Chương 655: Sụp đổ
Chương 655: Sụp đổ
Ngay lập tức, một cỗ khí thế hùng mạnh bỗng chốc lan tràn ra khắp toàn trường chấn nhiếp khiến những tu sĩ kia đứng không vững mà ngã nhào xuống. Kế tiếp liền thấy từ trong không gian một hình chiếu cự nhân oai phong lẫm lẫm thân mặc chiến giáp xuất hiện, trên tay người đó xách trảm mã đao lập loè sát cơ trông như đại tướng nhà trời hàng lâm. Đây là ngọc bài chứa một kích toàn lực do Độc Mục Hiệu Uý đưa, chiêu thức bên trong tất nhiên cũng thuộc về Hạ Hầu gia tộc. Hình chiếu không nói câu nào trực tiếp vung tay lên là một đao trực diện chém thẳng xuống, thế như chẻ tre, tiên lực áp bách chấn nhiếp, không gian nứt toạc. Nếu một đòn này trảm xuống không những khiến mấy nữ Đãng Hồng Trần triệt để mất đi sinh cơ mà thậm chí cả tông môn lẫn Phiêu Tuyết Lĩnh ở sau chắc cũng sẽ bị chẻ làm đôi. “ Chà chà, ngươi thực đủ nhẫn tâm a.”
Vương Nhã Khuê cũng không ngờ tới đối phương lại vứt bỏ cả tình đồng môn thẳng tay dùng sát chiêu như vậy. Nàng làm sao có thể đứng yên chờ chết, ngọc bài trong tay lại bóp nát, một tầng quang tráo hộ thể lập loè lôi đình nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy mọi người vào trong. Cùng lúc đó trảm mã đao đem theo lực đạo chấn sơn hám địa cũng đã chém tới, một tiếng nổ kinh thiên như hai hành tinh chạm vào nhau phát ra, đại đao cùng cương khí hộ thể ngạnh kháng trực tiếp triệt tiêu lẫn nhau. Không gian xung quanh vặn vẹo như sắp bị xoắn nát, linh khí thiêu đốt sạch trụi, sau nửa khắc kìm chế thì hai chiêu một công một thủ mới dần dần cạn kiệt năng lượng rồi tiêu tán, lần so đấu này kết thúc với kết quả hoà. Khán giả xung quanh được một phen hoảng hốt, đây là so đấu tầng thứ siêu việt phàm giai sao? Quả thực còn khủng bố hơn Địa Tiên đánh nhau gấp trăm lần. Chiến cuộc đã dần thay đổi không còn là vấn đề giữa hai thế lực phàm tục nữa, e rằng xung đột sẽ dần leo thang biến thành tiên nhân chi chiến thực thụ rồi. Mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh khiến những người có mặt đều không khỏi bàng hoàng, Vân Tùng Tử cùng Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân đứng chết trân tại chỗ, Trịnh Viễn Đông thế mà dứt khoát bỏ mặc Tôn Diệu Anh vẫn nằm trong tay đối thủ tung đòn tất sát. Nếu như không phải Vương Nhã Khuê cũng có thủ đoạn phòng ngự thì e là các nàng ở trước đại môn không ai thoát nổi một trảm cấp Chân Tiên trung kì kia. Người vây xem cũng một mực mộng bức xì xầm bàn tán, Trịnh các chủ đó bề ngoài nghiêm trang tuấn tú nhưng phong cách hành xử lại thực sự lạnh lùng tàn nhẫn làm người ta tê dại da đầu, cả đồng môn bên phe mình nói bỏ liền bỏ không chút câu nệ. Từng cơn gió lạnh thổi quét qua thân ảnh đơn bạc đang bị treo trong tư thế bất nhã trước đại môn Tuyết Liên Cung khiến cả mái tóc bên trên lẫn nhúm lông mu rậm rạp bên dưới bay phất phới. Hai đùi dang rộng, toàn bộ nơi tư mật trên dưới lộ thiên không chút che đậy để cho nghìn người vạn người ngắm nghía chán chê. Nhưng tâm trí nàng hiện tại không còn chút nào để ý đến cái nhìn dâm tục của thế nhân nữa. Tôn Diệu Anh ánh mắt hướng về phía Trịnh Viễn Đông như