Chương 674: Cảnh cáo
Chương 674: Cảnh cáo
Sở dĩ Chu Cương Liệt có thể thoải mái để Lạc Thủy phát huy hết sức mình là vì sau lưng nàng đã có những tên binh sĩ hộ pháp này, hắn không cần phải ra tay. Cả năm người đều được hắn tạo ra với thể phách mạnh ngang ngửa tu sĩ cấp Kim Tiên, một khi chúng xuất thủ thì đương trường chắc chắn không có ai là chống đỡ nỗi một kích. Trận chiến hôm nay Lạc Thủy muốn dùng thực lực chân chính để trấn áp địch nhân nên tạm thời năm gã binh sĩ này chỉ có tác dụng trưng bày không dùng để đánh nhau. Chu Cương Liệt cũng đã chia sẽ quyền hạ đạt mệnh lệnh cho Lạc Thủy để nàng tùy ý điều động chúng theo ý mình. Lúc này bên dưới sân tình huống lại lần nữa trở nên căng thẳng, bên phe Vô Lượng Kiếm Các bốn cái Chân Tiên đồng loạt bộc phát chân khí, uy áp cùng sát ý thập phần tràn ra muốn đè ép đối thủ. Bọn họ rõ ràng là đang làm theo kế hoạch tốc chiến tốc thắng sợ để lâu lại sinh biến. Phía đối diện Lâm Phàm cùng Liễu Như Yên và Đãng Hồng Trần cũng đã gấp rút tiến tới bên cạnh Lạc Thủy, vẻ mặt thận trọng thủ thế sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào. “ Lạc Thủy tỷ, chúng ta đến giúp một tay đây.”
Liễu Như Yên giọng điệu có vẻ lấy lòng mỉm cười hoà nhã, vì toàn thân đang trần truồng nên mỗi bước đi của nàng đều khiến hai vú thịt nảy tưng tưng, mông mập cũng rung rinh trông vô cùng kích thích. Lâm Phàm thì chỉ khẽ cúi đầu xem như chào hỏi, Đãng Hồng Trần vốn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng ở giữa trận tiền cũng chưa tiện mở miệng. “ Ừm, các tỷ muội có lòng rồi, nhưng ta có thể tự lo liệu được, mọi người cứ ở sau quan sát đi.” Lạc Thủy cất giọng trong trẻo ngọt ngào làm người nghe đều thư thái như rót mật vào tai. “ Lạc Thủy tỷ tỷ, phe bọn họ có tới bốn cường giả Chân Tiên cảnh, sao chúng ta có thể để tỷ một mình ngăn địch được, ít nhất hãy để Lâm Phàm cùng Như Yên giúp tỷ chia bớt áp lực.” Đãng Hồng Trần nhẹ giọng khuyên giải. “ Ôi, Hồng Trần tỷ cứ gọi muội như xưa là được rồi, dù sao tỷ cũng đến trước muội không dám lấn lướt chiếm tiện nghi đâu.”
Lạc Thủy quay sang nói với giọng ân cần hoà nhã. Trước kia khi cùng Chu Cương Liệt từ kinh đô Đại Chu quay về Tuyết Liên Cung các nàng cũng đã từng tiếp xúc với nhau một thời gian thậm chí còn cùng lăn giường hầu hạ Chu Cương Liệt, quan hệ tuy chưa tới mức thân thiết nhưng dù sao cũng có chung một nam nhân nên hai bên vẫn khá ôn hoà. Lạc Thủy biết Đãng Hồng Trần đây là thấy nàng đã trở thành đại năng cấp độ Chân Tiên nên cũng thay đổi vai vế xưng hô nhưng điều đó không cần thiết. Đãng Hồng Trần cũng giống như nàng và Tiểu Thiện, địa vị trong hậu cung cao hơn mấy nữ nhân khác, bởi vậy nàng không cần phải ra uy thể hiện quyền lực chủ mẫu, nếu tỷ muội với nhau mà gay gắt e sẽ làm phu quân không thích. “ A, chuyện này...” Đãng Hồng Trần đang định nói gì thêm thì Lạc Thủy đã tiến tới thân mật nắm lấy tay nàng khẽ lắc đầu. “ Tỷ cứ yên tâm, chỉ là một đám tiểu tiên yếu nhược mà thôi, một mình muội có thể đảm đương được, tỷ cứ để dành sức mà chuẩn bị hầu hạ phu quân đi.”
