Chương 667: Chuẩn bị xuất tràng
Chương 667: Chuẩn bị xuất tràng
Trịnh Viễn Đông thấy lời nói của mình bị đối phương xem thường không để vào tai thì càng giận run hơn, vốn hắn tính toán lợi dụng tình huống hiện tại dùng đạo đức trói buộc triệt để đẩy cho Tuyết Liên Cung cái nồi trở thành môn phái tà tu chính hiệu trong mắt thế nhân. Xoá bỏ toàn bộ danh tiếng tốt, đem uy vọng mà các nàng xây dựng bôi đen để thiên hạ người người căm ghét chửi rủa, từ nay đi đến đâu cũng sẽ bị tu sĩ chính đạo hô đánh hô giết như chuột chạy ngoài đồng. Nhưng có vẻ như suy tính của hắn sớm đã thừa thải, đám người Đãng Hồng Trần thờ ơ chẳng chút quan tâm, khán giả xung quanh tuy trong lòng phản cảm nhưng cũng không ai dám đứng ra hô hào hay mắng chửi tà tu, bọn họ vẫn là có đầu óc không dại gì để bản thân bị vài câu nói kích động. Trịnh Viễn Đông cảm giác bản thân giống như vừa đấm vào bông chẳng gây chút sát thương nào, hắn đưa ánh nhìn về phía Nhan Như Ngọc như dò hỏi tiếp theo nên làm gì nhưng chỉ nhận lại ánh mắt vô cảm cùng cái lắc đầu khe khẽ của nàng. Họ Trịnh hiểu ý, nơi này bây giờ là trận chiến cấp độ tiên nhân không có chỗ cho một cái Địa Tiên nhảy nhót làm trò dư thừa nữa, hắn cúi đầu lui người ra phía sau, ánh mắt ngưỡng mộ mong chờ được nhìn thấy người mà mình ái mộ mạnh mẽ đè ép tiêu diệt địch nhân. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, hai bên đối diện nhìn chằm chằm nhau, Lâm Phàm cùng Liễu Như Yên nét mặt khá ngưng trọng trong khi đám người Độc Mục Hiệu Uý, Thiết Mộc Tử La và Lệ Nhiễm Sương thì cười cợt khinh khỉnh bộ dáng tự tin ăn chắc đối thủ. “ Haha, các ngươi tính toán quả thực rất giỏi, lại có thể cài hố khiến Tả lão gia tử kia bỏ mạng, nhưng dù vũng vẫy thêm cũng là chuyện vô ích, hiện tại liền xem các ngươi còn có chiêu trò gì nữa?” Thiết Mộc Tử La chống nạnh cười vang, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo trêu ngươi không che giấu. “ Hừm, đứng trước thực lực tuyệt đối thì bao nhiêu mánh khoé âm mưu đều là vô nghĩa, lũ chuột nhắt các ngươi tốt nhất nên thức thời tự mình bó tay chịu trói để tránh làm bẩn đao của ta.” Độc Mục Hiệu Uý tiếp lời, đại đao kích thước khủng vác ngang trên vai toả ra sát ý nồng đậm. Lệ Nhiễm Sương vì giữ hình tượng phụ nhân tôn quý nên lười nói những câu khiêu khích, trong khi đó Nhan Như Ngọc lại tinh ý hơn phát hiện mấy nữ nhân phía sau biểu hiện không đúng lắm. Bọn họ vẫn vô cùng thản nhiên, vẻ mặt không chút lo lắng thậm chí còn cười cợt với nhau, đây không giống như cảm xúc phải có của những kẻ sắp bị dồn vào đường cùng. Là do đối phương quá bình tĩnh hay là còn gian kế nào đó ẩn tàng phía sau? Nàng ta cẩn thận lan toả thần thức dò xét khắp mọi ngóc ngách muốn tìm điểm không đúng nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không nhìn ra. Điều này càng là khiến tâm lý nàng sinh ra nhiều bất an hơn. Là do bản thân quá đa nghi hay mấy ả kia cố tình biểu hiện như vậy để đánh đòn tâm lý? “ Đãng tỷ, tình huống hiện tại không tốt, Tuyết Liên Cung e là khó thủ hộ được nữa. Hay là để ta cùng Như Yên tận lực cầm chân bốn kẻ kia lại, các người đưa tất cả trưởng lão đệ tử trong cung rời đi thật xa trước.”
