Chương 677: Toả Thiên Phù

Chương 677: Toả Thiên Phù Bốn người như đạt được sự đồng thuận cùng nhau lùi người lại chuẩn bị thoái binh rời đi. Trịnh Viễn Đông cùng đám gia tộc phụ thuộc và mấy trăm đệ tử còn sót lại của Vô Lượng Kiếm Các cũng lục tục thoái lui không dám nấn ná thêm nữa. Nhưng Lạc Thủy làm sao có thể để đối thủ của mình chạy dễ dàng như thế, hôm nay là sân khấu phu quân thiết trí để nàng trở thành diễn viên chính, đám địch nhân này đều có vai trò thiết yếu làm nền cho sự toả sáng của nàng, không thể vắng mặt bất cứ ai được. “ Hừ, còn định chạy? Nghĩ Tuyết Liên Cung chúng ta là nơi muốn đến thì đến muốn đi là đi sao? Đã có gan đòi đánh đòi giết tỷ muội của ta thì các ngươi ai cũng đừng mơ tới chuyện an toàn rời khỏi, tất cả cùng ở lại tham gia vào màn trình diễn của ta đi!” Mấy người Nhan Như Ngọc nghe những lời tuyên cáo bá đạo đó đều hơi khựng người lại vẻ mặt bực nhọc khó hiểu. Thiết Mộc Tử La vốn đã một bụng oán khí chưa tan giống như bị chọc trúng vảy ngược nên lại lớn giọng quát to. “ Hừ, tiện nhân, đừng có thấy chúng ta nhượng bộ liền huênh hoang vênh váo. Dù ngươi bản lãnh lớn thì sao chứ? Chúng ta muốn rời đi ngươi cản được sao? Đợi đó, lần sau quay lại nhất định ta phải khiến đám tiện nhân lẳng lơ các ngươi phải trả hết nỗi nhục hôm nay.” Lời nàng ta nói cũng chính là bổn ý chung của những người còn lại, bọn họ dù sao cũng là Chân Tiên, đánh không lại còn không thể chạy thoát hay sao? Lạc Thủy chỉ có một người lấy gì đuổi kịp được họ. “ Ta đã nói không ai có thể rời đi thì chính là như vậy. Hôm nay lũ sâu kiến các ngươi mọc cánh cũng khó thoát.” Lạc Thủy giọng điệu hờ hững nhưng quyết liệt làm đám người cảm giác được bất an, bọn họ không nói lời nào lập tức quay lưng định nhanh chóng rời khỏi. Nhưng trong tay Lạc Thủy không biết từ bao giờ đã xuất hiện một tấm bùa màu đỏ như máu. “ Không ổn, mau rút!” Nhan Như Ngọc tinh ý nhận ra thứ đối phương cầm trên tay không đơn giản vội lên tiếng cảnh báo rồi tự mình dùng hết tốc lực phóng đi. Ba người còn lại cũng vội vã không dám chút nào chậm trễ điều động chân khí thi triển bộ pháp. Nhưng tất cả đều đã muộn, phù lục màu đỏ đã bị Lạc Thủy đốt cháy, một vòng quang tráo trong suốt như thủy tinh lập tức lan ra bao phủ phạm vi mấy dặm xung quanh. Đám người Nhan Như Ngọc dù có vận khởi thân pháp đến cực hạn vẫn không thể thoát ly kịp. “ Chết tiệt, nát cho lão nương!!!” Thiết Mộc Tử La vận khởi man lực ném mạnh rìu chiến về phía trước muốn phá vây song kết quả đã làm nàng ta thất vọng, tầng kết giới kia nhìn bề ngoài thì rất mong manh dễ vỡ nhưng chỉ khi trực tiếp đối đầu mới biết thứ này vững chắc như thế nào. Rìu chiến với sức mạnh có thể đoạn sơn phá thạch mà vị tộc trưởng Khuyển Nhung này lấy làm tự hào khi đánh lên đó lại chẳng có nổi một vết trầy, lực lượng do rìu chiến toả ra toàn bộ bị quang tráo hấp thu sạch sẽ. “ Chết tiệt, mau hợp sức phá vỡ kết giới!” Độc Mục Hiệu Uý cũng gấp gáp đến hoảng loạn, hắn vận chuyển cả chân nguyên trong cơ thể vào trong đại đao rồi lao đến bổ mạnh. Lệ Nhiễm Sương với cung tên trong tay liên tục xạ tiễn bất chấp hao mòn chân khí. Nhan Như Ngọc âm thầm vận khởi toàn bộ lực lượng quán thâu vào một đòn, Vong Tình Kiếm trong tay trực tiếp chém tới tạo ra một luồng kiếm khí nhìn đơn giản nhưng tràn đầy khí tức hủy diệt rạch phá cả không gian. Thiết Mộc Tử La cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, nàng ta dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi chân, hạ thấp trọng tâm thân thể siết chặt tất cả cơ bắp, vai trái đẩy mạnh về phía trước như một đầu man ngưu hung hăng húc thẳng vào kết giới. Nhưng khiến cho họ tuyệt vọng hơn cả là toàn bộ liên chiêu uy lực đủ khiến thiên hôn địa ám kia khi chạm tới tầng kết giới thủy tinh lại như trâu đất xuống biển hoàn toàn tiêu thất không gây được nửa điểm gió nổi cỏ lay nào. Quang tráo vẫn sừng sững ở đó như một cái lồng giam trong suốt, sắc mặt của cả đám đại biến, cả Nhan Như Ngọc vốn lạnh lùng vô cảm cũng không giấu được vẻ thất thần bối rối. Đám người Trịnh Viễn Đông cùng mấy tên gia tộc cỏ đầu tường càng là một bộ dáng như ăn phải con ruồi thập phần lo lắng hoảng sợ. Xong rồi, ngay cả tiên nhân cũng không thể thoát được thì bọn họ những cái tu sĩ phàm giai yếu nhược phải làm sao đây? “ Kể từ khi đám sâu kiến các ngươi dám đặt chân tới Phiêu Tuyết Lĩnh này thì kết cục đã sớm chú định không có đường để quay đầu rồi. Ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi thôi.” Giọng của Lạc Thủy vang lên ở phía sau nghe thực trong trẻo thanh thoát nhưng vào tai bọn họ lại giống như thanh âm vọng về từ cửu u xa xôi phán định án tử cho cả đám người. Đám khán giả sau một hồi sững sờ lúc này mới nhao nhao phản ứng, kết quả hiện tại đã nằm ngoài toàn bộ dự đoán của số đông ở đây. Bọn họ còn tưởng với ưu thế vượt trội về cả chiến lực và số lượng thì Vô Lượng Kiếm Các sẽ dễ dàng áp đảo Tuyết Liên Cung. Không ngờ được vị thần nữ tuyệt mĩ kia lại có bản lĩnh thông thần một mình giữ ải không những thủ thắng mà còn làm địch nhân khiếp sợ phải vứt bỏ tôn nghiêm mà rút chạy. Càng khó tin hơn nữa là nàng chỉ cần đốt lên một đạo phù lục liền phong toả hết không gian nơi này không để bất kì ai trốn thoát. Đây là xu hướng muốn đoàn diệt toàn bộ hay sao? Một lý do khác khiến khán giả đương trường hoang mang là bọn họ chỉ ham vui đến đây ăn dưa xem kịch thôi nhưng hiện tại cũng đã bị quang tráo kia vây nhốt vào trong phạm vi luôn rồi. Ai nấy lòng đầy bất an lo lắng không biết chiến sự có lan đến trên đầu mình không. Sau khi tiếp tục thử vài lần công kích kết giới nhưng đều vô ích đám người Nhan Như Ngọc ai nấy đều khó giữ nổi bình tĩnh nữa, vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng cùng bất an nhìn qua