Chương 662: Toàn trường hỗn loạn

Chương 662: Toàn trường hỗn loạn Trong lúc hai người vẫn đang âu yếm đẩy đưa thì bên kia tình hình chiến trận đang rất căng thẳng, mà người khẩn trương nhất lúc này không ai khác là Nhan Như Ngọc, nàng ta tuy bề ngoài vẫn một bộ dáng lãnh ngạo thường thấy nhưng nội tâm lại gấp muốn điên rồi, nếu không thể ngăn cản kẻ dưới kia độ kiếp vậy thì cơ nghiệp mấy trăm năm của nàng sẽ đổ sông đổ biển hết, Vô Lượng Kiếm Các chắc chắn thương gân động cốt thậm lung lay tận gốc rễ. “ Đừng hòng thành toàn! Vô Lượng Kiếm Kĩ – Vạn Kiếm Triều Tông!” Nàng lại tiếp tục dốc toàn lực tấn công, Vong Tình Kiếm xoay tròn ở sau lưng như chong chóng, từ bên trong đó liên tục tạo ra hàng ngàn hàng vạn luồng kiếm khí bao phủ rợp trời, theo ngón tay của Nhan Như Ngọc chỉ xuống, vạn kiếm đồng loạt như mũi tên rời cung phóng thẳng vào một mục tiêu duy nhất là Lâm Phàm đang đứng giữa tràng kia. “ Man Hoang Bão Sơn Ấn!” Thiết Mộc Tử La gầm lên, chân khí bùng phát, trong lòng bàn tay nàng hình thành một đại ấn rực rỡ như ngọc thạch, bên trên khảm đầy hoa văn cổ đại cùng một chữ Hoang ở trung tâm. Đại ấn vừa rời tay lập tức phóng to kích thước bằng cả một ngọn núi, thiên địa linh khí bị hút về tạo thành từng luồng khí vụ cuồn cuộn như lốc xoáy bao phủ. Theo động tác hạ thấp cánh tay của vị nữ cường nhân này, đại ấn lấy thế như thái sơn áp đỉnh thô bạo giáng xuống mang theo sức nặng vạn cân. “ Bá Đao Trường Khu Thức!” Độc Mục Hiệu Uý cũng không đứng nhìn, hai tay nắm chặt đại đao nâng cao khỏi đầu, phía sau lưng hắn hình thành nên một hình chiếu mờ ảo giống y hệt bản thân nhưng lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Theo động tác chém xuống cường bạo của hắn, hình chiếu cũng một mực thực hiện theo, đại đao uy thế như muốn chẻ đôi thiên địa tạo ra hàng loạt lưỡi phong nhận bán nguyệt rạch phá cả không gian mà lao tới. “ Đại Nhật Xuyên Tâm Tiễn!” Lệ Nhiễm Sương lấy ra một thanh trường cung màu hoàng kim vàng óng, nàng nhắm chuẩn về phía kẻ đang định độ kiếp kia mà kéo căng dây, một mũi tên ánh sáng với đầu nhọn rực cháy ngọn lửa nóng như thiêu như đốt dần dần hình thành. Sau một tiếng vút, mũi tên được tạo ra từ tiên lực kia rời khỏi cung lấy tốc độ khủng khiếp xé gió lao tới như muốn đương trường xuyên thủng tâm phế đối phương. “ Thất Thải Vân Lai Chưởng!” Tả Thương Khung đôi tay hai tầng khí vụ tím lục đan xen vũ động, tiên lực cuồn cuộn phóng xuất hoá thành một luồng yên vụ bảy màu mang tính xâm thực cực mạnh hướng về phía Lâm Phàm. Đây là tuyệt kĩ thành danh của Tả gia hắn, một thế gia đại tộc chuyên môn dùng độc. Chưởng pháp này là kết tinh của bảy loại cực độc đệ nhất thế gian, kẻ trúng phải nếu không có thuốc giải xem như vô pháp cứu chữa. Bách độc sẽ thẩm thấu xâm nhập ăn mòn hết da thịt gân cốt kinh mạch tạng phủ đến khi đối phương tan chảy hoàn toàn thành một vũng nước. Năm vị Chân Tiên đồng loạt ra tay, đây là trận thế khủng bố quyết không để cho đối thủ bất cứ đường sinh cơ nào, cả Liễu Như Yên đang ngồi trên đại môn cũng tê dại cả da đầu, ngay cả nàng đứng trước