Chương 669: Tiên thuật
Chương 669: Tiên thuật
“ Chậc chậc, xem kìa xem kìa, ta cứ tưởng đã tấn thăng tới tầng thứ tiên nhân thì tâm cảnh cũng phải bình lặng siêu việt hơn người chứ, sao chỉ mới chịu vài lời châm chọc đã nổi điên như chó bị dẫm phải đuôi như thế. Ôi, hoá ra tiên nhân cũng chỉ có như vậy thôi, thực chán chết.”
Vương Nhã Khuê trề môi điệu bộ chán chường thất vọng, bàn tay lần nữa thò xuống kéo vạt váy lên phô bày mu lồn, hai đùi nàng mở rộng, tay còn lại luồng xuống bới móc trong khe thịt như đang tìm kiếm gì đó. Dưới ánh mắt như sắp lòi ra của đám nam nhân, nàng từ trong lỗ lồn lại đào ra một khoả ngọc bài lập loè tiên khí, phía trên còn dính đầy dâm dịch ướt át nhầy nhụa. Khán giả toàn trường nhìn mà chỉ cứng họng cạn lời không biết nói gì thêm, nữ nhân này là sợ người ta không biết mình lẳng lơ dâm dật hay sao. Ăn mặc gợi dục như vậy thường xuyên cố ý để lộ chỗ nhạy cảm cho người ta nhìn thì cũng thôi đi, lại còn có thói quen cất trữ đồ vật có một không hai. Làm gì có ai đem thủ đoạn công kích tiên nhân hết nhét giữa khe vú lại đút trong âm đạo như vậy, không sợ ngọc bài bị cái huyệt dâm ẩm ướt đó ép vỡ dẫn tới nổ tung lồn luôn hay sao? Vương Nhã Khuê không chút để ý ánh nhìn kì lạ của đám đông, ngọc bài dính đầy nước lồn trong tay nhanh chóng bị bóp nát, một tầng hộ thân cương khí lập loè lôi đình đủ màu sắc lập tức xuất hiện bao phủ các nàng lại. Cùng lúc này thì công kích của Thiết Mộc Tử La cũng đã đến, bàn chân cự tượng cùng với đôi nắm tay tràn ngập lực lượng đè ép đánh mạnh lên quang tráo lôi điện. “ Choangggg.... oongggg... ooonggggg.....”
Một loạt âm thanh như tiếng chuông đồng vang dội làm những người vây xem đều phải nhăn mặt bịt tai lui lại mấy bước, ai nấy lòng đầy sợ hãi tán thán, chỉ là âm ba công từ dư chấn va chạm lại lợi hại như vậy. “ Hừ, lũ chuột nhắt chỉ dựa vào chút ít đồ vật phòng ngự giãy chết mà thôi, ta mới không tin các ngươi có thể sử dụng ngọc bài vô hạn. Tượng Sơn Phủ Đỉnh! Nghiền nát chúng cho ta...!!!”
Thiết Mộc Tử La gầm lên đầy giận dữ, đôi tay nàng ta bốc lên từng hồi chân khí cuồn cuộn không dứt, sau lưng lần này lại xuất hiện thêm hai hư ảnh bàn chân của cự tượng khổng lồ đồng loạt giẫm xuống. “ Con mụ đàn ông điên, cơ thể cục mịch tính cách thì y như loài khỉ hoang không thuần chủng. Nữ nhân xấu người xấu cả nết như ngươi nam nhân thấy đều liền sẽ chạy xa tám chục dặm mất.”
Lần này là Tần Mộ Uyển lên tiếng, nàng vừa buông lời móc mỉa đối phương vừa đưa tay vào quần lót lấy ra một tấm ngọc bài nữa bóp nát. “ Haha, thân hình đó của ngươi ngược lại rất thích hợp để phối giống giao hợp với trâu bò heo chó đó nha, hay là chúng ta đừng đánh nhau nữa, về sau hảo hảo làm tỷ muội tốt, ta sẽ tìm cho ngươi những đầu súc vật có giống tốt nhất để ngươi giao hoan hưởng thụ.”
