Chương 663: Vạn nhân đồ
Chương 663: Vạn nhân đồ
Bên ngoài Phiêu Tuyết Lĩnh một mảnh hỗn loạn, các tu sĩ lúc nãy còn đang vui vẻ tập trung xem kịch ăn dưa lúc này đều sắc mặt tái xanh mạnh ai nấy chạy tan tác chim muông sợ bản thân bị cuốn vào trận lôi kiếp đáng sợ kia. Người có thể bay liền bay, không tự bay thì ngự kiếm, dùng pháp bảo thậm chí vận khởi đến cực hạn của thân thể tìm mọi cách thoát thân. Lâm Phàm như một hung tinh ác sát lao thẳng về phía trước, trên đầu hắn biển lôi điện càng lúc càng dày đặc liên tục giáng xuống từng cột sét lớn như trụ trời. Năm mươi vạn quân Sở kinh hoàng chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi kiếp nuốt chửng. Tiếng hét, tiếng gào thét kêu cứu vang lên khắp nơi khiến ai nghe cũng phải nổi da gà nhưng nhanh chóng bị áp đảo bởi tiếng sét oanh tạc. Sáu toà pháp thuyền khổng lồ vốn là niềm tự hào của quân đội Sở giờ đây như một chiếc quan tài tập thể chôn vùi bọn họ không có lối thoát. Khương Việt đứng sững như trời trồng ở đó, vào thời khắc nguy cấp nhất lão giả cung phụng Phàn Khôi đã sớm tự mình đào tẩu mất dạng bỏ hắn cùng mấy mươi vạn quân ở lại. Trong ánh mắt của hắn lúc này chỉ còn lại cực độ hối hận, đây vốn là cuộc chiến của những kẻ tu hành kia, bọn họ cơ bản chỉ là đi theo để tìm cảm giác tồn tại, tăng thêm nhuệ khí để thiên hạ khiếp sợ oai danh của Khương thị Sở quốc. Không ngờ hiện tại Tuyết Liên Cung bị dồn vào đường cùng lại quay đầu cắn ngược, năm mươi vạn nhân mạng, trận tàn sát này có lẽ sánh ngang với thời kì Phong Thần chi chiến rồi. Nước Sở có thể vững vàng ở ngôi vị đệ nhất chư hầu chính là nhờ tiềm lực binh mã hùng hậu, nhưng chỉ một trận hôm nay triệt để đã bị đánh gãy sống lưng tổn thương đến tận căn cơ gốc rễ, tiếp theo e là sẽ phải đón nhận lửa giận ngập trời của bách tính nước Sở. Năm mươi vạn quân chính là năm mươi vạn gia đình lâm vào tang tóc mất đi trụ cột, Khương thị nhất tộc liệu có còn đứng vững trên vũ đài lịch sử nữa hay không? Trong giây phút cuối cùng, Khương Việt đưa ánh mắt như khẩn cầu van xin về phía đại môn kia, trong Tuyết Liên Cung vẫn còn Khương Nguyệt Nga, mong nàng sẽ niệm tình đồng tộc mà ngăn cản trận tàn sát này, nhưng có lẽ mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa. Một tiếng sét oanh minh, thân thể trong bộ giáp hoàng kim kia hoàn toàn tan thành tro bụi, cả hồn phách cũng triệt để bị đánh nát vĩnh viễn không thể siêu sinh. Qua ngày hôm nay, Sở quốc Khương thị vì sai lầm của bậc quân chủ khiến năm mươi vạn quân bị diệt, cả nhân gian oán than, người người nguyền rủa, vị trí đệ nhất chư hầu cũng khó thể giữ nổi. Thiên hạ vì một lần oanh động này mà bước sang trang mới. Lâm Phàm không định để bất cứ ai thoát khỏi, uy áp cấp Chân Tiên sơ kì tản ra đè ép khiến gần vạn đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các hít thở không thông, bọn họ muốn chạy cũng không được nữa. Trong những ánh mắt vốn cao cao tại thượng khinh thường phàm nhân kia lúc này chỉ còn lại hoảng sợ, bất lực cùng tuyệt vọng dâng trào, bọn họ biết hôm nay mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Thiên phạt như có linh tính, nó tự cảm ứng được bên trong khảo nghiệm của mình thế mà có rất nhiều sâu bọ chen chân phá rối, bầu trời bắt đầu rền vang như báo hiệu án tử cho bè lũ xúc phạm thiên uy. “ Không... không, đừng đến đây...a.....aaaa....”
