Chương 672: Chủ mẫu hồi cũng

Chương 672: Chủ mẫu hồi cũng Trong ánh mắt ngưỡng vọng của toàn trường, Lạc Thủy như một vị nữ vương toàn năng được một đám nam sủng bao vây chăm sóc ân cần từ từ rời khỏi thang trời đáp xuống mặt đất. Màn ra sân này quả thực độc đáo có một không hai e là cả đời này cũng không thể gặp được nữa. Tất cả mọi người có mặt ai nấy vẫn còn ngẩn ngơ chưa thể dứt ra được, phải đến khi nhị vị tiên tử Tần quốc lần nữa dõng dạc hô vang mới khiến toàn trường tỉnh khỏi trạng thái mơ hồ. “ Lạc Thủy Thần Nữ hạ phàm, chủ mẫu hồi cung!” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê tiến đến quỳ xuống hai bên trái phải của Lạc Thủy, bộ dạng vô cùng phục tùng không có chút nào điêu ngoa tùy tiện giống như ban nãy. Trong đám khán giả bắt đầu nổ ra một tràng nghị luận sôi nổi, hầu hết đều là cảm thán về vẻ đẹp cùng khí chất ngời ngời của Lạc Thủy. Không chỉ có đám nam nhân si mê mà cả những nữ tu sĩ kia cũng bị vẻ quyến rũ của nàng chinh phục. Thể chất song tu tuyệt đỉnh sau khi thành tiên lại càng thăng cấp vượt trội hơn, là nam hay nữ đều sinh ra ảnh hưởng tâm lý. Sau khi chứng kiến một màn thần tích Lạc Thủy bước ra từ trong thiên địa dị tượng thậm chí có rất nhiều người đã bắt đầu tin tưởng nàng là thần nữ hạ phàm, chỉ có tiên thiên thực sự mới có được thần thái và cốt cách cao thượng tự nhiên như thế, hoàn toàn khác biệt không cùng một đẳng cấp với những mĩ nhân được gọi là tiên tử kia. Thậm chí khi nàng xuất hiện trong hoàn cảnh trên người ăn vận hở hang bại lộ phần lớn da thịt lại còn ngồi trong vòng tay của năm gã hán tử trần trụi bị họ đụng chạm từ mông đến vú nhưng không hề có ai dám đưa ra bất cứ chỉ trích hay phê phán nào. Giống như tất cả những chuyện dung tục dâm dật bị người ta chê bai phán xét nếu qua tay Lạc Thủy đều trở nên cao quý thanh bạch quang minh lỗi lạc vậy. Hai cỗ khí chất trái ngược nhau cùng tồn tại trên một thân thể, dù bên ngoài Lạc Thủy phô diễn một bộ dáng dâm tao lẳng lơ đến tận xương tủy nhưng lại không thể nào che lấp được thần thái trác tuyệt siêu thoát phàm tục kia. Nàng là hình tượng cao siêu mà thế nhân chỉ có thể ngước nhìn, ngưỡng vọng, ao ước khao khát nhưng lại không có ai có đủ can đảm tự tin để chạm vào. Giống như chỉ cần có một hành vi bất nhã hay cử chỉ vô lễ thiếu tôn trọng với nàng đều sẽ là trọng tội khó thể dung thứ. Trái ngược với sự cuồng nhiệt của đám đông tu sĩ quan khán thì phía chúng nữ Tuyết Liên Cung do Đãng Hồng Trần dẫn đầu lại đứng trơ ra như phỗng tạm thời chưa làm ra phản ứng gì. Đãng Hồng Trần dù lúc nãy đứng trước bao nhiêu kẻ địch vây công thậm chí tiên nhân xuất hiện nàng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh vững vàng vân đạm phong khinh nhưng hiện tại khi nhìn rõ dung mạo của vị thần nữ vừa xuất hiện kia thì nàng không kìm nổi cả người run run cùng biểu cảm thất thố. Cả Hi Nguyệt, Nguyệt Nga đang đứng sau lưng lẫn mấy nữ trong quảng trường như A Khắc Thiên Kiều, Ân Tử Bình và Mộng Vân cũng có cảm xúc không chân thật y hệt. Năm đó vị nam tử như thần minh kia rời khỏi Tuyết Liên Cung lên đường đi thực hiện hoài bão trở thành giới chủ của mình, dù hồng phấn giai nhân oanh yến một bầy đều nguyện ý đi theo hầu hạ nhưng