Chương 676: Thực lực chân chính
Chương 676: Thực lực chân chính
Vào lúc này ba người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý vốn đang rình chờ cơ hội rốt cuộc cũng hành động. Bọn họ nhận ra Lạc Thủy sau khi triệu hồi ra cự nhân chiến đấu thì bản thân nàng lại chưa hề động đậy vẫn đứng yên giữa hồ nước đôi mắt khép hờ hai tay bắt ấn trước ngực. “ Thời cơ đây rồi! Ả ta đang vận pháp không thể phân tâm, nhanh cùng nhau hành động. Tiện nhân! Đi chết!”
Thiết Mộc Tử La nhanh chóng chớp lấy cơ hội trời ban mở đầu xông đến, rìu chiến trong tay mang theo uy thế trảm thiên phá địa không gì cản nổi bổ thẳng, không chiêu thức hoa mĩ, tất cả chỉ đơn giản là một đòn thô lỗ như tiều phu chẻ củi nhắm chính diện vào đầu Lạc Thủy. “ Bá Đao Toái Tinh!” Độc Mục Hiệu Uý theo ngay phía sau, hư ảnh đại đao khổng lồ đè ép mang theo khí thế sát phạt hủy diệt thiên địa, áp lực của nó tạo ra khiến đại địa dưới chân nứt toạc lõm xuống tạo thành một hố lớn. “ Bách Bộ Xuyên Dương, tiện nhân để xem ngươi làm sao chạy thoát!” Lệ Nhiễm Sương cũng lập tức bắn ra quang tiễn, ba mũi tên xé gió nhắm thẳng vào vị trí mi tâm, trái tim cùng đan điền của Lạc Thủy quyết không để nàng có một đường sinh cơ nào. Nhan Như Ngọc vốn đang tận hưởng cuộc chiến với đối thủ xứng tầm nhìn thấy ba kẻ đồng minh lại nhân cơ hội muốn tập kích thì lông mày khẽ nhăn biểu tình không vui, nhưng nàng cũng tự minh bạch hôm nay là cuộc chiến sống còn, phải nhanh chóng xử lý địch nhân để chiếm đoạt tài nguyên nên cũng dằn lòng không ý kiến gì. Đám khán giả xung quanh gần như nín thở, biểu hiện lo lắng cho số phận của vị thần nữ kiều diễm gợi cảm kia. Ai cũng nhận định phen này nàng chắc phải ăn quả đắng không thể tránh khỏi thương tổn. Nhiều người càng là âm thầm nguyền rủa đám Chân Tiên kia vô liêm sỉ lại chơi trò đâm sau lưng lúc người ta không phòng bị. “ A, Lâm Phàm, Như Yên, mau cứu viện cho muội ấy.” Đãng Hồng Trần tâm tình lo lắng vội vã thúc giục hai người kế bên xông lên nhưng lại trước một bước bị Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê và năm tên binh sĩ da xanh chặn lại. “ Hai người các muội sao lại cản chúng ta?” Đãng Hồng Trần sắc mặt âm trầm sốt ruột hỏi. “ Ây nha đại tỷ à đừng kích động như thế, chúng ta không nên làm chuyện thừa thải đâu, Lạc Thủy tỷ ấy nhất định không có vấn đề gì.”
Vương Nhã Khuê nhoẻn miệng cười bí hiểm, Đãng Hồng Trần cũng không biết phải làm sao đành lắc đầu tiếp tục quan sát. Ba đòn công kích gần như dốc toàn lực đã tiến đến sát người, ở khoảng cách này ai cũng đều có chung nhận định Lạc Thủy chắc chắn không thể kịp thời tránh thoát được nữa. Mấy người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý cũng mừng rỡ như mở cờ trong bụng, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Bọn họ tin tưởng dù nữ nhân kia có hơn mình một tiểu cảnh giới nhưng nếu hứng trọn ba chiêu này không chết cũng phải bị lột một lớp da. Chỉ cần nàng bị thương nặng vậy thì tiếp theo liền dễ dàng hơn rồi, đối phương sẽ như cá mắc cạn mặc cho bọn họ xử lý. Khoảnh khắc đó, lưỡi rìu của Thiết Mộc Tử La chỉ còn cách đầu Lạc Thủy vài phân, hư ảnh đại đao cũng đã chém đến sát người, ba mũi tên nhắm vào ba vị trí yếu hại lực lượng đủ xuyên thủng mọi thứ. Bất chợt bọn họ nhìn thấy khoé môi của nàng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt như hồ thu vốn khép lại cũng chớp động mang theo ánh mắt như thương hại lại như giễu cợt khinh bỉ. “ Không ổn!!!”
