Chương 673: Tát Đậu Thành Bình

Chương 673: Tát Đậu Thành Bình Khó xử cùng hoang mang nhất lúc này có lẽ là đám Chân Tiên Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý. Màn ra sân đầy hoành tráng của Lạc Thủy khiến khí thế hung hăng của họ hoàn toàn bị dội một gáo nước lạnh. Nét mặt ai nấy đều ngưng trọng tràn đầy căng thẳng, thần nữ hạ phàm mang theo điềm lành cùng thiên địa dị tượng, khí chất siêu việt bức nhân cùng vẻ đẹp tuyệt thế mĩ miều kia. Khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của nàng họ cảm nhận được uy áp nặng nề từ tận linh hồn giống như một loại áp chế thiên tính nào đó. Ngay cả khi đối mặt với lão tổ tông toạ trấn trong gia tộc cũng không cho họ cảm giác e ngại tự ti đến như vậy. Nữ nhân đó rốt cuộc ở cảnh giới nào? Chẳng lẽ thực sự là thần nữ ở Thiên giới hạ phàm? Tuyết Liên Cung tại sao có thể mời được trợ lực hùng mạnh đến như vậy? Trong đầu ba người dần nảy sinh ra thoái ý, tài nguyên bảo vật thì ai mà không muốn nhưng vẫn phải cần có mạng để hưởng mới được. Cùng lắm khi trở về điều chỉnh kế hoạch lại rồi mới tiếp tục công đánh, thậm chí nếu tình huống ngoài khả năng thì họ có thể thỉnh các vị lão tổ Kim Đan kì xuất quan. “ Chân Tiên hậu kỳ đỉnh phong.” Nhan Như Ngọc ánh mắt lạnh lùng chớp động, từ hơi thở và khí tức của đối phương liền nhận ra cảnh giới chân thật. “ Hửm? Nhan kiếm tiên cô không nhầm chứ? Đối phương là Chân Tiên hậu kỳ?” Lệ Nhiễm Sương hơi nghiêng đầu nheo mắt khó tin dò hỏi, hai người còn lại cũng nhìn nhau nhíu mày. Vị tiên thiên thần nữ xuất hiện hoành tráng lộng lẫy với nhan sắc cùng khí thế chấn nhiếp toàn trường này vậy mà chỉ có tu vi Chân Tiên hơn họ một tiểu cảnh giới? “ Không sai, cũng là Chân Tiên viên mãn sắp đột phá Kim Tiên giống ta.” Nhan Như Ngọc khẽ gật đầu xác nhận. Ba người còn lại nghe xong thì đều không hẹn mà thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nữ nhân đó ra sân với thiên địa dị tượng tiên nhạc rầm rang lại còn biểu hiện khoa trương hào nhoáng như vậy hoá ra tất cả chỉ là làm màu thôi sao? Con mẹ nó chứ thế này cũng quá mức phông bạt rồi. Ba người lại một lần nữa lấy được tự tin, sắc mặt cũng tốt lên nhiều không còn chút nào e dè hoang mang như khi nãy. Nếu đối phương cũng là Chân Tiên dù cao giai hơn nhưng bên họ có lợi thế về nhân số, chỉ cần Nhan Như Ngọc cầm chân nữ nhân đó để ba người bọn họ xử lý ả trần truồng đánh đàn cùng tên tiểu tử vừa mới đột phá kia trước sau đó lại hợp lực vây công đánh bại cô ta là xong. Phần thắng chắc chắn vẫn thuộc về họ. “ Vậy còn năm tên da xanh giống hệt nhau kia thì sao? Ta không hề cảm nhận được chút dao động chân khí nào trên người bọn chúng cả.” Lệ Nhiễm Sương cẩn trọng dò xét, mấy người cũng buông thần thức ra quét ngang dọc một cách tỉ mỉ, họ không muốn xuất hiện thêm biến số nào khác nữa. “ Ừm, quả thực giống hệt như phàm nhân không hề có đan điền hay thức hải, nhưng rõ ràng bọn chúng là từ trên thiên không kiệu nữ nhân kia xuống, làm sao có thể là người bình thường được?” Độc Mục Hiệu Uý xoa xoa hàm râu nhăn trán khó hiểu. “ Nhìn qua cũng không giống với nhân tộc, có thể là một loại khôi lỗi hay cương thi nào đó, hoặc yêu tộc linh trí thấp. Bọn