hắn chỉ mang theo một người duy nhất. Lúc đó các nàng ai nấy đều rất ganh tị với vị tỷ muội kia vì được hắn ưu ái như vậy nhưng biết làm sao hơn, chúng nữ đều là người hiểu chuyện, nếu kéo theo các nàng thì nhất định sẽ càng thêm vướng bận rắc rối cho hắn. Bởi vậy các nàng đều chọn ở lại phía sau âm thầm cỗ vũ cho nam nhân đó, ai cũng tin tưởng một ngày không xa hắn sẽ quay lại, cùng các nàng lần nữa đoàn tụ cùng nhau hưởng thụ cuộc sống ái dục trụy lạc. Không ít người trong số các nàng đều nhờ ơn cứu giúp của nam nhân đó mới thoát khỏi tai ương tử kiếp mà bình yên sống đến bây giờ, lại còn khai phá ra tính dục của bản thân từ đó sống vui vẻ tự do trong lạc thú thể xác. Cứ thế hơn trăm năm bặt vô âm tín, tin tức cuối cùng về vị nam nhân đó đứt đoạn sau khi rời khỏi Tây Hải. Thời gian trôi qua, chúng nữ lại tiếp tục với guồng quay cuộc sống nhưng thâm tâm mỗi người luôn khắc sâu hình bóng của hắn, không ai dám quên người đã ban cho các nàng cơ duyên to lớn để có được thành tựu như hiện tại. Đến hôm nay, Lạc Thủy, nữ nhân duy nhất được diễm phúc theo hầu hạ hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt họ. Mặc dù nàng ấy hiện tại trông thực khác xa với hình tượng thục nữ nhu mì nhút nhát trước đây nhưng dung mạo của nàng ấy thì không thể sai được. Lạc Thủy đã quay lại, vậy chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc vị nam nhân kia hiện tại cũng sớm có mặt ở đây. Chu Cương Liệt, Chu lang, sư phụ, chủ nhân của họ đã quay trở về rồi! “ Lạc Thủy... Chu lang! Chu lang về rồi! Chàng ấy đang ở đâu?” Người kích động hơn hết chắc chắn là Đãng Hồng Trần, mi mắt nàng đã sớm ướt nhoè, nỗi xúc động dâng trào, sự nhớ nhung yếu mềm vốn kìm nén sâu trong lòng giờ phút này khó thể nào giấu kín được nữa. Đối với mọi người nàng luôn giữ hình tượng lãnh đạm điềm tĩnh nhưng ẩn sâu trong con người nàng là tâm tính của một tiểu nữ nhân mới biết yêu đa sầu đa cảm. Đãng Hồng Trần rảo ánh mắt nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm bóng dáng nam nhân mà mình ngày đêm mong ngóng ấy. Chu lang của nàng không phải loại công tử ca dáng dấp cao gầy mặt trắng phong trần tuấn lãng mà hầu hết nữ tử luôn mê mẩn. Hắn mang một phong thái khác hoàn toàn, dáng người cao lớn vạm vỡ với từng khối cơ bắp vững chãi, nước da màu đồng cổ rắn rỏi, mắt sáng tinh anh, mái tóc dài xoã tung phía sau, lông mày rậm xếch lên, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan chính trực rõ ràng với hàm râu quai nón dài tôn lên khí chất hàm hậu nghiêm trang. Từ trên người hắn toát ra phong vị của đàn ông trưởng thành tràn đầy hấp dẫn, khí tức cương dương nồng đậm làm xao xuyến con tim của những cô gái mới lớn. “ Chu lang? Chủ nhân sao? Ở đâu? Ngài ấy thực sự đã quay lại rồi sao?” Liễu Như Yên nghe Đãng Hồng Trần nói cũng giật mình sau đó hớn hở đảo mắt tìm kiếm. Hơn ai khác nàng cũng là một trong những tình nô mê mẩn nhớ mong Chu Cương Liệt nhất. Nói đúng hơn là nhớ tới những khúc thịt to lớn nóng hôi hổi tận lực cày cấy quất cắm khiến nàng dục tiên dục tử, dù đã kinh qua bao nhiêu nam nhân bạo địt nhưng tư vị của riêng Chu Cương Liệt thì nàng suốt đời không thể tìm ra người thay thế. “ Tiền bối! Ngài ấy đang ở đây sao?” Lâm