Vương Nhã Khuê cũng không chịu thua, lần nữa thọc ngón tay vào âm hộ móc thêm ngọc bài ra. Đám khán giả xung quanh chứng kiến cảnh này nhiều lần đã sớm thành thói quen rồi. Nhiều người còn hoài nghi có phải hai cái cực phẩm tiên tử dâm đãng kia đã luyện hoá huyệt dâm của mình thành không gian trữ vật hay không? Chiến đấu kiểu này thực quá mãn nhãn kích thích a. Hai ngọc bài được kích hoạt, một cái chứa hộ thân cương khí có lôi điện đan xen chặn lại đòn đánh đang giáng xuống trong khi cái còn lại là tiên pháp Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, năm tia sét như thiên kiếp ầm ầm hướng về phía Thiết Mộc Tử La mà đánh khiến nàng ta hoảng hốt vội vã chống đỡ đồng thời nhảy ngược về phía sau né tránh. Bầu không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh sau đó lại ồ lên một tràng bàn tán xôn xao. Nhị vị tiên tử Tần quốc vậy mà thực đủ trâu bò a, chỉ lấy tu vi Địa Tiên lại có thể thủ thắng bức lui kẻ địch siêu việt phàm giai. Dù các nàng là dùng ngoại lực hỗ trợ nhưng đây cũng là thành tựu vô tiền khoáng hậu rồi. Khác với đám người xem kịch vui vẻ thì sắc mặt Thiết Mộc Tử La lúc này đã sớm đỏ đến sắp bốc hoả rồi. Nàng ta vừa căm tức đối phương luôn miệng miệt thị sỉ nhục mình vừa cay đắng khi bản thân đã dốc toàn lực vẫn chưa thể khiến hai ả kia chịu bất kì thương tổn nào, đây là một cú tát đau điếng vào danh dự thể diện của nàng ta cũng như Khuyển Nhung tộc. “ Đáng ghét, bọn chúng còn có bao nhiêu thủ đoạn phòng thân nữa chứ, sao xài mãi không hết vậy?”
“ Chà chà, chỉ là hai cái nữ nhân ti tiện lại khiến Thiết Mộc tộc trưởng ăn trái đắng chật vật như vậy quả thực có vài phần bản lãnh nha. Có cần chúng ta liên thủ trợ giúp hay không?” Lệ Nhiễm Sương bộ dáng vui vẻ khi người gặp hoạ mỉm cười ung dung hỏi. “ Hừ, không cần, hai con kiến đó lão nương một bàn tay là có thể bóp nát. Chúng chỉ dám dựa vào mấy thứ ngọc bài kia để lằng nhằng dây dưa mà thôi, ta mới không tin ngọc bài trong tay chúng vô hạn.”
Đang lúc Thiết Mộc Tử La định xông lên tiếp thì Vong Tình Kiếm đã rời khỏi tay Nhan Như Ngọc treo lơ lửng chắn ngang đường không cho nàng ta tiến tới. “ Hửm, Nhan kiếm tiên ngươi đây là có ý gì?” Vị tộc trưởng Khuyển Nhung này vốn đang bực dọc không có chỗ phát tiết lại bị ngăn cản nên khó chịu ra mặt quay sang gay gắt với đồng minh. “ Hiện tại ngươi đi lên nữa cũng vô dụng, để dành sức lực đi.” Nhan Như Ngọc lạnh lùng lắc đầu. “ Ý ngươi là lão nương đánh không lại hai tiểu tiện nhân đó? Bọn chúng ngoài việc dựa hơi ngọc bài co cụm phòng ngự thì còn có bản lãnh gì chứ, đợi ta ép sử dụng hết sạch vốn liếng xem chúng còn mạnh mồm được nữa hay không.”
Thiết Mộc Tử La tính cách nữ cường nhân hung bạo hiếu chiến tất nhiên nghe không lọt tai những lời lạnh nhạt của Nhan Như Ngọc, vị kiếm tiên băng tuyết này đối với loại đồng đội não cơ bắp không biết suy nghĩ kia nội tâm cũng kì thực vô cùng chán ghét, nhưng hai bên vẫn đang là quan hệ đồng minh lợi dụng lẫn nhau nên vẫn phải ít nhiều nhắc nhở. “ Chớ có nóng nảy kẻo lại mắc mưu kẻ địch, những nữ nhân kia chỉ đang muốn dùng ngọc bài để tiêu hao bớt lực lượng của chúng ta mà thôi. Bọn chúng vẫn còn có tiên nhân khác ẩn tàng chưa lộ diện.”