Đãng Hồng Trần cơ thể rõ ràng hơi run lên khi nghe tới hai chữ phu quân này, Chu lang thực sự đã về rồi. Tâm tư xốp mềm vì một câu nói này mà cảm thấy ấm áp bội phần, nàng mỉm cười gật đầu lại với đối phương. “ Được, ta tin tưởng muội, nhanh chóng kết thúc trận chiến rồi cùng đi đón chàng nào.”
Nói rồi hai nàng lại nhìn nhau mỉm cười tâm đầu ý hợp, Đãng Hồng Trần sau đó liền cùng Lâm Phàm và Liễu Như Yên lùi về phía sau nhường lại sân khấu cho Lạc Thủy một mình đối diện với địch nhân. Nhìn vào bóng lưng trần trắng nõn thanh mảnh đó ba người đều cảm giác một hồi không chân thực giống như hơn trăm năm trôi qua chỉ là một giấc mộng vậy. Bọn họ đều ít nhiều có tiếp xúc với cô gái này, Lạc Thủy của trước đây là một nữ tử có nhan sắc yêu kiều diễm lệ nhưng tính cách lại nhu hoà khép kín. Nàng luôn ở sau lưng Chu Cương Liệt đóng vai trò như một nữ hầu ngoan ngoãn điềm tĩnh ít có cảm giác tồn tại. Không ngờ được sau hơn trăm năm cùng hắn rời đi hiện tại nàng đã hoàn toàn lột xác thay đổi rõ rệt. Không chỉ tu vi vượt mặt hết mọi người mà tính cách cũng đã chuyển biến giống như hoàn toàn trở thành một người khác. Quyến rũ táo bạo tự tin và có phần mị hoặc hơn. Thấy Lạc Thủy thế mà lại một mình bước ra muốn đơn độc đối đầu với bốn người bên phe mình, đám người Nhan Như Ngọc vẻ mặt đều hoài nghi âm thầm đưa mắt nhìn nhau thăm dò ý kiến. Nữ nhân này là cuồng ngạo tự đại hay thực sự có bản lãnh thông thiên đủ để đánh bại họ? Dù cô ta là Chân Tiên viên mãn sắp đột phá Kim Tiên nhưng bên này cũng có Nhan Như Ngọc tu vi tương tự, nếu phối hợp với ba người còn lại vây công họ nắm chắc có thể mài cô ta đến chết. “ Hừ, muốn một mình đối kháng với bốn chúng ta? Ai cho tiện nhân ngươi lá gan đó?”
Thiết Mộc Tử La vẫn là nhịn không được hung hăng chế giễu một trận nhưng trong lòng lại nâng cao đề phòng không chút lơ là. Ở đây đều là đại lão sống lâu năm đầu đầy sạn, nữ nhân này tự tin quá đáng như vậy nhất định có nắm chắc, bọn họ dù chiếm ưu thế về mọi mặt nhưng vẫn không thể lơ là bằng không nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Ánh mắt của Lạc Thủy hiện tại đã không còn chút ôn nhu hài hoà như lúc nãy trò chuyện với Đãng Hồng Trần. Chỉ còn lại sự thờ ơ lành lạnh cùng khinh bỉ thách thức. Đối diện với cái nhìn đó đám người có cảm tưởng bản thân trong nhãn quan của nàng chỉ là thứ sâu kiến tầm thường nhỏ bé không đáng bận tâm. Ngoài ra cái liếc mắt đó còn mang theo cả quyền uy nhàn nhạt của thượng vị giả chân chính khiến người tiếp xúc có cảm tưởng bản thân mình trở nên nhỏ bé yếu hèn chỉ có thể cúi đầu phục tùng. Nếu là một tu sĩ phàm giai khác chắc hiện tại đã không nhịn được mà quỳ xuống mất hết tinh thần chiến đấu rồi. Là người đứng đầu thế lực tiên giai cao cao tại thượng, đám người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý đều rất không thích cái cách mà Lạc Thủy đang nhìn mình mặc dù đây cũng là ánh mắt mà họ thường hay dành cho những tu sĩ thấp kém hơn. “ Hừ, tiện nhân, ngươi dám....”