Phàm xiết chặt nắm tay kìm nén sự kích động dâng trào, hắn luôn xem người nam nhân như thần minh kia là mục tiêu để bản thân phấn đấu, ước ao một ngày được như Chu Cương Liệt có được thực lực để tự do tự tại đi ngang thiên địa không cần phải chịu bất cứ ai khi dễ. Đến hôm nay hắn cuối cùng cũng đạt được chút thành tựu rồi. Hắn rất muốn gặp lại Chu tiền bối và cả sư phụ Chân Hoàng để hai người thấy được hắn đã trưởng thành mạnh mẽ ra sao. Đứng trước những ánh mắt nóng bỏng đang ngóng chờ câu trả lời của mình, Lạc Thủy chỉ khẽ quay đầu lại nở một nụ cười tươi đưa ngón tay lên ra dấu im lặng. Đãng Hồng Trần kích động nhanh mà lấy lại bình tĩnh cũng nhanh, nàng hiểu ý của vị tỷ muội kia, chắc hẳn mọi sự xảy ra ở đây từ đầu đến cuối đều đã nằm trong sắp xếp của Chu lang, hiện tại hắn chưa ra mặt chắc chắn là có nguyên nhân khác. Nàng đến giờ mới có thể triệt để an tâm thở phào nhẹ nhõm, có Chu lang ở đây vậy thì Tuyết Liên Cung chắc chắn sẽ an toàn, nàng tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của người nam nhân đó. “ Sư... sư nương! Sư phụ ngài ấy thực sự đã quay lại sao?” Hi Nguyệt cùng Khương Nguyệt Nga tiến tới nhỏ giọng dò hỏi, Đãng Hồng Trần nghe cách xưng hô của hai cô đệ tử liền lườm mắt không vui. Hai tiểu yêu tinh này bình thường vì để che giấu sự tồn tại của Chu Cương Liệt vẫn gọi nàng là sư phụ nhưng khi nghe nam nhân kia quay về liền đổi thành sư nương, rõ ràng là không có ý tốt. Mấy nữ ở Tuyết Liên Cung ai mà không biết mối quan hệ sư đồ luyến ái của hai nàng với hắn, gọi nhau sư phụ đệ tử chẳng qua là để tăng thêm tình thú cấm kị mà thôi. Làm gì có vị sư phụ nghiêm túc nào sơ hở lại đè hai cô đệ tử của mình ra dùng cái côn thịt ba mươi phân liên tục bạo địt khiến các nàng rên xiết mê tơi cao trào không ngừng nghỉ như vậy bao giờ. “ Ta cũng chưa rõ, chờ xem tình huống đi đã.” Đãng Hồng Trần chỉ khẽ lắc đầu rồi lại tập trung quan sát trận địa. Ở phía đối diện, mấy trăm đệ tử còn sót lại của Vô Lượng Kiếm Các cũng giống với đám khán giả ngoài kia hướng ánh nhìn mê mẩn về phía Lạc Thủy, bọn họ đối với nàng không thể nổi lên chút địch ý nào. Từ vẻ đẹp đến khí chất đó tạo cho họ một cỗ xúc động muốn lập tức quỳ bái. Trịnh Viễn Đông cũng ngớ cả người ra, đây có lẽ là lần thứ hai có một nữ tử làm trái tim hắn rạo rực đập loạn nhịp. Vị thần nữ kia cho hắn cảm giác tương tự như sư phụ Nhan Như Ngọc, khiến hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù nàng bày ra một bộ dáng khêu gợi trần trụi lại cùng một đám đàn ông thân mật đụng chạm nhưng khác với Tôn Diệu Anh, hắn không hề có chút nào phản cảm hay chê bai kì thị. Vị thần nữ trước mặt giống như một bông sen giữa đầm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Nàng có dâm đãng lẳng lơ tới đâu thì cái khí chất tôn quý thoát tục ấy vẫn không thể bị vấy bẩn được. Trịnh Viễn Đông đại não lại bắt đầu tưởng tượng tới khung cảnh mình oai phong tuấn tú cùng với hai vị giai nhân trái phải ôm ấp tận hưởng khung cảnh lãng mạn. Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, sự thật phũ phàng ở trước mắt khiến hắn chỉ biết lắc đầu vô vọng. Bản thân chỉ là một tên phế nhân tu vi nhỏ yếu làm sao có thể chiếm được trái tim giai nhân đây.