Chương 671: Thần Nữ hạ phàm

Chương 671: Thần Nữ hạ phàm Mà hai diễn viên chính đang thu hút ánh nhìn của toàn trường kia lúc này cũng song song đạt tới cao trào thêm lần nữa, dâm thủy triều phun như thác đổ khiến cả hai thân thể ướt đẫm trơn bóng, các nàng thoả mãn nằm banh háng ra thở dốc, chỗ kết hợp lầy lội không thể tả. Khi hai cây song đầu long được kéo ra, lồn và đít hai nàng vẫn rộng toang hoác nhất thời chưa khép lại được, nhị nữ còn giữ nguyên tư thế dạng rộng háng quay một vòng giữa không trung cho mọi người chiêm ngưỡng, đám khán giả nam đồng loạt vỗ tay hò hét rào rào. “ Vụtt... keng....” Khoảnh khắc đó, một mũi tên ánh sáng từ vị trí của Lệ Nhiễm Sương bỗng bay vút về phía nhị nữ với tốc độ như sao xẹt cùng lực lượng phô thiên cái địa khiến không gian tầng tầng rung động. Vương Nhã Khuê cũng lập tức phản ứng rút một khoả ngọc bài chứa công kích dạng mũi tên tương tự ném ra. Hai đòn chạm nhau lập tức tạo ra một vụ nổ lớn mang theo xung lực lan toả làm toàn trường nghiêng ngã tứ tung. “ Ôi chà, đồ mụ già thối tha lại lợi dụng lúc người ta đang lên đỉnh để đánh lén, không có chút phong phạm cường giả tiên giai gì cả.” Tần Mộ Uyển đứng bật dậy cầm lấy song đầu long vẫn còn dính đầy nước lồn chĩa thẳng về phía kẻ vừa ra tay mà mắng chửi. “ Hừ, hai con đàn bà hạ tiện lẳng lơ như các ngươi cũng dám đòi bổn phu nhân phải đối xử với phong phạm tiên giai cường giả, các ngươi xứng sao? Ta đã sớm chướng mắt cái loại nữ nhân lăng loàn vô đạo dâm ô như hai ngươi từ lâu rồi.” Lệ Nhiễm Sương vừa nói vừa định tiếp tục kéo cung nhắm bắn. Mĩ phụ nhân này ở Vu gia là một người theo đuổi phong cách nữ tử truyền thống tôn quý. Nàng rất chán ghét thể loại nữ lưu lẳng lơ dâm tiện không biết giữ mình. Ngay từ khi tới Tuyết Liên Cung chứng kiến hết người này tới người khác ăn vận hở hang phô bày da thịt thậm chí khoả thân khoe hết chỗ kín thì nàng đã sớm nhìn không vừa mắt rồi. Lúc nãy Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê còn ở tại đây bày trò dâm loàn ân ái thác loạn không kiêng nể càng khiến vị phụ nhân này thêm ghét bỏ hơn thế nên mới nhịn không được ra tay muốn diệt sát. Vương Nhã Khuê cũng không phải dạng ăn trái đắng liền nín nhịn, trên tay nàng lại cầm lấy một khoả ngọc bài nữa giơ cao hướng về phía Lệ Nhiễm Sương mà khiêu khích. “ Hừ, nếu không ngại tổn hao chân khí thì cứ ra tay đi, mụ già bảo thủ đáng khinh, ngươi nói bọn ta là loại đàn bà ti tiện lẳng lơ sao? Đúng đấy, hai chúng ta không chỉ lẳng lơ mà còn là dâm nữ xem tình dục như chân ái nữa. Chúng ta là đĩ, là nô lệ tình dục, là bồn chứa tinh chung của nam nhân toàn thiên hạ đó. Sao nào? Có tức hay không? Mụ đang ganh tị không dâm đãng được như bọn ta sao? Đợi đi, khi mụ thảm bại lọt vào tay chúng ta rồi thì ta nhất định sẽ hảo hảo huấn luyện giúp mụ trở thành thứ chó cái heo mẹ còn dâm tiện hơn chúng ta gấp vạn lần.” “ Ngươi... đáng hận! Đi chết đi thứ yêu nữ lăng loàn vô sỉ.” Lệ Nhiễm Sương xưa nay sống trong gia tộc đầy lễ giáo tôn ti làm gì có ai dám nói những lời thoá mạ bẩn thỉu như vậy với nàng, tâm tình lập tức không kìm chế được thế là một mũi tên ánh sáng lại được phóng ra. Vương Nhã Khuê không chút tiếc nuối bóp vỡ ngọc bài một lần nữa ngăn cản thế công. Vẻ mặt nàng cũng