mất đi tiêu cự, nàng vẫn chưa thể hoàn hồn lại sau khi nhận lãnh cú sốc lớn nhất đời mình. Trong đầu nàng ong ong lên từng câu chất vấn quay cuồng. Đó có thực là đại sư ca của mình hay không? Người mà nàng yêu quý và tin tưởng nhất lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng thậm chí còn lạnh lùng dùng đại chiêu muốn nàng chôn vùi chung với địch nhân. Huynh ấy nói là chủ ý của sư phụ, chẳng lẽ vì nàng bị địch nhân làm nhục khiến Vô Lượng Kiếm Các mất hết thể diện nên vị nữ kiếm tiên mà nàng kính trọng kia đã quyết định khai trừ nàng khỏi môn phái không màng sinh tử? Tôn Diệu Anh tuy đã mấy trăm tuổi nhưng được bảo bọc từ nhỏ như một cô thiếu nữ non nớt chưa trải sự đời hôm nay liên tục gặp phải trắc trở. Đầu tiên là bị người ta đánh bại, xé toạc quần áo bại lộ hết thân thể trước bao nhiêu người chứng kiến, đây đã là vết nhơ khó gột rửa khiến nàng cảm thấy tủi nhục khó chấp nhận rồi. Nhưng sau đó vị sư ca kia đã vực dậy tinh thần cho nàng chỉ bằng vài câu nói ngọt ngào dỗ dành dễ nghe khiến tâm tình nữ tử mềm xốp. Nàng xem hắn như chân ái của đời mình, dù biết lòng hắn chỉ có sư phụ Nhan Như Ngọc nhưng nàng vẫn chấp nhận, được ở bên cạnh sư ca không mong cầu gì hơn. Khi Tôn Diệu Anh lần nữa bại trận bị bắt trói, bị vũ nhục, nàng đã trực tiếp sụp đổ nhân sinh, cảm giác bản thân tu hành đến giờ này thực bất tài vô dụng, nhưng nàng vẫn ôm tâm lý tin tưởng chắc chắn sư ca sẽ ra tay cứu mình. Nhưng rốt cuộc thứ mà nàng nhận lại như một cú bạt tai đau điếng. Người nàng yêu với ánh mắt lăng lệ lạnh lẽo không chút cảm tình thẳng tay muốn nàng cùng chết với địch nhân. Vị sư phụ mà mình tôn trọng trung thành nhất cũng đồng tình với chuyện này. Khoảnh khắc đó sự tuyệt vọng đau đớn như che lấp hết toàn bộ thần trí, nàng có cảm giác cả thế giới đều quay lưng với mình, đôi mắt đẫm lệ của nàng khép lại hoàn toàn phó mặc cho số phận. Thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn sống, tuy sống nhưng lòng đã sớm chết lặng rồi. Đại sư ca muốn vứt bỏ nàng, thậm chí không ngần ngại hạ sát thủ với nàng. Điều này không chỉ làm Tôn Diệu Anh đau lòng mà còn khiến nàng cảm thấy như niềm tin của mình bị phản bội hoàn toàn. Trong ánh mắt của nàng thoáng hiện lên vô vàn cảm xúc chất chứa, có âu sầu, bi lụy, tuyệt vọng, cũng có thất vọng cùng oán hận khó diễn tả. Tình yêu và sự ngưỡng mộ đã hoàn toàn thay thế bằng vô số ý niệm tiêu cực, chỉ e là cả đời này nàng cũng không tha thứ cho hắn, càng không còn chút kính ý tôn trọng nào đối với vị sư phụ tuyệt tình bất nhân kia. “ Nhìn rõ bản chất của tên mặt trắng đạo đức giả bội bạc kia rồi chứ, haha, muội tử à, ngươi ít tiếp xúc với bên ngoài nên chưa rõ được lòng người nóng lạnh ra sao. Trên đời này đầy rẫy những tên đàn ông ngụy quân tử giả tạo hai mặt như thế đó, phút trước còn nói lời tình tứ ngon ngọt nhưng quay lưng lại không nhận mặt thậm chí đâm cho ngươi một cú chí mạng. Ngươi nên học cách tự yêu bản thân mình nhiều hơn đi, loại tiểu nhân đó chỉ được cái mã bề ngoài láng lẫy chứ bên trong hoàn toàn rỗng tuếch bất nghĩa vô đạo không đáng để trao trọn chân tình đâu.”