“ Ta không muốn chết... xin ngươi... hự...aaaa...”
“ Các chủ, kiếm tiên! Các người ở đâu... mau cứu chúng ta aa....”
“ Xong rồi, chúng ta tiêu thật rồi... ngay từ đầu không nên đến đây, không nên động vào đám sát tinh này....”
“ Aaaa... Vô Lượng Kiếm Các... ta hận aaa....”
Từng tia sét mang uy lực hủy diệt vươn tay truy sát bọn họ, đệ tử Vô Lượng Kiếm Các hoá thành những bóng người rực sáng trong ánh lôi điện rồi ảm đạm ngã xuống. Những tiếng hét thất thanh sau đó hoàn toàn tiêu thất khỏi thiên địa khiến cả không gian càng thêm bi thảm. Trịnh Viễn Đông cùng cao tầng của Vô Lượng Kiếm Các và một số đệ tử may mắn nhanh chân trốn thoát quay đầu nhìn lại tràng cảnh dưới kia ai nấy đều run rẩy tận thần hồn, tiêu rồi, tất cả cơ nghiệp trăm năm gầy dựng tất cả đều bị hủy diệt hết trong hôm nay rồi. Gần vạn đệ tử, đây là lực lượng nòng cốt nhất cho công cuộc phát triển mở rộng quy mô đưa Vô Lượng Kiếm Các thành đại giáo bậc nhất thiên hạ, vậy mà giờ đây toàn bộ đều tiêu tan dưới lôi kiếp. Những tia sét kia đánh không chỉ là mạng người mà còn là đánh tan hết đại mộng của họ, đẩy môn phái đến bờ diệt vong. “ Tốt! Hảo! Haha, giết hay lắm, Lâm Phàm tiểu tử này quả nhiên hành xử đủ hung ác rất hợp khẩu vị của ta. Thế đạo chính là như vậy, rất nhiều sai lầm chỉ có thể dùng máu tươi trăm thước để gột rửa. Hôm nay hãy lấy mấy mươi vạn nhân mạng này trải đường bước vào tiên lộ của ngươi đi!”
Chu Cương Liệt đứng lên sảng khoái vỗ tay tán dương, các tu sĩ xung quanh đã sớm sợ hãi lôi kiếp mà bỏ chạy sạch sẽ nhưng chỉ có đỉnh núi này là không hề gặp bất kì ảnh hưởng. Đùa gì chứ, hắn là con cưng của thiên đạo baba trên người còn mang hai mảnh vỡ Bổn Nguyên thì làm sao có thể bị sét đánh được. Hắn cao hứng lại nhớ tới những bài thơ đã đọc ở kiếp trước liền dõng dạc ngâm nga. “ Sát nhất thị vi tội
Đồ vạn thị vi hùng. Đồ đắc cửu bách vạn,
Tức vi hùng trung hùng. Hùng trung hùng, đạo bất đồng:
Khán phá thiên niên nhân nghĩa danh,
Đãn sử kim sinh sính hùng phong. Mỹ danh bất ái ái ác danh,
Sát nhân bách vạn tâm bất trừng. Trữ giáo vạn nhân thiết xỉ hận,
Bất giáo vô hữu mạ ngã nhân. Phóng nhãn thế giới ngũ thiên niên,
Hà xử anh hùng bất sát nhân?”