trở nên lạnh lẽo hướng ánh mắt cay độc về phía đối thủ. “ Mụ cứ chờ đó, ta nói được liền làm được, nhất định phải để mụ trở thành một con đãng phụ mà bất cứ giống đực nào cũng có thể cưỡi. Mộ Uyển, làm thôi.” “ Ân, cho các ngươi chứng kiến tiên pháp thực thụ của tỷ muội chúng ta.” Tần Mộ Uyển gật đầu, hai nàng ở giữa không trung đồng loạt quỳ xuống, hai chân mở rộng để cho dâm thủy tiếp tục rỉ xuống ướt đẫm đùi ngọc, núm vú cũng liên tục chảy ra từng dòng sữa trắng thơm làm mấy tên nam nhân nhìn mà nuốt nước bọt thèm khát. “ Triệu Thần Chi Thuật – Thỉnh Thần Nữ Giáng Lâm!!!” Trước hàng vạn ánh mắt tròn xoe đầy ngơ ngác, nhị nữ đồng thanh hướng về phía thiên không hô vang sau đó giơ tay làm động tác bái lạy. Thân trên hai nàng cúi thật thấp trong khi phần eo và mông lại vểnh lên cao tạo ra tư thế vô cùng kích thích, âm hộ cùng cúc huyệt hồng hào đều khoe trọn vẹn. Ngay khi toàn trường còn tưởng hai cái dâm nữ này lại bày trò dung tục nào đó thì bỗng nhiên từ phía tầng mây trên cao kia chợt xuất hiện dị tượng. Mây đen vốn giăng kín cả bầu trời thoáng chốc toàn bộ hoá thành ngũ sắc tường vân đầy điềm lành, thanh âm như tiếng tiên nhạc du dương êm dịu tràn đầy thần vận phát ra rót vào tai từng người có mặt khiến tâm hồn mọi người như bay bổng mơ màng. Thiên địa dị tượng cỡ này khiến cả ba phe có mặt đều cảm giác mơ hồ không chân thật. Nhưng chưa để họ kịp định thần thì những cuộn mây uốn lượn mượt mà như lụa kia bỗng đột ngột tách ra, từ trong khoảng không đó một vầng sáng chói loá phủ xuống như thái dương thần chiếu rọi thế gian tăm tối. “ Cung thỉnh chủ mẫu hạ phàm!” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê lại lần nữa đồng thanh hướng phía ngũ sắc tường vân kia mà khấu đầu. Đoàn ánh sáng thần thánh ấy như đáp lại lời hiệu triệu của hai nàng dần dần lung chuyển biến hoá thành hình dạng bậc thang màu hoàng kim nối dài từ trên vân tiêu xuống tận mặt đất. Từ bên trong tầng mây dần dần xuất hiện một đoàn bóng hình mờ ảo đạp trên thang trời từ từ đi xuống. Theo từng bước chân của những thân ảnh kia vân vụ cũng dần tan đi bớt, tiếng nhạc đệm như thần khúc réo rắt không dứt, tiên hạc phi cầm vui mừng hót ca ríu rít bay lượn xung quanh như chào đón thiên tiên tới thăm nhân gian. Khi sương khói tản đi hết cuối cùng mới để đám người đứng bên dưới được quan sát kĩ người đang tới là ai. “ Hítttt... ực....” Khắp nơi vang lên tiếng hít thở không thông cùng âm thanh nuốt nước bọt khô khốc, từ chúng nữ Tuyết Liên Cung, đám đệ tử trưởng lão trong quảng trường, hàng vạn tu sĩ quan khán trên các dãy núi xung quanh tới bốn người Nhan Như Ngọc và cả tàn dư Vô Lượng Kiếm Các còn sót lại ở phía sau. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía nhân vật vừa mới xuất tràng, trên mặt họ thể hiện nhiều loại biểu cảm khác nhau. Có ngạc nhiên, hốt hoảng, kinh hỉ, hoang mang, mê đắm, ganh tị, e dè, ngưng trọng. Đây là một đoàn sáu người gồm năm nam cùng một nữ, và điểm nhấn khiến toàn trường kinh thán chính là nữ tử duy nhất kia. Một nữ thần tuyệt mĩ như bước ra từ trong tranh vẽ. Nàng mang dáng vẻ thon thả nhẹ nhàng nhưng không kém phần đầy đặn với những đường cong cơ thể mềm mại căng tràn sự quyến rũ, làn da trắng phấn nộn như em bé. Mái tóc đen bồng bềnh