tràng vây công như thế cũng phải cật lực tránh thoát không dám đối đầu trực tiếp, vị Lâm ca ca của nàng dưới kia chỉ mới Địa Tiên thì làm sao tránh khỏi một kiếp đây. Bên trong hộ sơn đại trận, Đãng Hồng Trần lúc này trên mặt cũng đã xuất hiện nét lúng túng lo lắng hiếm có. Chuyện đối phương tới tận năm vị Chân Tiên đều là nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người, ai mà ngờ được một Tuyết Liên Cung thế lực cấp phàm giai nho nhỏ lại có thể để kẻ địch rầm rộ xuất động cường giả bậc này cơ chứ. “ Tỷ đừng lo, có bọn muội ở đây chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.” Vương Nhã Khuê nắm lấy bàn tay đang hơi run của Đãng Hồng Trần, nàng kia tưởng muội muội là đang an ủi mình nên cũng chỉ gật đầu cho có lệ, trong nội tâm nàng lại âm thầm tính toán đối sách vẹn toàn khác, phe địch đông đảo như vậy trận này e là Tuyết Liên Cung khó mà bảo toàn được nữa. Thế nhưng Lâm Phàm ngoài kia lại một mực chưa từng có chút nào chùn bước sợ hãi, khí thế của hắn vẫn đang liên tục tăng lên, mây đen trên đầu đã kéo tới tầng tầng lớp lớp dày đặc báo hiệu thiên kiếp sắp giáng xuống rồi. Năm đòn công kích bủa vây kín kẽ không có chút sơ hở nào đã sắp ập tới, hắn bình tĩnh lấy ra một loạt ngọc bài rồi bóp nát, Liễu Như Yên cũng vận khởi thập phần công lực dùng sóng âm yểm trợ. Trịnh Viễn Đông bên trên pháp thuyền nhìn thấy mớ ngọc bài kia liền căm tức tiếc nuối không thôi. Đây rõ ràng là thủ đoạn công kích của Nhan Như Ngọc đưa cho hắn lúc nãy vì bị chém lìa một cánh tay mà rơi hết bị Chung Ly Lạp Chân nhặt lại. Không ngờ ả sư muội phản phúc đó còn đem đưa cho tên nam nhân kia dùng để kháng cự ngược lại công kích của năm vị Chân Tiên. Bốn khoả ngọc bài được kích hoạt, Kiếm Thế cùng kiếm chiêu mang theo lực lượng Chân Tiên hậu kỳ tuông ra như thác đổ nhanh chóng xông tới ngạnh kháng với năm đòn công kích tổng lực kia. Tràng cảnh như tận thế sắp tới, đất rung núi chuyển, cây cối ngã nghiêng, bão tuyết ầm ầm đổ xuống. Không gian nơi này không chỗ nào là còn nguyên vẹn, khắp nơi chằn chịt dấu vết vạn nứt vụn vỡ. Bốn khoả ngọc bài cộng với Liễu Như Yên ở sau thúc giục thất huyền cầm cuối cùng cũng thủ thắng hoàn toàn triệt tiêu hết chiêu pháp của đối phương. Cùng lúc đó thì tia sét đầu tiên cũng đã bắt đầu giáng xuống đánh thẳng lên thân thể Lâm Phàm. “ Không kịp rồi, mau tránh lui bảo toàn tính mạng, chờ tên đó độ kiếp xong chúng ta sẽ xử hắn sau.” Độc Mục Hiệu Uý là kẻ nhanh nhạy nhất lập tức vác đao xoay người rút chạy. Ba người khác cũng nhao nhao tản ra mỗi hướng cố gắng bay càng xa càng tốt, Nhan Như Ngọc ánh mắt sắc lạnh nhìn kĩ Lâm Phàm rồi cũng quay lưng rời khỏi, trước khi đi còn không quên hướng về phía Trịnh Viễn Đông truyền âm. “ Mau đưa chúng đệ tử cùng pháp thuyền rời khỏi càng nhanh càng tốt.” Tên kia sớm đã hoảng hốt lập tức gấp giọng hô to. “ Mau khởi động pháp thuyền rời khỏi nơi đây! Bọn tà tu kia muốn dùng lôi kiếp giết hết chúng ta!” Nói rồi cũng không đợi ai kịp phản ứng Trịnh Viễn Đông đã ba chân bốn cẳng ôm vết thương bay lên. Thanh âm của hắn khá lớn nên cả đệ tử