( Dịch thơ)
Giết một người là tội
Giết vạn là anh hùng. Giết thêm muôn ngàn vạn,
Anh hùng trong anh hùng. Anh hùng trong anh hùng,
Nhưng ý nghĩa không chung. Nhìn lại nghìn năm người nhân nghĩa,
Có ai có được chí hào hùng. Chẳng thích tiếng thơm yêu tiếng ác,
Giết người trăm vạn chẳng lưu tâm. Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận,
Chớ xúi nhân gian chửi anh hùng. Phóng mắt trông về muôn năm trước,
Có ai chẳng phải giết người không? Lạc Thủy chúng nữ nhìn theo bóng lưng vĩ ngạn của người nam nhân kia, lại ngẫm nghĩ về bài từ mang tính sát phạt nặng nề mà hắn vừa đọc. Giết một người là tội nhân, giết vạn người là anh hùng, giết đến hàng trăm vạn chính là anh hùng trong anh hùng. Đây là thứ mà không phải ai cũng có gan để nói ra, đúng như ý nghĩa của nó, kẻ chiến thắng sẽ viết nên lịch sử, kẻ bại trận dù thảm thương đến đâu cũng dần phai tàn theo bụi mờ thời gian. Thế nhân chỉ nhớ đến kẻ chiến thắng, dù hắn có đồ sát hàng trăm vạn nhân mạng vẫn sẽ là anh hùng, bỏ qua tất cả tiêu chuẩn đạo đức hay tội ác sát nghiệp chồng chất. Chu Cương Liệt là thế, hắn sống chỉ cho bản thân, mặc kệ mọi điều tiếng nói mình là dâm ma, tà tu, ác nhân, ích kỷ, tàn độc. Những kẻ thoá mạ đánh giá nhân cách của hắn đều sớm đã chết rục xương hình thần câu diệt từ lâu còn hắn vẫn sống ung dung tự tại. Chúng nữ đều là người hiểu thấu thời cuộc, muốn có một cuộc đời như ý thì nhất định phải nhẫn tâm, bởi vậy các nàng mới chọn theo hắn, người nam nhân này ý chí bao trùm cổ kim, rồi sẽ có một ngày hắn bước lên đỉnh phong trở thành tồn tại mạnh nhất thiên địa, thân là nữ nhân của hắn dù chỉ là tình nô thì các nàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Lâm Phàm bên kia ngựa vẫn không dừng vó, một mặt tự mình đón nhận lôi kiếp tẩy rửa mặt khác lại đảo mắt tìm kiếm đối tượng, chỉ mấy mươi vạn phàm nhân cùng bọn tiểu tu sĩ Vô Lượng Kiếm Các là chưa đủ, phe địch có Chân Tiên, hắn trước khi lôi đình kết thúc phải cố gắng kéo chân giết bớt một tên nào đó. “ Lâm ca ca, ở bên này!” Tiếng Liễu Như Yên oang oang phát ra thu hút sự chú ý, Lâm Phàm nhìn qua liền thấy Tả Thương Khung đang bị cô nàng cuồng khoả thân kia dây dưa không cho chạy thoát. Như nhìn thấy côn mồi béo bở, thiếu niên lang nở nụ cười gằn vũ động hai cánh hoả diễm lấy tốc độ cực hạn lao vút tới. “ Hỗn trướng! Tiện nhân! Mau cút ra xa! Ta nhất định phải giết hết tất cả các ngươi!”
Tả Thương Khung sắc mặt tái mét, râu dài dựng đứng ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo liên tục khua động độc lực thành chưởng nhắm về phía Liễu Như Yên. Ả đàn bà trần truồng này tu vi là thấp hơn hắn một tiểu cảnh lại không am hiểu đánh nhau, nếu so đấu chính diện hắn có tự tin trong năm chiêu liền khiến cô ta đại bại thậm chí mất mạng. Nhưng Liễu Như Yên cũng là người âm hiểm tâm ngoan thủ lạt biết người biết ta, nàng chỉ chủ tâm dây dưa kéo chân không cho đối phương chạy, thất huyền cầm liên tiếp vang ra từng đợt công kích linh hồn cùng âm ba công khiến đầu óc Tả Thương Khung mơ hồ choáng váng. Mỗi khi gã râu dài kia tức điên quay lại tung độc chưởng thì nàng liền tránh lui, đợi lúc hắn định bỏ chạy thì nàng lại đánh trở về. Chiến thuật thả diều du kích này quả nhiên đã thành công cầm chân Tả Thương Khung khiến hắn ta ức chế vô cùng chỉ muốn lập tức nhào tới xé háng con tiện nhân loã thể kia ra. “ Haha, lão thất phu nhà ngươi nên tự trách bản thân mình xui xẻo đi thôi, bốn đồng bọn của ngươi đã tháo chạy, vậy bổn đại gia liền đạp lên xác ngươi làm chiến công đầu tiên để ta đột phá thành tiên đi!!!”
Vào lúc này Lâm Phàm cuối cùng đã đuổi tới, trận độ kiếp cũng đang tiến vào thời khắc then chốt, kiếp lôi dày đặc hơn, uy lực tia sét cũng hùng mạnh gấp vài phần.