gợn sóng buông dài như dòng thác đêm, đôi mắt tựa thu thủy sâu thẳm hút hồn ánh lên sự mê hoặc bí ẩn. Mũi quỳnh cao thẳng gọn gàng, đôi môi đỏ mọng như trái cấm, mỗi đường nét trên khuôn mặt nàng là sự giao thoa hoàn mỹ giữa vẻ đẹp Á Đông và sự sắc sảo của phương Tây. Ba vòng hoàn mỹ với bầu vú tròn trịa căng tràn nhựa sống nặng trĩu, bờ eo như rắn nước mảnh khảnh chỉ một tay liền có thể ôm trọn, hai mảnh mông đẫy đà trắng tươi đầy nhục cảm cùng cặp chân trần nuột nà không chút tì vết. Bộ y phục trên người như sinh ra chỉ dành riêng cho nàng với phong cách kiệm vải hở bạo hết mức có thể. Áo khoác cánh tiên mỏng manh trong suốt như sương mờ hoàn toàn không có tác dụng che đậy, vạt áo xoã ra hai bên triển lãm trọn vẹn toà thiên nhiên tiên cảnh. Bên trong cũng chỉ có hai mảnh đồ lót mặc như không mặc. Áo ngực là hai miếng tam giác bé xíu màu đỏ không lớn bằng hai ngón tay lại mỏng tang dán bên trên đỉnh nhũ hoa, dây áo mảnh buộc quanh cổ và lưng. Thứ này thậm chí còn không che được hết quầng vú phấn hồng lồ lộ kia, núm vú nhô cao đỉnh lên trên mảnh vải càng làm tăng thêm kích thích thị giác. Quần lót bên dưới cũng tương tự, miếng vải thậm chí còn bé hơn ôm trọn lấy cái khe hẹp thần thánh, gò mu hoàn toàn không được che đậy để lộ một nhúm lông đen dày được cắt tỉa kĩ lưỡng. Ánh mắt nàng chớp động, mị nhãn như tơ, ai nhìn vào liền như bị hớp hồn khó dứt ra nổi. Từ trên người nàng toát ra một cỗ khí chất mị hoặc kì lạ làm người ta mê mẩn muốn thân cận nhưng song song đó nàng còn sở hữu phong thái cao quý thoát tục để người đối diện cảm giác được uy bức thượng vị giả khiến nội tâm họ chỉ muốn quỳ xuống mà thần phục không dám có chút bất kính nào. Hai cỗ khí chất trái ngược hoàn toàn lại cùng xuất hiện trên một thân thể. Phong thái thanh cao cốt cách xuất trần ấy giống như một vị thần nữ nắm giữ quyền năng tối cao vạn tà bất xâm nhưng cơ thể lại là một loại cạm bẫy dụ hoặc chết người như mị ma có thể hút lấy hồn phách khiến nam nhân mê mẩn điên đảo cam nguyện vì nàng mà lao đầu vào chỗ chết. “ Cung nghênh Lạc Thủy Thần Nữ hạ phàm!” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê lần nữa thi lễ hô to danh hào. Không sai, nữ tử như thần minh này chính là Lạc Thủy. Xung quanh nàng là năm gã nam nhân có dung mạo dáng dấp y hệt nhau giống như cùng đúc từ một khuôn. Đầu trọc lóc, ngũ quan nghiêm nghị không râu, thân hình cường tráng vạm vỡ cao lớn toả ra khí thế uy mãnh, điểm đặc biệt là cả năm người đều sở hữu nước da màu xanh lục không giống nhân loại bình thường. Thân trên để trần lộ ra cánh tay với bắp thịt rắn chắc cùng cơ ngực và múi bụng rõ ràng, dưới hạ thân chỉ được che bằng một cái khố vải đơn sơ, mỗi khi có gió thổi qua khiến vạt khố bay lên lộ ra cả những khúc côn thịt dài ngoằng gân guốc lớn như bắp tay làm đám nữ tu sĩ đỏ mặt len lén nhìn lâu hơn chút nữa. Năm cái hán tử này kiệu lấy Lạc Thủy tư thái ung dung đi xuống. Hai người phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo và bờ mông làm điểm tựa để nàng ngồi thoải mái, hai kẻ phía trước lại đang dùng tay nâng lấy hai bầu ngực tròn đầy của nàng một cách cung kính tựa như bảo vật vô giá. Người còn lại quỳ bò ở phía trước để nàng gác đôi chân dài của mình lên với sự tận tụy tuyệt đối.