Lâm Phàm đưa ra đề nghị, tay vẫn nắm chắc vũ khí thủ thế tràn đầy cảnh giác không dám lơ là. “ Phải đó, Đãng tỷ, chỉ cần giữ được mạng sống tương lai sẽ có một ngày chúng ta đông sơn tái khởi lấy lại hết những gì đã mất, đừng luyến tiếc mà thiệt thân.” Liễu Như Yên cũng nghiêm túc khuyên nhủ. Đãng Hồng Trần khẽ gật đầu rồi quay sang hai nữ Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê. “ Nhị vị muội tử, tình thế hiện tại không khả quan, Lâm Phàm vừa mới đột phá còn cần thời gian để ổn định căn cơ, nếu hiện tại tiếp tục chiến đấu nếu có sơ suất e là sẽ chịu thương tổn đại đạo khó thể hồi phục, Như Yên thì chỉ chuyên môn phụ trợ không thích hợp cận thân chiến đấu. Hai muội đã nói có thủ đoạn đối kháng địch nhân vậy thì hiện tại liền đem ra đi, chúng ta sớm kết thúc trận này không cần dây dưa nữa.”
Lâm Phàm và Liễu Như Yên nghe nàng nói cũng hướng ánh nhìn tò mò cùng mong đợi về phía nhị nữ, từ đầu khi hai nàng đến đây trợ giúp đã đem cho họ thật nhiều kinh hỉ, không những có thật nhiều ngọc bài công kích do Chu Cương Liệt cho để phòng thân mà còn thu phục hai đệ tử của Vô Lượng Kiếm Tiên khiến họ quay lại giết ngược đồng đội. Ai cũng suy đoán có lẽ vì Chu Cương Liệt sủng hạnh nên đã cho các nàng quân bài tẩy đặc thù nào đó. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê khẽ trao đổi bằng ánh mắt với nhau, các nàng vẫn chưa xác định được chủ nhân trên kia có muốn ra tay hay chưa. “ Chuẩn! Tiến hành đi.” Đúng lúc này trong đầu hai nàng bỗng vang lên thanh âm uy nghiêm quen thuộc của Chu Cương Liệt, nhị nữ khẽ gật đầu vui vẻ quay sang trả lời Đãng Hồng Trần. “ Ân, được rồi, vậy thì cho mọi người chứng kiến một màn đặc sắc kinh hỉ.”
Trên đỉnh núi, Chu Cương Liệt ánh mắt thoáng ánh lên tinh quang, hắn đưa tay xoa nhẹ cặp vú của Lạc Thủy một cái rồi nâng nàng đứng dậy. “ Nương tử dâm đãng, đã tới lúc nàng ra sân vãn hồi thế cuộc rồi. Cho ta xem một màn đặc sắc nhất của nàng đi nào.”
“ Ân, em nhất định không để phu quân thất vọng đâu, chỉ là nếu lỡ em có hưng phấn mà thể hiện táo bạo quá thì chàng không được giận đấy nhé.” Nàng đưa ánh nhìn gợi dục đầy hàm ý về phía hắn, môi còn nở một nụ cười tình. “ Khà khà, hảo! Nàng càng dâm ta càng thích, cứ thoải mái tự tin là chính mình đi.”
Chu Cương Liệt nói xong liền khẽ phất tay, từ đằng sau lều trại chợt xuất hiện năm bóng người lù lù tiến tới, Lạc Thủy đảo mắt chăm chú quan sát những kẻ này một lúc rồi mỉm cười rời khỏi phu quân bước đến nhào vào vòng tay năm tên kia. Hắn đối với hành động phóng đãng này của nàng lại chẳng hề tức giận hay ghen tuông chút nào còn khẽ gật đầu hài lòng rồi quay lại nhìn xuống chiến trận bên dưới, ánh mắt như lang hổ đăm đăm tập trung vào Nhan Như Ngọc, Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La. “ Hừm, kẻ tham lam thì cũng nên tự có giác ngộ về hậu quả mà bản thân sẽ phải nhận lãnh khi chọc phải người không nên chọc. Đợi Lạc Thủy thu thập xong từng người rồi ta nhất định sẽ hảo hảo cùng các ngươi chơi đùa một phen.”