Đây là suy nghĩ chung của cả ba người lẫn Nhan Như Ngọc đang ở trên không trung khống chế Kiếm Long. Nhưng mọi sự diễn ra quá nhanh, thời khắc cấp bách bọn họ không kịp làm ra ứng đối gì nữa chỉ có thể liều mình tiếp tục công kích. “ Ầmmm.... oanhhhh.... vụtttt.... kengggg....”
Hàng loạt âm thanh chấn động vang dội dù ở xa mấy mươi dặm vẫn có thể nghe rõ, một đám Chân Tiên cùng lúc thi triển đại chiêu nhắm vào chung một mục tiêu tất nhiên sẽ gây ra rung chuyển cực lớn. Dư chấn của trận va chạm còn lan ra xa khiến cây cối ngã đổ, núi đá vỡ nát không ra hình thù, đám tu sĩ xem chiến đều nhao nhao tự tìm cách bảo vệ bản thân, có thể thấy trong ánh mắt họ là tràn đầy kinh hoàng ngưng trọng. Trong sân đấu không gian từng trận nứt gãy, bụi mờ giăng kín không thể nhìn thấy được gì. Người khổng lồ bằng nước cùng Kiếm Long song song sụp đổ đồng quy vu tận. Nhan Như Ngọc lùi về phía sau sắc mặt nghiêm túc quan sát tình huống. “ Thành công chưa?” Lệ Nhiễm Sương xách cung hoàng kim bay đến bên cạnh tự hỏi, trong loạt giao tranh vừa rồi nàng ta đứng phía sau xạ tiễn nên không bị cuốn vào vòng chiến. Ngược lại Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý hai người đều cận thân ra chiêu nên hiện tại đã mất tăm hơi trong lớp bụi mù. Nhan Như Ngọc khẽ thở hắt ra, bàn tay khua nhẹ Vong Tình Kiếm tạo ra một trận gió thổi ngang chiến trường, sương khói cũng theo đó tản đi để lộ ra tràng cảnh khó tin bên dưới. Lạc Thủy vẫn không chút suy suyễn đứng thẳng người tại chỗ, nàng vô cùng nhẹ nhàng chỉ dùng hai đầu ngón tay đã có thể kẹp chặt lấy lưỡi rìu chiến cùng đại đao của Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý khiến họ khó thể di chuyển dù chỉ là một phân tấc. Xung quanh người nàng được bao bọc bởi ba tầng hộ tráo thủy linh lực, dòng nước màu thiên thanh lưu chuyển gợn sóng lăn tăn hoàn toàn ngăn trở hết ba mũi tên mà Lệ Nhiễm Sương bắn ra. Nhìn vào tràng diện này ai cũng lập tức hiểu rõ, liên chiêu công kích dùng mười phần lực lượng của ba vị Chân Tiên trung kì đã hoàn toàn thất bại thảm hại không thể gây nổi một chút sát thương nào cho vị thần nữ bá đạo tuyệt luân kia. Hơn thế nữa chính là hoàn cảnh hiện tại của hai người Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý, bọn họ dùng chiêu thức cận chiến không những bị người ta dùng hai ngón tay cản lại mà bản thân cũng đã tự sa vào bẫy rập giăng sẵn. Hồ nước dưới chân Lạc Thủy bây giờ lại giống như đầm lầy hung hiểm giữ chặt lấy chân họ, dòng thủy lưu kia sau đó liền hoá thành hai con mãng xà to như bắp đùi nhe nanh phát ra tiếng kêu xì xì từ dưới chân bắt đầu bò lên cuốn chặt lấy hai người. Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý biểu cảm tái nhợt hoảng hốt ra sức giãy dụa, chân khí toàn bộ được khu sử muốn trấn nát đầu mãng xà kinh dị kia nhưng mọi cố gắng của họ đều như đá chìm đáy biển không chút gợn sóng. “ Hừ, thứ sâu bọ bé nhỏ cũng dám ở đây giương nanh múa vuốt làm trò hề trước mặt chân thần? Các ngươi là đang dùng mạng để thách thức sự kiên nhẫn của ta sao? Cái gì mà đại năng ẩn thế, trong mắt ta các ngươi chỉ là một đám kiến cỏ ngu độn không biết lượng sức mà thôi. Lại còn dám ở đây hô đánh hô giết gọi tỷ muội của ta là tiện nhân? Được, hôm nay ta liền ở đây đem toàn bộ các ngươi đều biến thành tiện nhân để ngàn vạn người đều chửi rủa.”