“ Xẹttt.... ẦMMM.....”
Ngay lúc Thiết Mộc Tử La vừa mở miệng lên tiếng muốn nói vài câu thách thức với đối phương thì phía đối diện bỗng có một tia thủy linh lực bàng bạc lấy tốc độ sao xẹt phá không bay tới. Tròng mắt nàng ta co rụt lại bàng hoàng đứng yên không kịp làm ra bất kì phản xạ nào. May mắn đòn đánh kia chỉ đi xẹt qua khiến gò má nàng ta bị một vết cắt nhỏ rồi ghim thẳng vào tảng đá lớn phía sau khiến nó lập tức nổ tung thành bụi vụn. Cảm giác đau rát trên mặt kèm một tia máu tươi chảy xuống khiến Thiết Mộc Tử La định thần lại, cả người run lên, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán. Nàng bất giác lùi về phía sau mấy bước, biểu tình khó tin sờ lên vết thương trên mặt mình. “ Ngươi... ngươi....”
“ Chỉ là một lũ côn trùng yếu ớt mà cũng dám giương oai trước mặt ta? Đừng nhầm sự kiên nhẫn của ta với lòng thương xót, đó chỉ là chút cảnh cáo, nếu còn dám vô lễ ta có thể khiến các ngươi không thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai.”
Giọng điệu thanh thoát thờ ơ nhưng tràn đầy sát cơ nguy hiểm của Lạc Thủy ngắt ngang khiến Thiết Mộc Tử La khựng lại nuốt xuống lời vừa định nói. Không hiểu tại sao dự cảm cho nàng biết nữ nhân kia không hề nói đùa. Lệ Nhiễm Sương và Độc Mục Hiệu Uý cũng đảo mắt trao đổi ý niệm với nhau, một đòn chớp nhoáng vừa rồi bọn họ cũng không thể nhìn thấy đối phương ra chiêu khi nào. Tốc độ quả thực kinh người, chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới sao lại có khoảng cách xa như vậy? Phải biết Thiết Mộc Tử La là người Man tộc Khuyển Nhung nổi tiếng trong giới tu chân về việc rèn giũa nhục thân. Thể phách của họ từ da thịt gân cốt lục phủ ngũ tạng đều cứng cáp không kém gì bảo khí. Xung quanh người còn gia trì thêm chân khí hộ thân có thể ngăn cản giảm thiểu tối đa bất kì công kích nào. Vậy mà một tia thủy khí mỏng manh kia lại rất nhẹ nhàng cắt xuyên cả cương khí không chút trở ngại, đòn đánh đó phải sắc bén đến cỡ nào chứ? Thiết Mộc Tử La lau đi vết máu, ánh mắt phún hoả như muốn giết người vừa căm tức vừa hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời nàng ta có cảm giác hơi thở tử vong gần mình như vậy, nếu đòn vừa rồi không lệch ngang thì có lẽ hiện tại giữa đầu nàng đã thủng một lỗ máu rồi. Đối phương lại còn dùng giọng điệu bề trên khinh bỉ sỉ nhục mình, Man tộc đời đời nổi danh bưu hãn oai hùng từ khi nào lại chịu để người ta khinh khi lăng mạ thậm tệ như vậy.