“ Gì cơ? Bọn chúng thế mà vẫn còn ẩn giấu thực lực? Không thể nào, một cái tông môn phàm cấp nho nhỏ sao lại có nội tình lớn đến vậy được?” Thiết Mộc Tử La nghe nói xong tâm tình đang nóng giận cũng vơi bớt, nàng ta khó tin hỏi ngược lại. “ Chậc, Thiết Mộc tộc trưởng tới bây giờ vẫn còn nghĩ Tuyết Liên Cung là tiểu phái nho nhỏ hay sao? Bọn chúng có mỏ linh thạch, Ngộ Đạo Thạch, còn tiên thụ kia nữa, bao nhiêu đó cơ duyên nằm hết trong bảo địa này vậy thì cường giả tiên giai tất nhiên cũng không thể thiếu.” Độc Mục Hiệu Uý tuy dáng vẻ bặm trợn như đạo tặc nhưng suy nghĩ vẫn rất thấu đáo vừa nghe liền nhìn ra vấn đề. “ Ân, môn phái này ẩn giấu cũng khá sâu đấy, nếu ta đoán không sai thì tình huống khi nãy Tả gia chủ vốn đã chạy thoát bỗng nhiên dừng lại để lôi kiếp đuổi kịp chắc cũng là do dính bẫy trói chân của tên tiên nhân đang giấu mình kia. Hừ, thực đủ độc ác. Các vị, hiện tại chúng ta nên tính sao? Là đánh tiếp hay rút lui bàn lại kế sách?”
Lệ Nhiễm Sương tính cách ổn trọng sâu sắc bắt đầu suy xét thiệt hơn, nàng ta là chủ mẫu ở Vu gia xưa nay làm việc đều vô cùng cẩn thận chu đáo, mọi quyết định đều phải cân nhắc kĩ càng, sẽ không vì lợi ích trước mắt mà làm ra chuyện nguy hiểm khó vãn hồi. “ Tất nhiên phải đánh tiếp, kẻ vẫn đang ẩn nấp kia theo ta phân tích cùng lắm là Chân Tiên trung kì hoặc hậu kì, cộng thêm hai kẻ đã lộ diện thì phe địch cũng chỉ có ba người, chúng ta vẫn nắm thế thượng phong, chỉ là cần các ngươi dốc lực tốc chiến tốc thắng, chớ có ôm tiểu tâm tư riêng mà làm lỡ đại sự.”
Nhan Như Ngọc đem tính toán của mình nói ra, ba người kia nghe xong ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù cho là đúng, bọn họ cũng không tin ở nơi này còn có thể xuất hiện loại đại năng vượt qua Chân Tiên. Nếu Tuyết Liên Cung có nhân vật như vậy toạ trấn thì đã sớm ra mặt đem bọn họ xử lý sạch sẽ rồi cần gì phải dùng đến thủ đoạn lợi dụng thiên kiếp để tiêu hao bớt lực lượng địch nhân. Suy nghĩ này lần nữa giúp bốn người lấy lại tự tin, Thiết Mộc Tử La bước lên chống nạnh hướng về phía đại môn cười khinh miệt một trận. “ Haha, bọn tiện nhân, chút mưu tính cỏn con đó của các ngươi sớm đã bị chúng ta nhìn thấu rồi, còn muốn dùng chiêu trò khiêu khích định khiến chúng ta tiêu hao lực lượng? Còn cả cái tên tiên nhân chuột chũi đang ẩn nấp kia nữa, khôn hồn thì lăn ra đây quỳ xuống bồi tội, bằng không hôm nay nhất định Tuyết Liên Cung sẽ bị tận diệt chó gà không tha.”
Lời của nữ nhân vạm vỡ này làm mấy nữ Đãng Hồng Trần cũng ngơ ngác chưa rõ, phe bọn họ còn có tiên nhân khác chưa lộ diện? Làm sao họ không hay biết? Tất cả ánh nhìn nghi hoặc bắt đầu đổ dồn về phía hai cô nàng tiên tử nước Tần đang đứng phía trước kia. “ Ồ, vậy mà để các ngươi nhìn ra rồi, đầu óc vẫn còn khá thông minh đấy. Đã vậy thì không cần thiết phải dây dưa nữa, chuẩn bị cho tiết mục chính đi thôi, để mọi người cùng chiêm ngưỡng tiên thuật mà tỷ muội chúng ta đã học được.”
Vương Nhã Khuê nói xong liền quay sang nháy mắt với Tần Mộ Uyển, nhị nữ gật đầu như đạt được sự đồng thuận chung, hai thân ảnh thoáng chốc song song bay lên cao dừng lại cách mặt đất hơn chục thước.