Nói rồi Lạc Thủy khẽ chấn động cổ tay lập tức tạo ra xung lực khiến hai người đối diện run lên cầm không nổi binh khí, rìu chiến cùng đại đao bay vút ra xa nằm chỏng chơ dưới đất. Hai đầu mãng xà hình thành từ thủy thuộc tính lúc này đã hoàn toàn cuốn chặt lấy thân hai người khiến họ không thể nhúc nhích nổi, cổ họng cũng bị siết đến khó thể phát ra âm thanh. Trong đáy mắt cả hai đều tràn ngập hoảng hốt cùng hối hận, họ đồng thời hướng về phía hai đồng minh còn lại kia khẩn thiết cầu mong trợ giúp. “ Không tốt! Mau thả người!” Nhan Như Ngọc cũng biết tình thế hiện tại bất lợi, đối phương mạnh hơn xa mọi dự tính của họ, nàng trước đó đã mất đi Tả Thương Khung, nếu còn để hai người này bị đối phương giết mất vậy thì thực không tiện bàn giao với mấy vị lão tổ ẩn thế gia tộc phía sau. “ Yểm trợ ta!” Nhan Như Ngọc lạnh lùng nói với Lệ Nhiễm Sương rồi tự mình mang kiếm vọt tới, phong nhận chém ra muốn cắt đứt mãng xà để hai người kia thoát khốn. Lệ Nhiễm Sương cũng lập tức hiểu ý lập tức kéo căng dây cung nhắm vào hai đầu của mãng xà mà xạ tiễn. Hai đòn công kích này vậy mà thực có tác dụng, mãng xà kia đương trường bị đánh nát trở lại thành nước. Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý vừa thoát khỏi kìm hãm vội vã nhảy ra xa, cả hai vật vã hồng hộc cố đớp lấy không khí. Biểu cảm vẫn chưa hết kinh hoàng khi bản thân lại vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan. Bốn người tập hợp lại với nhau, cả người thủ thế căng cứng không dám có chút lơ là sợ bị Lạc Thủy bất ngờ tập kích. “ Các vị, nữ nhân này chiến lực thực nằm ngoài dự đoán, trước mắt dù chúng ta có cùng nhau hợp công cũng khó thể đánh bại được. Hay là rời đi bàn kĩ lại kế sách rồi trở lại sau.”
Độc Mục Hiệu Uý cắn răng, trải qua quá nhiều sự việc bất ngờ hôm nay đã làm hắn nhụt chí muốn thoái lui rồi. “ Ta thấy cũng nên như vậy, mặc dù Nhan kiếm tiên nói cô ta là Chân Tiên hậu kỳ nhưng thủ đoạn lại quá tà môn. Ta sẽ về gọi thêm trợ lực, nếu có thể thì thỉnh cả lão tổ trong tộc xuất động.” Lệ Nhiễm Sương cũng gật đầu tán thành. Thiết Mộc Tử La tuy không cam tâm, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn một lượt đám tiện nhân lẳng lơ kia nhưng nàng ta vẫn biết nặng nhẹ không càn quấy. Nhan Như Ngọc cũng không nói gì thêm, lúc đầu hai người song đấu bất phân thắng bại, nếu tận lực cùng đối phương triền đấu cộng với sự trợ giúp từ ba đồng minh thì vẫn có cơ hội chiến thắng nhưng nàng chợt nhớ tới một chuyện. Đối phương từ đầu đến giờ chỉ dùng duy nhất thủy thuộc tính, không hề thi triển pháp môn hệ lôi điện, như vậy có lẽ vẫn còn kẻ khác đang ẩn mình rình rập chưa xuất hiện. Nàng tin vào phán đoán của bản thân vậy nên cũng quyết định trước tiên rút lui đợi khi tập hợp lại lực lượng mạnh hơn sẽ quay lại tái đấu.