Người lên tiếng chế nhạo là Vương Nhã Khuê, nàng khinh bỉ nhất thể loại nam nhân như Trịnh Viễn Đông nên đối với Tôn Diệu Anh cũng có chút thương hại. Cô nàng kia nghe những lời đó cũng không đáp lại chỉ cúi gằm mặt khuất nhục, nàng đã thực sự sụp đổ rồi, kế tiếp dù có xảy ra chuyện gì thì có lẽ cũng không thể vực dậy con tim đã chết của nàng nữa. “ Yêu nữ chớ có lộng ngôn ly gián, mau thả sư muội của ta ra bằng không đừng trách chúng ta tiếp tục tấn công, các ngươi liệu còn có thể chống đỡ được bao nhiêu lần nữa đây?” Vân Tùng Tử tay xách đạo kiếm tay cầm ngọc bài tiến tới lớn giọng hô hào. “ Xì, đúng là một lũ đạo đức giả, lúc tên mặt trắng kia ra tay sao không thấy ngươi ngăn cản, bây giờ lại nhảy ra kêu to gọi nhỏ cho ai xem, có bản lãnh thì đấu tiếp, đừng múa võ mồm.”
Tần Mộ Uyển vừa nói vừa đưa tay vén áo yếm của mình lên, động tác táo bạo đến nỗi phô bày hết cả bầu vú lẫn hai núm đỏ hồng săn cứng làm đám đàn ông xung quanh cũng săn cứng theo. Nàng lục lọi rồi từ giữa khe vú lấy ra thêm một cái ngọc bài, trước khi kéo yếm lại còn cố ý nhào nặn cặp nhũ hoa một cái thể hiện sự đàn hồi khiến lũ nam nhân vỗ tay hú hét ầm ầm. Bọn họ đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống, nhị vị tiên tử Tần quốc này một người lại dâm đãng phóng túng hơn một người, đặc biệt là có sở thích giấu đồ vật ở những chỗ kích thích như vậy. Mấy nam khán giả ai nấy đều âm thầm cầu khấu cho trận đấu kéo dài thêm thật lâu để họ được ngắm cho đã mắt. “ Ngươi! Yêu nữ dâm tiện còn dám vênh váo ở chỗ đông người làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy? Chúng ta ở đây còn hơn mười thủ đoạn công kích của Chân Tiên, ngươi không sợ hay sao?”
Vân Tùng Tử tuy miệng nói cứng như vậy nhưng tâm địa hắn không sắt đá như Trịnh Viễn Đông, Tôn Diệu Anh sư muội vẫn còn chịu khổ bên kia làm sao hắn xuống tay cho được, dù có là mệnh lệnh của sư phụ nhưng cũng thật khó để làm theo. Ngay lúc này bỗng nhiên từ phía sau có một bàn tay thon thả đưa tới giật lấy ngọc bài trong tay Vân Tùng Tử, hắn giật mình quay lại thì đã thấy vị lục sư muội Chung Ly Lạp Chân đang đứng kế bên liếc xéo hắn. “ Tam ca, huynh quá yếu mềm rồi đó, không nghe đại sư huynh nói hay sao, đây vốn là ý của sư phụ, dù có phải hi sinh cũng phải nhanh chóng đạt được mục đích, huynh cứ chần chừ như vậy nếu làm trễ nãi kế hoạch của sư phụ thì tự gánh lấy lửa giận của người đi.”
Nói rồi nàng không chút lưỡng lự bóp lấy ngọc bài ném về phía trước, lần này là một đòn chưởng ấn uy lực phô thiên cái địa nhắm thẳng mấy nữ Đãng Hồng Trần mà bay qua. Vân Tùng Tử đưa tay muốn ngăn lại nhưng nghe nhắc đến Nhan Như Ngọc khiến hắn do dự không dám cản. “ Hừm, tiện nô heo mẹ kia là muốn nhân cơ hội trả đũa chúng ta hay sao? Đợi lát nữa nhất định phải đem ả ta vứt cho chúng nam đệ tử Tuyết Liên Cung gian dâm bảy ngày bảy đêm mới được.”
Vương Nhã Khuê biết Chung Ly Lạp Chân đang theo kế hoạch của chủ nhân mà làm những vẫn hậm hực làu bàu một trận sau đó lấy ngọc bài từ tay Tần Mộ Uyển ném ra để đối kháng. Hai luồng lực lượng với sức mạnh tương đương lại va chạm khiến không gian xung quanh rung lắc liên hồi, núi tuyết chấn động như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. “ Lục muội làm đúng lắm, phải triệt để nghiền ép bọn chúng hơn nữa, những lúc này đừng nên để tình thâm xen lẫn vào đại cuộc.” Trịnh Viễn Đông nhân cơ hội lại lấy ra hai khoả ngọc bài cùng lúc bóp nát.