phía Lạc Thủy, nàng vẫn dửng dưng khoanh tay o ép lấy hai quả núi thịt đứng đó như đang xem một lũ hề nhảy nhót. Phù lục mà nàng sử dụng có tên là Toả Thiên Phù do chính phu quân dùng chân khí cùng máu huyết vẽ ra, cấp độ tương ứng với tu vi Thái Ất Ngọc Tiên viên mãn của hắn. Một khi kích hoạt thì sẽ hình thành cấm chế bao phủ một vùng không gian ngăn cách nội bất xuất ngoại bất nhập. Trừ phi có tu vi cao hơn cấp độ của phù lục thì mới đủ khả năng thoát thân. Rất tiếc đám người ở đây chỉ là mấy cái Chân Tiên cỏn con nên dù thiêu đốt toàn bộ chân nguyên cũng không thể tạo ra chút tổn hại nào cho kết giới. “ Tiện nhân, ta cảnh cáo ngươi khôn hồn thì mau thu hồi kết giới để bọn ta rời đi, từ nay hai bên nước sông không phạm nước giếng. Nếu chúng ta có bất kì mệnh hệ gì ở đây nhất định lão tổ của các tộc sẽ không tha cho ngươi.” Lời nói vô sỉ của Thiết Mộc Tử La làm Lạc Thủy vốn thờ ơ cũng cũng tức đến bật cười thành tiếng. Ở bên phu quân đi khắp nơi nhưng nàng vẫn chưa từng thấy kẻ nào mặt dày trơ trẽn như đám tiên nhân này. “ Phì... ngươi đang cố tỏ ra mình hài hước hở? Nên nhớ chính các ngươi là kẻ đã khơi mào cuộc chiến kéo bè lũ tới đây hô hào đòi huyết tẩy Tuyết Liên Cung của chúng ta. Bây giờ gặp phải khúc xương cứng gặm không nổi phải ôm nhục bỏ chạy còn dám dùng cái giọng điệu trịch thượng đó ra lệnh cho ta? Tưởng đem mấy lão già sắp xuống mồ đó ra hù doạ sẽ làm ta e ngại? Nói cho các ngươi rõ, những kẻ đó nếu tiếp tục làm rùa rụt cổ như mấy trăm năm trước thì còn tốt, nếu chúng dám thò đầu ra thì ta cũng không ngại thay Thiên Đình dọn dẹp đám củi khô cỏ héo các ngươi một lượt đâu.” Lạc Thủy giọng điệu đanh thép không chút nhân nhượng, nàng đã nghe được lai lịch của đám người này từ miệng Chu Cương Liệt, vốn cũng không quan tâm lắm nhưng trước sự vô liêm sỉ đến cùng cực này đã khiến nàng chán ghét cực độ. “ Ngươi... sao lại biết....” Thiết Mộc Tử La và cả ba người còn lại đều không ngờ đối phương vậy mà nắm rõ tiểu sử của ẩn thế gia tộc như thế. Tới đây thì không cần hỏi cũng có thể nhận định gốc gác thân thế của vị thần nữ này không hề tầm thường, biết không thể nói cứng với đối phương Lệ Nhiễm Sương lập tức đổi giọng nhẹ nhàng hơn. “ Ngươi rốt cuộc muốn thế nào thì mới để chúng ta rời đi? Ta có thể đại diện gia tộc lập lời hứa từ nay đứng ra ngoài chuyện này không xen vào tranh đoạt với Tuyết Liên Cung nữa, như vậy được rồi chứ?” “ Đây mà là thái độ của kẻ đang cầu xin sự tha thứ đó sao? Không có chút thành ý nào cả. Cơ mà ngay từ đầu ta cũng chưa từng có ý định buông tha cho bất cứ ai rời đi cả cho nên có lạy lục van nài cũng vô dụng.” Nghe Lạc Thủy nói như vậy đám người trong lòng cũng lạnh lẽo hơn phân nửa, tình thế hiện tại hết sức bất lợi với họ. Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, chẳng lẽ lại phải ngoan ngoãn như cừu non đợi người ta tới giết thịt.