Nhan Như Ngọc vô thức chợt rợn hết tóc gáy, dự cảm cho nàng biết hình như đang có một đôi mắt từ nơi xa xôi nào đó đang chăm chú quan sát mình. Nhưng khi nàng cẩn thận cảm ứng thì lại không hề phát hiện có điều gì khả nghi. “ Sao thế này? Là tự mình doạ mình? Hay là vì suy nghĩ bất ổn nên kiếm tâm cũng hỗn loạn?” Nàng tự mình lầm bầm, đầu lông mày hơi cau lại. Khác với Nhan Như Ngọc đa nghi cẩn trọng thì Thiết Mộc Tử La một thân cơ bắp vạm vỡ lực điền lại nóng tính hấp tấp hơn. Nàng ta vốn là người hiếu chiến đã nín nhịn quá lâu nên lúc này lập tức đã muốn ra tay. “ Nào, hai kẻ các ngươi cùng nhau tiến lên đi, lão nương đã sớm ngứa tay ngứa chân lắm rồi, hôm nay liền cho đám tu sĩ yếu nhược các ngươi chứng kiến thế nào là thực lực của Khuyển Nhung tộc chúng ta.”
Thiết Mộc Tử La tiến về phía trước, cước pháp long hành hổ bộ bạo mãnh hơn bất kì nam nhân nào, mỗi cái nhấc chân của nàng đều khiến không gian xung quanh rung động, mặt đất lõm xuống nứt ra từng hố nhỏ. Từ trên người nàng một cỗ chân khí mang theo tiên lực thuần túy lan toả như núi lửa phun trào. Đám khán giả xem mà trầm trồ không ngớt, nữ tử kia có phong vị thực đặc biệt không giống với người trung thổ. Tuy thân hình cao to vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn chắc nịch nhưng lại không hề thô thiển chút nào ngược lại nét đẹp hoang dại đó càng làm khơi gợi lên ham muốn chinh phục của đám nam nhân. Đã là đàn ông ai lại không thích tự tay mình thuần phục đầu báo cái kiệt ngạo này khiến nàng ngoan ngoãn phủ phục dưới chân mình chứ, cảm giác thành tựu đó thực kích thích tâm trí a. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu, tuyệt nhiên chẳng ai dám nhìn ngắm nàng quá lâu. Đùa sao, đây là cường giả siêu việt phàm giai hàng thật giá thật đó, nàng ta chỉ cần không vui tùy ý một ánh mắt cùng có thể làm người ta thịt nát xương tan vạn kiếp bất phục. Hoa hồng nào mà chẳng có gai, họ cũng chưa ngu xuẩn đến độ đem tính mạng mình ra đùa giỡn. Trái ngược với phong thái hùng hồn hiếu chiến của Thiết Mộc Tử La thì bên phía Tuyết Liên Cung bầu không khí hơi âm trầm, các nàng chụm đầu to nhỏ bàn bạc một hồi rồi sau đó tách ra, hai thân ảnh bước lên phía trước đứng đối diện với vị tộc trưởng Khuyển Nhung kia. Các nàng không ai khác chính là Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê. Toàn trường phút chốc lặng ngắt như tờ, cả Thiết Mộc Tử La cũng ngẩng người mất mấy giây mới phản ứng lại quát ầm lên. “ Các ngươi là có ý gì? Đem hai con tiểu tiện nhân tu vi Địa Tiên này tới đối phó ta? Là muốn nạp mạng hay sao? Hay là các ngươi thực sự tuyệt vọng đến phát rồ rồi?”
“ Hứ, mụ đàn ông xấu xí, chỉ hai chúng ta ở đây liền có thể diệt hết cả đám Chân Tiên các ngươi rồi, không cần người khác trợ giúp.”
“ Đúng đúng, ngươi đây là nữ tử hay nam nhân vậy? Tướng người nhìn như con gấu lớn thô kệch, loại đàn bà như ngươi dù có đi làm đĩ nam nhân chắc cũng không ai dám chơi đâu.”
Hai cô nàng không có chút nào sợ hãi hay kiêng dè thẳng thừng buông lời xúc phạm xỉa xói, Thiết Mộc Tử La xưa nay ở trong tộc trên dưới đều được khen ngợi là đệ nhất mĩ nhân đời nào bị xỉ vả bằng những lời khó nghe như vậy, lại còn là do hai con ả mảnh mai miệng tiện kia nói khiến nàng càng sôi máu hơn.