chúng chắc chỉ có tác dụng để nữ nhân kia làm màu mà thôi, hoàn toàn không thể chiến đấu, không cần bận tâm.” Thiết Mộc Tử La vẫn là lười động não nhất, mấy cái hán tử da xanh kia nhìn cao lớn hầm hố nhưng không có chân khí thì cũng coi như là thứ vô hại không gây nguy hiểm gì. Lạc Thuỷ dưới sự nâng đỡ của hai hán tử da xanh đôi bàn chân đạp lên lưng một tên khác từ từ lười biếng bước xuống. Từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái kiêu sa quý phái làm người xem mê mẩn. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đóng vai thị nữ nhanh chóng đi tới quỳ ở hai bên cúi đầu đợi phân phó, năm hán tử da xanh kia thì nghiêm chỉnh như hộ pháp đứng sau lưng. Lạc Thủy mị nhãn chớp động quét một vòng toàn trường sau đó lại nhìn về đám địch nhân đối diện. Bất kì ai khi chạm phải ánh mắt đầy mê hoặc đó đều giống như có một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến họ tê dại bấn loạn. “ Những kẻ thấp hèn to gan, nhìn thấy Thần nữ hạ thế còn không quỳ xuống dập đầu thi lễ?” Người lên tiếng là Vương Nhã Khuê, nàng tất nhiên là đang nhập vai cố tình châm chọc làm mấy kẻ đáng ghét kia buồn nôn. “ Xì, giả thần giả quỷ, cũng chỉ là một cái Chân Tiên hậu kì mà thôi còn cố làm ra mình mạnh mẽ huyền bí. Tưởng chúng ta nhìn không ra sao? Còn muốn chúng ta hành lễ? Bọn tiện nhân các ngươi bớt ảo tưởng đi.” Lệ Nhiễm Sương khoanh tay hất cằm chán ghét nói, hơn ai hết nàng ta chính là người phản cảm nhất với lối ăn mặc hở hang gợi tình của mấy nữ. Độc Mục Hiệu Uý chống đại đao phía trước cũng gằn giọng đáp lại, ánh mắt tham lam soi mói lên thân hình gần như loã thể của Lạc Thủy. “ Hừ, Dù các ngươi có tới thêm một Chân Tiên thì đã sao chứ, tổng thể nhân số lẫn lực lượng bên phe chúng ta vẫn vượt trội hơn, đừng có cố mà vùng vẫy nữa, khôn hồn biết điều thì mau nộp mình chịu trói, chậc chậc, mĩ nhân bậc này tư vị nhất định sẽ không tệ, đợi thu phục được nàng đại gia đây sẽ hảo hảo giúp nàng dục tiên dục tử.” “ Hứ, cái gì thần nữ, cũng chỉ là tới thêm một ả tiện nhân ăn mặc phóng đãng mà thôi, đừng tưởng làm mấy cái hiệu ứng hoa hoè đó liền có thể doạ được lão nương.” Thiết Mộc Tử La chống nạnh bĩu môi khi dễ. Đám đông khán giả xung quanh cũng nhanh chóng tiếp thu thông tin, thì ra mĩ nhân vừa quyến rũ vừa thanh thoát kia cũng là một vị Chân Tiên cảnh, nhưng cách mà nàng ta ra sân quả thực tràn đầy tiên vận khác xa một trời một vực với những cái tiên nhân khác. Gọi là thần nữ cũng không ngoa a. Lạc Thủy cũng không quan tâm những người xung quanh có xem mình là thần nữ hay không, dù sao đây cũng chỉ đơn giản là chút trò chơi của phu quân bày ra để tạo điểm nhấn cho sự xuất hiện nổi bật của nàng mà thôi. “ Dám buông lời bẩn thỉu thoá mạ đối với thần nữ, các ngươi thực không biết chữ chết viết thế nào, chờ mà đón nhận sự trừng phạt thích đáng đi.” Tần Mộ Uyển bước tới đanh giọng tuyên bố. Mấy người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý đối với lời đe doạ đó của nàng cũng chỉ biểu hiện khinh bỉ không để vào tai. Đâu ai hay biết Tần Mộ Uyển đây là nhắc nhở tốt cho bọn họ. Phải biết vị Lạc Thủy thần nữ này là thê tử của ai, vị chủ nhân kia xưa nay nổi tiếng tính cách nóng lạnh