Vô Lượng Kiếm Các cùng với những tu sĩ đang xem chiến xung quanh đều nghe rõ, cảnh tượng bỗng chống trở nên hỗn loạn. Ai nấy đều như thấy rắn rết khẩn trương dùng biện pháp nhanh nhất tránh khu vực này càng xa càng tốt. Trong khi đó Khương Việt cùng mấy mươi vạn quân thì như ong vỡ tổ, tu sĩ có thể bay đi nhưng phàm nhân như họ thì biết làm sao đây? Pháp thuyền kích thước quá lớn mỗi lần khởi động phải mất một thời gian mới bay lên được. Những kẻ kia đều tự tìm đường thoát cho bản thân bỏ mặc bọn họ rồi. “ Hự! Chạy... hừ, các ngươi chạy đằng trời, hôm nay dù có phạm sát kiếp hay không bổn đại gia cũng phải khiến các ngươi chết không có chỗ chôn thân, Như Yên, hỗ trợ ta!” Lâm Phàm kìm nén cảm giác tê dại toàn thân, sau lưng hắn xuất hiện thêm đôi cánh lửa đỏ rực, tốc độ tăng lên cực hạn nhắm về phía mấy toà pháp thuyền mà xông đến, theo hướng của hắn di chuyển, mây đen cùng lôi kiếp trên trời cũng một mực bay theo. Liễu Như Yên biết trận này đối phương người đông thế mạnh khó thể nào thủ thắng vậy nên hiện tại cần phải tiêu hao bớt lực lượng của chúng, tốt nhất là giết được Chân Tiên bên phía kẻ địch. Nàng đảo mắt lập tức chọn lấy một mục tiêu, chính là Tả Thương Khung, kẻ này tu vi Chân Tiên hậu kì, nếu diệt được thì trận chiến tiếp theo đỡ bớt một phiền toái lớn. “ Lâm ca ca, mau đuổi theo tên kia, ta sẽ giúp ngươi kìm chân hắn lại.” Liễu Như Yên lớn giọng chỉ điểm, cổ cầm lại ngân vang, âm thanh cùng công kích linh hồn lập tức oanh động thẳng vào đại não Tả Thương Khung khiến lão ta đau đỡ ôm đầu nhăn nhó liếc về phía nàng với ánh mắt oán độc thâm sâu. Nhưng hắn không có thời giờ để đáp trả, nếu hiện tại còn không chạy thoát e là hôm nay không cần phải chạy nữa. Trong không gian u ám của bầu trời, từng luồng lôi điện tím đen giăng kín thương khung như những con rồng hung tàn cuộn mình sẵn sàng trút giận xuống nhân gian. Lâm Phàm đứng giữa trung tâm trận độ kiếp, thân ảnh như một ngọn núi vững chãi đối diện với thiên phạt. Thiên kiếp lần này không phải bình thường, là khảo nghiệm đầu tiên của Thiên Đạo để hắn vấn đỉnh thành tiên, từ nay siêu thoát phàm trần, tự do tự tại không chịu bất cứ ai vũ nhục khinh khi nữa. Hắn đang từng bước khẳng định bản thân mình, nối gót Chu tiền bối mà hắn tôn kính thần tượng nhất. “ Chu tiền bối, hãy theo dõi bước đi của tiểu tử, một ngày nào đó ta sẽ đuổi kịp ngài cùng sư phụ Chân Hoàng.” Lôi vân ùn ùn kéo tới như chứng minh quyết tâm của thiếu niên, phạm vi bao phủ cả dặm khiến đất trời rung chuyển vạn vật khiếp sợ. Trong mắt Lâm Phàm ánh lên một tia quyết đoán. Hắn đột nhiên cười lớn mang theo thiên phạt như một ngọn lửa cuồng bạo lao thẳng về phía sáu toà pháp thuyền của quân Sở. Ánh sáng từ lôi kiếp bao phủ cả bầu trời, tia sét đan xen xé toạc không gian đập thẳng vào cơ thể hắn, từng chiếc pháp thuyền bên dưới cũng không thoát khỏi tên bay đạn lạc. Âm thanh nổ vang vọng như tiếng thần phán, cả chiến trường biến thành một địa ngục chói loà. “ Sở quốc Khương thị!!! Hôm nay bổn đại gia sẽ chôn vùi toàn bộ dã tâm của các ngươi xuống mồ sâu vạn trượng!!!”