan lạc xác thịt thì hãy đến ủng hộ nhé.”
Lời mời gọi của Tần Mộ Uyển đúng là đánh động đến hoa tâm của hầu hết đấng mày râu có mặt ở đây, bọn họ trước sau hô hào đồng ý vỗ tay rào rào. “ Cái này...” Vân Tùng Tử cũng khựng lại khí thế không biết phải tiếp lời ra sao, mấy nữ nhân này quả thực mồm mép khó đối phó, nếu bọn hắn cường ngạnh e là sẽ gây nguy hiểm cho vị sư muội kia, hắn quay sang Trịnh Viễn Đông như thăm dò ý kiến nhưng chợt nhíu mày kinh ngạc trước biểu hiện vô cùng bình thản của vị đại sư huynh này. “ Đừng để cô ta đe doạ, vì đại sự đôi khi cần phải có sự hi sinh, chuyện hôm nay đã đến bước này chúng ta nhất định phải làm đến cùng không tiếc bất cứ giá nào nữa.”
Giọng của Trịnh Viễn Đông mang theo sự hờ hững lạnh lẽo làm ba người đứng bên cạnh đều bất ngờ. Tôn Diệu Anh vốn đang gục mặt mếu máo hi vọng các sư huynh sẽ tới cứu mình cũng sững sờ ngước lên ánh mắt mang theo vẻ khó thể tin nhìn thẳng về phía vị sư ca mà mình yêu quý nhất. “ Không thể, đại ca, ngươi tính hi sinh ngũ muội? Chúng ta dù gì cũng là đồng môn, sư phụ chắc chắn sẽ không để huynh làm như vậy.” Vân Tùng Tử vội tiến lên can gián. “ Đừng nhiều lời, những gì mà ta làm... đều là theo quyết định của sư phụ.”
Trịnh Viễn Đông vừa nói vừa gạt lấy Vân Tùng Tử qua một bên, bàn tay hắn bóp nát một khối ngọc bài rồi ném về phía đối diện. Tên đạo sĩ kia nghe nói là bổn ý của Nhan Như Ngọc muốn vứt bỏ Tôn Diệu Anh thì khựng người lại hai bàn tay nắm chặt sau đó thở dài một hơi không dám ngăn trở nữa.