thất thường, Tây Hải suýt bị hủy diệt chính là minh chứng sống động nhất, nếu thấy lão bà của mình bị một đám kiến cỏ lăng nhục miệt thị nói không chừng hắn sẽ đương trường động nộ tàn sát thậm chí diệt luôn thế lực đằng sau của từng người. Trên đỉnh núi, Chu Cương Liệt phất tay thu lại dị tượng ngũ sắc tường vân trên bầu trời khẽ gật đầu hài lòng. Màn ra mắt của Lạc Thủy tạo hiệu ứng hết sức ấn tượng, thê tử của hắn tất nhiên phải như thế, đi tới đâu cũng sẽ thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nổi bật giữa thiên địa được vạn chúng chú mục. Những lời khinh khi của đám Chân Tiên kia đối với Lạc Thủy hắn cũng đều thu hết vào tai nhưng cũng chỉ khẽ hất vai cười nhạt. Hơn ai hết Chu Cương Liệt là kẻ hiểu rõ chiến lực của Lạc Thủy hiện tại nhất, không cần hắn phải ra tay, tự nàng cũng có thể khiến những kẻ thiển cận ếch ngồi đáy giếng kia phải hối hận với những gì mình đã nói. “ Khà khà, khi dễ Lạc Thủy của ta chỉ là Chân Tiên? Mọi sự coi thường ngu dốt đều phải dùng máu tươi để trả giá, Chân Tiên và Chân Tiên cũng có sự cách biệt rất lớn đó nha.” Chu Cương Liệt lại nhìn về phía sau lưng Lạc Thủy nơi năm tên hán tử với làn da xanh lục đang nghiêm chỉnh đứng yên chờ lệnh. Đám người Nhan Như Ngọc tất nhiên sẽ không thể nhìn ra năm gã này là thứ gì, đạo pháp của đại năng tiên gia làm sao một đám tiểu tiên có thể thấu đáo được. Thiên Cang Tam Thập Lục Biến – Tát Đậu Thành Binh. Đây là một trong những pháp thuật đỉnh cao khó học nhất trong ba mươi sáu phép biến hoá, dùng mộc chi khí cùng tiên lực ban cho vật chết tinh hoa sự sống khiến nó sinh ra linh tính rồi hiển hoá phát triển thành nhân dạng. Thứ Chu Cương Liệt dùng để thi pháp là năm hạt đậu xanh, sau khi niệm chú ngữ truyền tiên lực vào kích phát linh tính thì chỉ trong thoáng chốc năm cái binh sĩ lực lưỡng với đầy đủ hình thù đã ra đời. Bởi vì dùng là đậu xanh nên da của chúng tất nhiên sẽ có màu xanh, cơ thể cao to vạm vỡ với cái dương vật dài ngoằng như khúc củi đó cũng là theo ý niệm của chủ nhân mà tạo thành. Điểm đặc biệt của đám binh sĩ này là không có đan điền hay thức hải, không sử dụng được pháp thuật nhưng nhục thể lại cứng cáp trời sinh thần lực. Cấp độ của thể phách cũng hoàn toàn dựa vào chủ nhân thi pháp. Tuy đã khai mở linh trí nhưng những cái binh sĩ này lại không hề có suy nghĩ riêng biệt, chúng chỉ đơn giản nhất nhất làm theo mọi mệnh lệnh của người tạo ra mình. Nếu không cần thiết chỉ việc niệm chú ngữ thu hồi pháp thuật thì chúng lại trở thành hạt đậu như cũ. Có thể gọi đây là một loại con rối cấp cao hoạt động tự do không cần chủ nhân phải tỉ mỉ điều khiển. Tuy không thể suy nghĩ độc lập nhưng vì đã thức tỉnh linh trí nên chúng không hề cứng nhắc vô tri, bản năng chiến đấu vô cùng nhạy bén, không sợ chết, không biết đau đớn. Khi cần thiết thì sẽ là một cỗ máy càn quét lì lợm khiến mọi địch nhân đều phải e dè kiêng kị, vì đã sơ bộ hoá hình nên những binh lính này thậm chí còn có cả phản ứng sinh lý giống nam nhân. Chỉ cần chủ nhân hạ đạt mệnh lệnh thì chúng sẽ không chút ngại ngần dùng những cái côn thịt cương cứng hùng vĩ đó mà thao địt lấy bất kì nữ nhân nào, tinh dịch xuất ra đương nhiên là nước đậu xanh.